Vừa bước vào tầng thứ chín, không khí lạnh ập thẳng vào mặt, khiến Vân Tranh gần như không thể hít thở. Nàng đi khắp nơi dò xét hang động này, không ngờ rằng nàng phát hiện một người đang xếp bằng tĩnh tọa trong một góc hang động. Vân Tranh sợ hãi thét lên một tiếng, nàng nghi ngờ đó là một người chết. Nếu như nàng nhớ không lầm, trong đại đa số đệ tử thì Vân Mẫn sư huynh là người lợi hại nhất, nhưng huynh ấy chỉ mới chịu nổi tầng thứ năm mà thôi. Bị phạt đến tầng thứ chín, làm sao có thể còn sống.
"Hửm?" Người nọ khẽ nhúc nhích, miệng phát ra một âm đơn độc nhất, có vẻ lười biếng như vừa mới tỉnh ngủ. Một lát sau, hắn mới từ từ mở mắt nhìn Vân Tranh, "Tiểu cô nương, nàng tới đây."
Giọng Vân Tranh run run, nàng hỏi: "Ngươi, ngươi là người hay quỷ?"
"Ha ha." Người nọ cười khẽ một tiếng, giọng hắn cực kỳ êm tai, nàng nghe hắn nói: "Là quỷ thì sao? Chỉ e khoảng cách trở thành quỷ của nàng chỉ còn một bước ngắn mà thôi? Cư Có ta làm bạn với nàng chẳng phải đẹp quá ư?"
Vân Tranh thầm nghĩ hắn nói cũng đúng, nơi đây còn rét lạnh hơn nàng tưởng tượng, nàng sợ ngay cả mặt trời mọc vào ngày mai cũng không thấy được, vậy cho dù hắn là quỷ thì có sao đâu. Nghĩ ngợi một lát, Vân Tranh cất bước đi tới, lúc thấy rõ người này, nàng không khỏi ngẩn ngơ. Thanh Lưu vốn là người đẹp nhất nàng từng gặp, nhưng người này còn xinh đẹp hơn sư tôn vài phần. Nếu không phải đã nghe giọng nói của hắn, Vân Tranh sẽ hoài nghi hắn là nữ tử.
Đại khái hắn đã quen với việc bị người khác ngắm như vậy, cho nên hắn không né tránh ánh mắt của Vân Tranh, ngược lại khoé môi còn khẽ cong lên thành một nụ cười hớp hồn người. Tim Vân Tranh bỗng đập trật một nhịp, gần như say chết trong nụ cười biếng nhác kia. Giờ khắc này đôi môi mỏng của người nọ khẽ nhếch lên, vẽ nên độ cong mê hoặc lòng người. Mũi cao thẳng, chóp mũi tinh xảo, đôi mắt quyến rũ khẽ xếch lên, đôi lông mày không vẽ vẫn sắc nét. Quan trọng nhất chính là giữa tâm mi hắn là hình sáu
cánh hoa sen.
Một khi đệ tử bổn môn tu luyện được sáu cánh hoa sen thì sẽ thành tiên, ngay cả sư tôn cũng chỉ có bốn cánh mà thôi. Rõ ràng người này đã thành tiên, nhưng tại sao lại bị nhốt ở Tề Vân Động?"
Vân Tranh định hỏi thì người no đã lên tiếng trước: "Lanh không?".
Vân Tranh gật đầu, lúc này môi nàng đã lạnh đến tím tái. Thấy nàng gật đầu, người nọ dùng một tay kéo nàng vào lòng. Vân Tranh không quen bị nam nhân xa lạ ôm, nàng giãy giụa muốn đứng lên thì nghe được người nọ niệm chú chống lạnh, một luồng khí ấm áp lập tức bao bọc khắp cơ thể nàng, ngăn cách nàng và nhiệt độ thật sự bên ngoài. "Nàng nhập môn đã bao lâu?"
"Khoảng hơn hai mươi năm." Vân Tranh nhẩm tính rồi đáp. Bởi vì nàng học được thuật duy trì dung mạo, cho nên vẻ bề ngoài của nàng không thay đổi suốt mấy năm qua, cộng thêm mặt Vân Tranh trông còn trẻ hơn tuổi, cho nên nhìn sao cũng thấy giống chưa trưởng thành.
"Lâu như vậy còn chưa học được thuật chống lạnh?"
Mặt Vân Tranh đỏ lên, ngay cả cãi lại cũng quên. Nàng không muốn mất mặt trước nam nhân xinh đẹp như thần tiên này, nàng chỉ thanh minh cho bản thân: "Tư chất ta kém, chỉ học được vài thuật cơ bản. Hơn nữa, nơi này lạnh như vậy, làm sao ta học được?" Nàng nói như thế, cũng không tình nguyện thừa nhận bình thường mình lười biến cho nên mới gà mờ.
Người nọ cũng không vạch trần nàng, hắn hỏi tiếp: "Vì sao bị phạt đến tận đây?"
Nghe hắn hỏi thế, cơn uất ức lập tức xông lên não. Nàng kể tất cả chuyện xảy ra ban nãy cho người nọ nghe, thỉnh thoảng còn cường điệu sự oan ức của mình mấy lần. Cuối cùng, nàng vội vàng hỏi: "Ngài có tin ta không?"
"Đương nhiên." Người nọ đáp, tay hắn nhẹ nhàng vuốt ve cánh môi đỏ mọng của Vân Tranh, giống như đang nghiền ngẫm gì đó.
