Thoát Sao Khỏi Vòng Tay Anh

Chương 68: Cuộc điện thoại sau 5 năm

Á Hiên lanh lợi chạy vào nhà lấy hộp bánh dứa mà lúc nãy Tô Tư Yên cho nó rồi ngồi xuống giữa nhà bóc gói bánh dứa ra, mùi hương của bánh dứa xộc vào mũi Châu Liên thơm phức.

Có điều Tô Tư Yên bên cạnh chợt nôn khan. Châu Liên thấy cô gái kia không được khỏe liền dìu cô gái đó vào nhà vệ sinh rồi vỗ lưng giúp cô ấy thoải mái hơn chút. Một lát sau có vẻ đỡ hơn, Tô Tư Yên khẽ lau miệng rồi đứng dậy vẻ mặt ái ngại nhìn Châu Liên: “Chắc dạo này tôi ăn thất thường nên bị dạ dày, lát nữa phải nên trạm y tế khám xem sao.”

Nhìn sắc mặt xanh xao của cô ấy cộng thêm vừa rồi Châu Liên chạm vào người có cảm giác như nhiệt độ trên cơ thể ấm hơn bình thường. Châu Liên nhớ lại hồi mình mang thai Á Hiên cũng có cảm giác như này nên mới hỏi Tôi Tư Yên: “Kỳ kinh của cô dạo này thế nào?”

Tô Tư Yên ngẩn người một chút rồi mới trả lời: “Tôi trễ hai tháng rồi, dạo này cơ thể tôi có chút không khỏe, tim đập nhanh hơn, cảm giác hay buồn ngủ, mệt mỏi.”

Châu Liên quan sát cô ấy lại lần nữa rồi nói thật lòng: “Tôi đoán cô đã mang thai rồi.”

Lời này của Châu Liên làm Tô Tư yên giật mình. Cô thấy vậy vội an ủi: “Đó chỉ là suy đoán của tôi, trước đây khi mang thai Á Hiên, tôi cũng từng bị vậy, nếu cô không thích trẻ con có thể bỏ.”

Tô Tư Yên lắc đầu, đáy mắt ánh lên chút buồn, lại là một chút hy vọng háo hức.

“Con của anh ấy làm sao tôi có thể không thích được, chỉ là tôi sợ tôi không làm một người mẹ tốt được.”

Châu Liên thấy Tô Tư Yên nói thế thì cũng an ủi thêm: “Cô yên tâm, có tôi ở đây, đứa trẻ nhất định sẽ tốt thôi.”

Chỉ có Á Hiên khi nghe xong cái tin này là mừng thôi. Tô Tư Yên vẫn đang ngồi đã chạy lại ôm lấy chân cô ấy, vẻ vui mừng: “Vậy là Á Hiên sắp có em rồi, vui quá!”

Tô Tư Yên cười nhẹ khẽ xoa đầu Á Hiên.

Hôm sau Tô Tư Yên tới trạm y tế siêu âm lại một lần nữa, kết quả đúng thật là mang thai. Những ngày này Châu Liên cảm thấy Tô Tư Yên nên cẩn thận, đặc biệt là có người chăm sóc thì tốt hơn. Vì vậy sau khi cân nhắc một hồi cô quyết định cùng với Á Hiên chuyển sang nhà của Tô Tư Yên để tiện chăm sóc cô ấy hơn.

Châu Liên cũng ghi chú thêm những điều cần chú ý cho Tô Tư Yên nghe để có thể thuận tiện sinh con và an toàn cho đứa trẻ. Công việc ở trạm xá Châu Liên tạm tời xin nghỉ một thời gian, dạy bọn trẻ thay Tô Tư Yên.

Thực ra Châu Liên làm vậy bởi vì lúc Tô Tư Yên tới đây có đem theo rất nhiều đồ chia sẻ cho hai mẹ con cô. Vậy nên bây giờ cũng muốn tốt với cô ấy một chút, coi như là để trả ơn trước đó. Hơn nữ Á Hiên cũng rất quý Tô Tư Yên và mong muốn có một đứa em, Châu Liên càng phải giúp con gái thực hiện nguyện vọng đó.

Từ ngày ở nhà chăm sóc Tô Tư Yên, Châu Liên cảm thấy cô rất rảnh rỗi. Vừa hay cũng tới mùa sơn trà nên thi thoảng sáng sớm Châu Liên và Á Hiên đều vào trong rừng hái một ít quả sơn trà vừa để ăn vừa có thể mang xuống chợ ở dưới chân núi đổi lấy một chút đồ đạc cần dùng. Dù sao Tô Tư Yên cũng còn khoảng hai tháng nữa là sinh rồi, chuẩn bị sớm một chút là rất tốt.

Nhưng ngờ đâu Châu Liên đang ngồi chải tóc cho Á Hiên ở bên trong thì từ bên ngoài có tiếng gọi cô vọng tới. Châu Liên cùng với Á Hiên vội chạy ra thì thấy chân của Tô Tư Yên đang chảy máu. Không phải là còn gần hai tháng nữa mới sinh sao? Tự dưng lại bị như vậy?

