Lúc này, Thanh Lưu cố ý kết thúc khoá học buổi sáng sớm hơn dự định, để Vân Tranh được về phòng ngủ bù. Trông dáng vẻ nàng cong lưng như muốn vùi mình vào bồ đoàn đáng thương hết sức, lòng Thanh Lưu không nỡ nhẫn tâm. Thanh Lưu cố ý chờ toàn bộ đệ tử đi ra ngoài mới đứng dậy đi đến trước mặt Vân Tranh đang gật gà gật gù. Chàng hắng giọng một cái, dùng nội lực giảm giọng nói về mức thấp nhất, "Vân Tranh."
Vân Tranh vốn ngủ không sâu, nàng lập tức tỉnh táo lại, nhìn xung quanh thấy mọi người đã đi hết, nàng lại bị sư tôn bắt quả tang. Nàng thở hắt ra, ậm ừ thưa: "Sư tôn. ." Thanh Lưu trầm giọng hỏi: "Dám ngủ gà ngủ gật trong khoá học buổi sáng, con biết sai chưa?"
"Vân Tranh biết sai rồi ạ."
"Nên phạt không?"
"Nên phạt ạ."
"Vậy phạt con quét dọn từ đường"
Tâm trạng Vân Tranh còn đắm chìm trong việc hôm qua, bây giờ thấy Thanh Lưu muốn phạt mình, nàng càng hiểu những lời hắn nói với Vân Phi. Lòng Vân Tranh đau xót, ngay tại thời khắc này, nàng hoàn toàn nhặt lại những tâm tư mà mình không nên có. Nàng khẽ nói: "Vân Tranh lĩnh phạt." Dứt lời nàng đi thẳng đến từ đường không ngoảnh đầu lại.
Thanh Lưu nhìn theo bóng lưng rời đi của Vân Tranh đến xuất thần, không hiểu hôm nay nàng bị làm sao. Chẳng phải bình thường sẽ ậm ờ chơi xấu cho qua à? Lần đó chàng cũng không thật lòng muốn phạt nàng, sao hôm nay lại. . . Chàng vốn thông minh, ngay lập tức chàng nghĩ chắc tối hôm qua Vân Tranh đã nghe được gì rồi. Lòng Thanh Lưu rơi xuống đáy cốc.
Liên tiếp mấy ngày đều như thế, Vân Tranh tỏ vẻ như không xảy ra chuyện gì cả, nàng vẫn tôn kính chàng, song không còn thân mật như trước. Dường như khoảng cách giữa hai người càng lúc càng xa, Thanh Lưu không biết làm thế nào cho phải, bản thân cũng không thể chạy tới nói với nàng rằng " Thật ra những lời kia của vi sư đều khẩu thị tâm phi, con chớ để trong lòng".
Ngay tại lúc còn không biết phải làm sao, Thanh Lưu bỗng nhận được thϊếp mời của đạo hữu, mời chàng tham gia "Hội duyên tụ luận đạo" mười năm tổ chức một lần. Đến dịp này, tất cả chưởng môn các đạo quán đều tập hợp lại, kết bạn luận đạo, chia sẻ lĩnh hội về tu hành mà mình tâm đắc.
Việc này không thể bỏ lỡ, Thanh Lưu vội vàng giao mọi việc trong quan lại cho Vân Phi, trước khi đi chàng còn gọi Vân Tranh đến. "Chẳng hay sư tôn gọi Vân Tranh đến có việc chi ạ?" Vân Tranh ngoan ngoãn cúi đầu, không nhìn Thanh Lưu.
Thanh Lưu cân nhắc một lát mới nói: "Vi sư phải xuống núi tham gia hội duyên tụ luận đạo, đại khái tháng sau mới có thể quay về. Con. . . Chăm sóc bản thân mình cho tốt, đừng khiến vi sự lo lắng."
Vân Tranh gật đầu đồng ý. Đây không phải lần đầu tiên Thanh Lưu xuống núi du ngoạn, vì thế Vân Tranh thấy chuyện này cũng không có gì đáng bận lòng.
"Vi sư. . ." Thanh Lưu muốn giải thích chuyện tối hôm đó với Vân Tranh, đây mới là mục đích chính chàng gọi Vân Tranh đến, thế nhưng lời đến bên môi lại không biết phải nói như thế nào, chàng đành phải nói: "Hôm nay nói đến đây thôi, đợi khi vi sư về sẽ nói với con tường tận hơn." Nói xong những lời này, Thanh Lưu nhanh chóng khởi hành. ặc khó cưỡng Thanh Lưu đi rồi, ngày nào Vân Tranh cũng dọn phòng cho chàng, không vì Thanh Lưu vắng mặt mà sinh lòng lười nhác. Thanh Lưu không có ở đây, khoá học buổi sáng do Vân Mẫn chủ trì, Vân Tranh sợ mang danh không tôn kính sư huynh, cho nên mỗi ngày đều tham gia đầy đủ khóa học sáng tối. Mọi chuyện hằng ngày vẫn diễn ra theo quy luật như lúc Thanh Lưu có mặt. Có điều dù nàng tuân thủ phép tắt, kiềm chế bản thân đến mức nào thì phiền phức vẫn tìm tới cửa.