Lần đầu tiên có người làm động tác thân mật với nàng như vậy, một loại cảm giác lạ lẫm xông lên não. Nhớ đến chuyện bản thân mình vẫn đang tựa vào lòng người nọ, nàng bất an ngọ ngoạy, lại bị hắn ấn trở về.
"Vị Vân Phi sư tỷ kia của nàng phạt nàng?" Người nọ không muốn Vân Tranh có thời gian suy nghĩ vấn đề nàng và hắn quá thân mật, vì thế hắn gợi mở cho nàng một vấn đề khác, khiến nàng phân tâm, lúc này mới không cản trở hắn ôm cơ thể mềm mại trong lòng. Suốt mấy trăm năm qua, một mình bị giam ở đây, hôm nay nhất định hắn sẽ không tha cho con mồi dâng tới miệng này.
"Hả?" Vân Tranh không rõ vì sao hắn hỏi chuyện này.
"Vả lại, làm vỡ một cái bình chẳng phải chuyện lớn lao gì, nhưng nàng ta vẫn phạt nàng đến tầng chín Tề Vân Động, nghĩa là muốn lấy mạng nàng. Nàng không biết vì sao nàng ta muốn lấy mạng nàng à?"
Vân Tranh đoán có lẽ vì ngày đó nàng nghe được cuộc nói chuyện giữa sư tỷ và sư tôn, vì vậy sư tỷ mới muốn gϊếŧ nàng diệt khẩu. Tuy nhiên Vân Tranh không muốn nói mọi việc cho người trước mắt này biết, chuyện đó chỉ ba người bọn họ biết là đủ rồi. Vì thế Vân Tranh đáp: "Sư tỷ hiểu lầm ta, sư tôn lại không có ở trong quan, sư tỷ chỉ thay mặt sư tôn làm việc mà thôi.
Người nọ cười xòa chế nhạo: "Ồ, quả là một câu chuyện cười! Từ khi nào đến lượt một nữ đệ tử tên lót một chữ Vân làm chủ Tề Vân Sơn của ta vậy?!"
Vân Tranh thở dài, chuyện nàng quan tâm bây giờ chính là luồng ánh sáng đỏ kia. Nàng vừa âm thầm suy đoán vừa đánh tiếng hỏi người trước mắt: "Ngươi nói xem, người kia lén lút vào phòng sư tôn để làm gì?"
Hắn cười cười không đáp lại mà chỉ nâng cằm Vân Tranh lên rồi hỏi: "Tiểu cô nương, nghĩ mấy chuyện vẩn vơ đó làm chi? Chẳng bằng chúng ta làm vài chuyện thú vị, thế nào?"
"Chuyện thú vị là chuyện gì?"
Người nọ không đáp, chỉ trở mình đè Vân Tranh dưới thân. Ngón tay hắn xẹt qua gò má nàng, cuối cùng lưu luyến trên cánh môi mềm mại non nớt, "Đôi môi nhỏ thật xinh đẹp, khiến người ta không nhịn được muốn nhấm nuốt." Nói xong hắn lập tức hôn lên môi nàng.
"A. . ." Động tác của hắn quá nhanh, đầu Vân Tranh trống rỗng, nàng chỉ có thể mở to hai mắt. Đến khi lấy lại tinh thần nàng mới vội vàng đẩy hắn ra, "Không được!" Người nọ cũng không cưỡng cầu, thuận thể buông nàng ra, "Tại sao?"
Mặt Vân Tranh đỏ bừng, một lát sau mới lí nhí nói: "Bởi vì, bởi vì. . . sư tỷ nói loại chuyện này chỉ có thể làm. . . làm với người mình thích. . ." Mấy chữ cuối cùng gần như nhỏ đến mức không nghe được.
Người nọ nâng cằm Vân Tranh lên lần nữa, ép nàng phải nhìn hắn, hắn cười hỏi: "Vậy, nàng không thích ta à?"
Vân Tranh không dám nhìn thẳng đôi mắt câu hồn người kia, nàng dùng chất giọng không thể nghe thấy trả lời: "Thích..."
Giờ khắc này, mặt nàng đỏ như ráng chiều đầu hạ, vẻ ngượng ngùng làm nàng xinh đẹp hơn mấy phần, người nọ lại nhẹ nhàng hỏi tiếp: "Thế tại sao lại không được, hửm?" Thật lâu sau, Vân Tranh mới thu hết can đảm hỏi: "Vậy, vậy ngươi thích ta không?"
Người nọ bật cười, cười nàng hỏi chuyện thừa thãi, trước tình huống này mọi nam nhân trên đời đều có chung một đáp án. Hắn đáp: "Đương nhiên." Thấy nàng vẫn còn do dự, hắn suy nghĩ một lát rồi nói với nàng: "Ta bị nhốt ở đây hơn chín trăm năm, lần đầu gặp người chính là nàng, âu cũng là duyên phận. Hôm nay, nàng cũng không biết mình có ở thể sống đến ngày sư tôn nàng đến cứu hay không, chi bằng cùng ta cộng hưởng cực lạc nhân gian, như vậy mới không uổng phí kiếp sống này. Được không?"
Vân Tranh nhìn đôi môi đỏ mọng không ngừng khép mở trước mắt, môi của hắn thuộc dạng cực kỳ mềm mại, khiến lòng nàng khẽ rung rinh. Hắn nói không sai, chính bản thân nàng cũng không biết sống được đến khi nào. Mà đúng là nàng có hơi rung động với hắn, dù cho có trở thành quỷ, có thể ở cùng hắn cũng là chuyện tốt.