Châu Liên nhìn sang người kia kêu anh ta phụ giúp cô một tay đưa Tô Tư Yên xuống trạm xá. Còn Á Hiên thì hốt hoảng gào khóc, lúc đưa cô ấy đi Châu Liên phải đưa nhóc con đi cùng, nếu không để nó ở nhà một mình chắc cô về nó khóc tới mù mắt mất.

Sau khi được đưa tới trạm xá, bác sĩ nói Tô Tư Yên sinh non nên phải làm phẫu thuật ngay lập tức. Cô cũng biết vậy nên nhanh chóng chuẩn bị phòng mổ.

“Sản phụ ngất rồi, huyết áp của cô ấy đang tụt dần, tình hình không được khả quan cho lắm.” Tiếng bác sĩ phẫu thuật cho Tô Tư Yên lên tiếng.

Vì ở vùng quê hẻo lánh này không có thuốc gây mê nên mổ trực tiếp như này đối với Tô Tư Yên mà nói vô cùng đau đớn. Một người phụ nữ khó lòng mà chịu được. Châu Liên thấy Tô Tư Yên ngất vội vàng đứng ở bên cạnh gọi tên và động viên cô ấy.

Trong phòng phẫu thuật chỉ có tiếng của Châu Liên thủ thỉ: “Tô Tư Yên, cô không được bỏ cuộc, cô còn con của mình, nếu cô đi rồi thì ai sẽ chăm sóc tụi nó, con cô đã không có cha rồi thì không thể mất mẹ được.”

Bác sĩ mổ cho Tô Tư Yên đề nghị: “Tình hình này nếu cứ kéo dài không tốt cho cả sản phụ lẫn đứa nhỏ, chúng ta chỉ được phép chọn một trong hai đứa.”

Châu Liên vẫn không đồng tình, cô cũng làm mẹ, cô hiểu nỗi đau thế nào khi con chưa kịp chào đời đã không còn hơi thở.

Tiếng Châu Liên gọi Tô Tư Yên, không biết cô ta có nghe thấy hay không nhưng Châu Liên vẫn cố gắng gọi: “Đừng bỏ cuộc, tôi cầu xin cô mà, đứa nhỏ nó không có tội, cầu xin cô hãy tỉnh lại…”

Bác sĩ phẫu thuật nhanh chóng luồn tay vào bên trong tử ©υиɠ lấy hai đứa nhỏ ra. Sau đó là tiếng hét của Tô Tư Yên. Tiếng hét kéo dài như cướp đi sinh mệnh của một người phụ nữ. Cuối cùng sau bao cố gắng thì hai đứa trẻ cũng được lấy ra vô cùng thuận lợi.

“Oa… oa…”

“Huyết áp đang bình thường trở lại, chúng ta phải nhanh chóng kết thúc phẫu thuật.”

Tô Tư Yên sau khi nghe thấy tiếng khóc của con mình thì dường như yên tâm mà chìm vào giấc ngủ. Châu Liên giúp cô ấy lau người, cắt rốn cho hai đứa trẻ lau qua người rồi đặt em bé nằm bên cạnh Tô Tư Yên.

Có điều tưởng chừng như mọi thứ đều rất tốt đẹp thì lại có chuyện xảy tới.

Đứa con trai có vẻ khỏe mạnh còn đứa con gái thì không ổn chút nào. Y tá thấy vậy liền báo cho bác sĩ, họ nhanh chóng đưa bé con vào l*иg ấp. Ở đây cơ sở vật chất đều không đầy đủ, sợ đến ngày mai thì đứa trẻ không trụ được. Tô Tư Yên ngất vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại, một mình Châu Liên không biết phải đối mặt ra sao.

Người bây giờ có thể giúp cô chỉ có một người. Châu Liên không biết nên làm thế nào mới là tốt. Nếu bây giờ cô đứng yên thì chắc chắn một sinh mạng sẽ kết thúc. Cô do dự một chút liền lấy điện thoại bàn bên ngoài gọi vào một dãy số.

Tiếng chuông đổ rồi lại ngắt không có ai bắt máy. Cô cố gọi đi gọi lại nhiều lần. Cuối cùng thì cũng nhấc máy rồi.

Đầu dây bên kia là giọng nói rất hờ hững của một người đàn ông: “Ai vậy? Tại sao lại biết số di động riêng của tôi?”

Châu Liên hít vào một hơi liền nói: “Là tôi!”

“Cô là ai? Tôi biết cô sao?”

Giọng của Châu Liên có chút tức giận: “Dịch Tư Nghiêm, anh dám nói không quen tôi?”

Tiếng cười trầm trong điện thoại: “Hóa ra em cũng biết tôi là Dịch Tư Nghiêm, tôi còn tưởng em quên mất tôi rồi. Sao nào, có chuyện gì nhờ đến tôi rồi sao?”