Thoát Sao Khỏi Vòng Tay Anh

Chương 22: Chuyện cũ(1)

Câu này cứ như cô và ông ta đã rất thân thiết và quen biết từ lâu vậy. Châu Liên cũng chẳng muốn nghĩ nhiều chỉ đơn giản trả lời là sống cũng ổn. Khi nhận được câu trả lời người đàn ông kia lại nở thêm một nụ cười nữa. Châu Liên có muốn ghét người cũng không được.

Hai người đang nói chuyện dở thì Dịch phu nhân xuất hiện. Bà ta nhìn Châu Liên bằng ánh mắt ghét bỏ, chẳng nói chẳng rằng kéo Dịch Hoài Tự sang chỗ khác mặc ông ta ra sức phản đối. Châu Liên cũng nhân cơ hội này mà đi ăn sáng.

Dì Hà thấy sắc mặt của cô tốt lên thì đi tới dọn đồ ăn lên, vừa dọn dì ấy vừa kể lại những chuyện xảy ra hôm qua ở nhà chính. Châu Liên khi biết được Dịch Tư Nghiêm chịu đứng ra bảo vệ mình trước người nhà họ Dịch thì từ tận đáy lòng cô trào lên một cảm giác vui mừng. Chỉ bằng vài từ thôi có thể khiến cho tâm trạng của cô tốt lên rất nhiều.

Ăn bữa sáng xong thì Dịch Hoài Tự lại tới tìm cô. Cả ngày hai người cùng nhau nói chuyện, Châu Liên còn giúp ông ta tập nói, tập cử động tay. Hai người từ lạ lẫm trở nên thân thiết.

Dịch Tư Nghiêm từ ngày hôm đó trở đi chưa từng trở lại biệt thự. Châu Liên tối nào nằm trên giường cũng bất giác nhớ tới anh. Cô muốn gọi điện nhưng mỗi lần nhấc điện thoại lên lại bỏ xuống. Số điện thoại của anh cô đã thuộc làu như họ tên của cô vậy. Không phải là cô không muốn gọi mà dì Hà từng nói với cô công việc của Dịch Tư Nghiêm vô cùng bận. Có thể cô gọi anh cũng chẳng nghe đâu.

Nhưng Châu Liên lại nghĩ ra cách khác để có thể trò chuyện cùng anh. Thay vì gọi điện cô sẽ nhắn tin. Mỗi một lần nhắn cô đều đã viết đi rồi xóa lại rất nhiều lần mới chịu gửi. Cuối mỗi tin nhắn cô đều hỏi anh khi nào sẽ về thăm cô, nói cô rất nhớ anh. Châu Liên còn kể luôn cả việc nói chuyện và làm thân với Dịch Hoài Tự nữa. Đứa con trong bụng cô cũng dần lớn, có đôi khi cô còn cảm nhận được sự động chạm của nó nữa.

Cô gửi rất nhiều tin nhắn nhưng lại chẳng có một chút hồi âm nào từ anh. Bác sĩ Bạc khuyên cô không nên nghĩ nhiều sẽ ảnh hưởng tới em bé trong bụng nhưng cô lại không thể nào điều chỉnh được tâm trí của mình. Cứ rảnh rỗi cô lại bất giác nhớ tới anh, nhớ mùi hương nam tính chỉ thuộc về riêng anh. Đặc biệt là sự dịu dàng duy nhất mà anh dành cho cô.

***

Hai tháng trôi qua nhanh chóng, thời tiết cũng dần chuyển sang mùa thu dễ chịu hơn. Bụng của Châu Liên lúc này cũng đã nhô lên một chút. Người hầu thay hết quần áo trong tủ bằng váy cho bà bầu, đặc biệt là rộng rãi và ưu tiên là chất vải tự nhiên để cô có thể thoải mái nhất.

Ngoài vườn hoa cúc trắng bây giờ là Dịch Hoài Tự và Châu Liên đang thưởng trà. Hai tháng trôi qua Dịch Hoài Tự coi như cũng gần bình phục. Bây giờ ông ta đã nói chuyện lưu loát gần như người bình thường rồi chỉ còn việc đi đứng vẫn chưa tốt lắm thôi.

Dịch Hoài Tự đối xử với Châu Liên rất tốt, ngoài nói chuyện thường ngày ra còn thi thoảng sai người hầu đem cả châu báu lẫn vàng bạc kim cương tới tặng. Thời gian đầu Châu Liên còn từ chối không nhận, lâu dần thiện cảm giữa hai người tăng lên cô cũng không từ chối thêm nữa. Giống như tối hôm qua Dịch Hoài Tự sai người đem một chiếc vòng ngọc thời nhà Thanh tặng cho cô vậy.