Ngày đó cũng giống như mọi ngày, Vân Tranh chuẩn bị quét dọn phòng Thanh Lưu, lúc đi ngang cửa sổ, nàng bỗng nhìn thấy trong phòng có một luồng ánh sáng đỏ. Thứ ánh sáng đỏ đó cực kỳ chói mắt, xuyên qua cửa sổ giấy vẫn có thể thấy rõ ràng. Vân Tranh hoảng hốt quát lên, "Ai ở trong đó?"
Người trong phòng nghe thấy tiếng la hoảng hốt của Vân Tranh, "Xoảng" một tiếng, dường như có đồ vật gì đó rơi bể nát trên mặt đất. Hẳn là trong lúc bối rối người trong phòng đánh rơi đồ vật, càng nói rõ trong lòng người nọ có quỷ. Vân Tranh nhanh chóng bước về phía cửa chính rồi đẩy cửa vào.
Trong phòng không một bóng người, ánh sáng đỏ vừa rồi cũng không thấy đâu - mảnh vỡ trên mặt đất. Vân Tranh bước đến gần xem thử thì kinh hãi, vật rơi vỡ chỉ tiên thuật hệ Hoả, nhưng tại sao người đó lại sử dụng tiên thuật trong phòng sư
tôn? Vân Tranh cố nhớ lại xem đệ tử nào trong quan tu luyện tiên thuật hệ Hoả, đồng thời mắt 1 sát bốn phía, nàng không phát hiện có gì bất thường. mắt quan sát bốn
Chính vào lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng Vân Phi gọi nàng: "Vân Tranh, Vân Tranh."
Nếu lúc này bị sư tỷ nhìn thấy, nhất định sẽ hiểu lầm. Lòng Vân Tranh hoảng hốt, trong khi nàng chưa biết phải làm thế nào thì Vân Phi đã nhanh chân bước vào. "Ta tìm muội nãy giờ -----" Giọng Vân Phi đột nhiên dừng lại, nàng ta cũng nhìn thấy mảnh vỡ bình Tĩnh Tâm trên đất rồi. Nàng ta trừng to mắt nhìn Vân Tranh. Thông qua ánh mắt Vân Phi nhìn mình, Vân Tranh hiểu rõ sư tỷ đã hiểu lầm mình rồi, nàng vội giải thích: "Sư tỷ, không phải như tỷ nghĩ đâu, lúc muội bước vào thì bình Tĩnh Tâm đã vỡ rồi."
"Không phải muội thì ai vào đây?" Vân Phi híp mắt nhìn Vân Tranh, trong mắt chẳng có chút ấm áp nào.
Vân Tranh vội kể những gì mình thấy lại cho Vân Phi nghe.
"Muội còn nói dối? Ngoại trừ muội ra thì ngày thường có ai vào phòng sư tôn? Bây giờ sự tôn không có ở đây, tất cả đều do ta làm chủ. Muội làm vỡ pháp bảo bổn môn, ta phạt muội
đến tầng chín Tề Vân động sám hối, đợi đến khi sư tôn về thì tuỳ người định đoạt." Nói xong, trong lòng Vân Phi dâng lên cảm giác sảng khoái, để xem sự tôn còn che chở sư muội ngh
thể nào.
Tề Vân động tổng cộng có mười tầng, theo thứ tự số tầng, càng vào sâu độ ẩm càng giảm. Tầng thứ năm là nơi để các đệ tử tu luyện, qua tầng thứ năm độ ẩm giảm rõ rệt, thường chỉ dùng để trừng phạt. Bình thường Vân Tranh chỉ tu luyện ở tầng 1 tầng 2, trong số đệ tử chỉ có Vân Mẫn tu vi cao nhất tu được ở tầng thứ 5. Lần này sư tỷ phạt nàng đến tầng thứ 9, muốn lấy mạng nàng thì có. . .
↑
Vân Tranh không thể cãi lại, trong lòng ấm ức không thôi, bây giờ Vân Phi là đại chu không thể không tuân theo. Sư tôn mới vừa xuống núi, không biết khi nào mới về. Đừng nói mấy tháng ngay cả mấy ngày nàng cũng không sống nổi. Lần gắn mặt trước khi đi đã trở thành lần gắn cuối cùng của nàng và sự tôn không biết sau này sư tôn còn nhớ đến nàng hay không.Vân Tranh thở dài một hơi, nàng niệm quyết cưỡi gió, thuận đường đến thẳng tầng thứ 9.