Thoát Sao Khỏi Vòng Tay Anh

Chương 21: Dựa vào tôi là Dịch Tư Nghiêm!

Dịch Tư Nghiêm ngồi một bên nghe Châu Liên kể lại những ấm ức đó trong lòng anh bất giác nổi lên ý nghĩ muốn gϊếŧ Vận Chung Chi ngay lập tức. Cũng may là sau đó anh đã tự kiềm chế được chính mình.

Sau một hồi khóc lâu Châu Liên vì mệt quá mà ngủ thϊếp đi. Dịch Tư Nghiêm ở bên cạnh vuốt ve đôi má hơi hồng của cô. Anh nằm bên cạnh cô cho tới khi cô ngủ sâu hơn rồi mới rời khỏi phòng.

Dịch Tư Nghiêm trở về sảnh chính của biệt thự. Lúc này cả ông cụ Dịch, ba anh là Dịch Hoài Thành và Lưu Nhiên đều có mặt ở đó. Hai quản gia đứng nghiêm túc bên cạnh ông cụ Dịch. Dịch Tuyết Ái ngồi một bên khóc lóc ỉ ôi. Vừa thấy Dịch Tư Nghiêm bước tới đã vội lao tới trách mắng: “Sao mày lại nặng tay như thế? Mày có biết mày đánh Chung Chi gãy bảy cái xương sườn, làm gãy hai cái răng hàm của nó. Xương tay phải cũng bị mày làm nứt nghiêm trọng. Dịch Tư Nghiêm mày vì một con đàn bà không rõ nguồn gốc mà dám động tay động chân?”

Dịch Tư Nghiêm đưa ánh mắt lạnh lẽo về phía Dịch Tuyết Ái nghiến răng hỏi lại: “Nếu đã biết người phụ nữ của tôi còn dám động vào bị như vậy vẫn là còn nhẹ. Cô út, tôi vẫn còn chưa tính sổ con trai của cô suýt nữa là gϊếŧ con của trai của tôi đâu…”

Dịch Tuyết Ái: “Mày… mày dựa vào cái gì… mà dám làm như thế?”

“Dựa vào tôi là Dịch Tư Nghiêm! Lần trước tôi cũng cảnh cáo cô út rồi nhưng hình như cô út không có nhớ rõ thì phải…”

Dịch Tuyết Ái bị chọc tức tới đỏ mặt. Bà ta ngay lập tức quay về phía ông cụ Dịch lớn tiếng: “Ba, ba không quản nó sao? Chung Chi bị thương rất nặng…”

Không để ông cụ Dịch lên tiếng Dịch Tư Nghiêm đã mở lời trước: “Ông nội, trong chuyện này ai đúng ai sai cũng không phải quá khó để nhận biết. Nếu như ông còn muốn điều tra thêm nữa cháu cũng không muốn dây dưa nhiều lời…”

Ông cụ Dịch đều đã chứng kiến tất cả mọi chuyện hôm nay. Từ những lời hôm trước nói và hành động hôm nay của Dịch Tư Nghiêm đều đã nói lên một điều là người phụ nữ kia vô cùng quan trọng với anh. Nếu ông còn cố chấp không phân biệt phải trái đúng sai e rằng sẽ gây ra sự bất mãn đối với đứa cháu trai duy nhất này. Vì thế ông cụ Dịch đã quyết định giải quyết ổn thỏa mọi chuyện trong dứt điểm hôm nay.

“Chung Chi đúng là đã sai trong chuyện này… đây cũng coi như là một bài học đối với nó. Chuyện này kết thúc ở đây đi, ta mệt rồi…”

Ông cụ Dịch đã nói như vậy rồi nên cũng không ai nói phản đối thêm điều gì nữa. Chỉ duy nhất Dịch Tuyết Ái nghiến răng chịu đựng đem tất cả chuyện này ghi nhớ thật kĩ. Sau này bà ta nhất định sẽ trả lại những xấu hổ, đau đớn và tủi nhục này cho Dịch Tư Nghiêm.

Ông cụ Dịch được người hầu đưa trở về biệt thự của ông còn Dịch Tuyết Ái tự mình lái xe rời đi.

Bọn họ đi rồi Dịch Hoài Thành cũng dặn dò thêm Dịch Tư Nghiêm vài chuyện ở quân khu rồi mới cùng với Dịch phu nhân trở về biệt thự của họ. Nhưng thật bất ngờ là Lưu Nhiên lại không muốn rời đi, bà ta muốn ở lại viện cớ là muốn xem tình hình của Châu Liên ra sao.

Dịch Hoài Thành cũng không cố chấp thêm nữa, để mặc bà ta muốn làm gì thì làm. Một ngày cứ thế mà kết thúc nhanh chóng.

***

Sáng sớm hôm sau Châu Liên tỉnh lại, việc đầu tiên cô làm là chạm tay sang bên cạnh giường. Hôm nào cô cũng làm vậy để nhận biết Dịch Tư Nghiêm đã rời đi lâu chưa.