Châu Liên cũng không muốn giằng co nhiều, cô cũng muốn khi mình rời khỏi Dịch gia có chút tiền để bớt khổ cực vì vậy đã nhận đồ được đem tới. Vì cô nhận đồ từ người ta nên từ sáng sớm Châu Liên đã xuống bếp nấu chút canh cho Dịch Hoài Tự cũng coi như là chút quà cảm ơn đáp lại chiếc vòng ngọc mà ông ta tặng cô.

“Cháu thấy chiếc vòng ngọc đó ra sao? Có hài lòng không?” Dịch Hoài Tự hỏi Châu Liên.

Châu Liên vừa uống một ngụm trà rồi bỏ chiếc ly xuống, cô cười nhẹ rồi lắc đầu: “Cháu không biết thưởng thức cái đẹp, đặc biệt là trang sức. Đôi khi chỉ thấy thuận mắt một chút là thấy nó rất đẹp rồi nên câu hỏi kia cháu cũng không biết phải trả lời làm sao…”

Dịch Hoài Tự nghe xong cười ra tiếng.

“Cũng phải, cháu rất giống với mẹ cháu…”

Khi nghe Dịch Hoài Tự nhắc tới mẹ mình đôi mắt cô có chút bất ngờ. Ngay sau đó Châu Liên lại hỏi: “Chú biết mẹ cháu sao?”

Đôi mắt Dịch Hoài Tự chợt phảng phất một nỗi buồn. Ông ta không dám nhìn thẳng vào mắt Châu Liên nói chuyện, chỉ có thể nhìn vào những bông cúc trắng mọc gần đó mà nói.

“Đúng vậy, ta biết mẹ con.”

“Châu Liên, con rất giống mẹ. Từ giọng nói cho tới gương mặt đều gần như là một bản sao hoàn chỉnh vậy…”

“Đúng là thế, hồi mẹ con còn sống, con cũng từng nghe bà ấy nói vậy. Chỉ là bây giờ bà ấy đã không còn ở bên cạnh con nữa rồi…”

Nói tới đây Châu Liên khẽ cụp mắt xuống. Cũng đã là chuyện rất lâu rồi nhưng cô vẫn không thể nào quên được cái ngày mà mẹ cô tự sát chết ngay trước mắt mình.

“Bà ấy… có kể với con về ta không?” Dịch Hoài Tự hỏi.

Châu Liên lắc đầu: “Chưa từng, con chưa từng thấy mẹ nhắc tới người nào khác ngoài người ba đã mất của con.”

Dịch Hoài Tự nở một nụ cười thê lương kèm theo đó là một chút mất mất cùng hối hận.

“Phải rồi, có lẽ bà ấy rất hận ta…” Dịch Hoài Tự lẩm bẩm.

Chẳng may mấy lời lẩm bẩm kia lại được Châu Liên nghe rõ, cô nhíu mày thắc mắc hỏi: “Hai người đã xảy ra chuyện gì sao?”

Dịch Hoài Tự không trả lời Châu Liên ngay giống mọi lần. Lần này ông ta nghĩ ngợi rất lâu, phải mất chừng mấy phút sau Dịch Hoài Tự mới nói.

“Ta từng yêu mẹ của con.”

Dịch Hoài Tự nói bằng chất giọng hiền dịu đem theo vài phần day dứt.

Chỉ cần nghe tới đây thôi Châu Liên cũng biết quá khứ trước kia giữa người đàn ông này và ba mẹ cô hẳn là rất drama đây. Cô cũng muốn biết chuyện gì đã xảy ra với ba mẹ mình nên đã chăm chú hỏi thêm.

“Cháu biết, chỉ cần nhìn ánh mắt khi nhắc về mẹ cháu và những bông hoa cúc được trồng ngoài kia là rõ. Có điều cháu muốn biết sâu hơn về tình cảm giữa hai người, chú có thể kế cho cháu nghe không?”

Dịch Hoài Tự ngập ngừng như muốn nói gì đó rồi lại không. Trước ánh mắt háo hức của Châu Liên cuối cùng ông ta cũng mở miệng kể chuyện.

“Thực ra cũng không có gì, chỉ là ta đơn phương mẹ con mà thôi. Mẹ con cũng giống với những đóa hoa cúc trắng tinh khôi ngoài kia, trong trẻo mà thuần khiết, đôi khi lại có một chút thanh cao ở trong đó…”

Dịch Hoài Tự bắt đầu nhớ lại tất cả mọi chuyện của ông ta và Từ Giai nhiều năm trước…