Hơi ấm ở chỗ nằm bên cạnh sớm đã không còn chứng tỏ anh đã rời đi từ rất sớm. Châu Liên khẽ thở dài một tiếng. Cô đưa tay lên chạm vào đôi mắt sưng húp của mình trong đầu nhớ lại những chuyện đã xảy ra vào ngày hôm qua. Dịch gia đúng là không nên ở lâu, cô vẫn cứ là nên tìm cơ hội rời đi càng sớm càng tốt.

Châu Liên vươn vai mình một cái rồi như nhớ ra điều gì, cô bất giác đưa tay lên xoa chiếc bụng phẳng lì của mình. Cô mới chỉ có thai hơn hai tháng, lúc này bụng còn chưa lộ rõ nhưng bản năng làm mẹ nói cho cô biết rằng tâm trạng của cô sẽ ảnh hưởng tới cảm xúc của đứa trẻ. Cho dù là vì chuyện gì cô cũng không nên nghĩ nhiều, càng không nên buồn phiền.

Nghĩ như vậy Châu Liên mới trở nên thoải mái hơn một chút. Cô mở cửa sổ ra hít một hơi mạnh rồi khẽ mỉm cười. Chờ khi cô sinh đứa bé ra rồi cô nhất định sẽ được tự do. Nhất định là như thế.

Lúc trước cô cho rằng sẽ rất tốt nhưng còn bây giờ cô lại không nghĩ như thế nữa. Con của cô thì sao? Nếu cô không ở bên cạnh mỗi khi nó khóc thì biết phải làm thế nào đây? Còn nữa… nếu cô đi rồi, liệu Dịch Tư Nghiêm có còn nhớ tới cô nữa không?

Trong lòng cô có rất nhiều câu hỏi đặt ra mà vẫn chưa thể trả lời được, không phải là cô không muốn trả lời mà là vì cô không có dũng khí khi thừa nhận một sự thật là cô đã yêu người đàn ông kia mất rồi.

Châu Liên không muốn bản thân nghĩ nhiều thêm nữa, trước mắt cô cứ sống tốt rồi mới tính tới chuyện sau này được. Cô rời khỏi phòng.

Căn phòng mà Dịch Tư Nghiêm tối qua bế cô tới nằm ở phía sau vườn hoa cúc cách sảnh chính khá xa nên Châu Liên vừa mới đẩy cửa ra ngoài đã nhìn thấy rất nhiều hoa. Phía xa xa đó có một người đang cùng với vài người nữa tập đi. Cũng không khó để đoán ra người đó là ai, chỉ là Châu Liên không muốn bận tâm chuyện nào khác thêm nữa.

Nhưng đó là cô còn người đàn ông kia từ lúc nhìn thấy cô cứ liên tục đưa mắt sang ngắm nhìn cô một hồi lâu. Để tránh khỏi tầm mắt đó Châu Liên vén tóc bước chân nhanh hơn đi tới sảnh chính. Nhưng cô còn chưa đi được tới nơi đã bị quản gia chặn lại.

“Châu tiểu thư…” Quản gia nở nụ cười với cô rồi nói.

Châu Liên cũng gật nhẹ đầu với ông ta: “Quản gia có gì cần nói với tôi sao?”

Quản gia khẽ lắc đầu: “Không có, nhưng người khác lại muốn nói chuyện với cô…”

Ông ta nói tới đây thôi rồi đưa tầm mắt nhìn về phía Dịch Hoài Tự đang tiến lại gần. Châu Liên cũng theo hướng nhìn đó rồi chờ đợi.

Người hầu đẩy xe lăn của Dịch Hoài Tự về chỗ của Châu Liên rồi dừng lại. Dịch Hoài Tự khi nhìn thấy Châu Liên chợt kích động. Ông ta vừa mới tỉnh dậy vẫn chưa hồi phục khả năng nói và di chuyển nên lúc này chỉ có thể nói được vài từ chậm chạp: “Giai…”

Quản gia thấy Dịch Hoài Tự kích động như thế vội khuyên nhủ ông ta bình tĩnh lại.

Châu Liên đưa ánh nhìn về người đàn ông kia nghi hoặc. Người đàn ông ấy tự dưng lại nở một nụ cười với Châu Liên khiến cô cảm thấy rất khó hiểu.

“Ông gặp tôi muốn nói chuyện gì sao?” Cô hỏi.

Dịch Hoài Tự khẽ gật đầu ra hiệu đồng tình.

“Vậy ông nói đi…”

Dịch Hoài Tự rất muốn nói nhưng cơ hàm lại chẳng chịu hoạt động. Ông ta mất một lúc mới thốt ra được một tiếng: “Cháu…”

Châu Liên cũng không có tỏ ra khó chịu mà ngược lại vô cùng kiên nhẫn chờ người đàn ông nói từng chữ một.

Dịch Hoài Tự hỏi cô có sống tốt không?