Khiến Anh Si Mê

Chương 34:

Sau đó là Mạnh Lan nói với anh, Tống Nam Chi là cháu gái ruột của Tạ Lẫm.

Thảo nào, hóa ra là hòn ngọc quý trên tay Tạ gia.

Nghe nói gần đây còn ngầm liên hôn với ông lớn Tần gia, chuyện thế giới tư bản không phải nhân vật nhỏ như bọn họ có thể tùy tiện bàn tán.

*

Chu Uyển Doanh nghe Trình Đào kể về thế giới tư bản, nói về liên hôn, toàn bộ tài nguyên, cô nghe mà cảm thấy mình cách thế giới đó rất xa, cũng cảm thấy mình cách Tạ Lẫm rất xa.

Dù Tạ Lẫm thật sự có cảm xúc đó với cô thì chắc chỉ là chơi đùa với cô mà thôi.

Cô không dám để bản thân suy nghĩ miên man, chỉ cho là Tạ Lẫm nhất thời hứng thú trêu chọc cô mà thôi.

Cũng may cuối năm công việc bận rộn, trừ việc phải nghiên cứu kịch bản phim sắp quay thì còn có tạp chí chưa chụp, còn có quảng cáo chúc tết cần phải làm trước khi ăn tết, tiệc rượu cuối năm trong ngành rất nhiều, mỗi ngày đều đầy ắp lịch trình làm cô không có thời gian suy nghĩ đến chuyện Tạ Lẫm.

*

Lần thứ hai gặp Tạ Lẫm là vào ngày làm việc cuối cùng trước Tết Âm Lịch.

Ngày đó cô đang quay quảng cáo chúc tết cho một nhãn hiệu kẹo.

Chủ đề quảng cáo là chúc mừng năm mới, gia đình đoàn viên.

Nhưng việc quay quảng cáo này làm Chu Uyển Doanh rất khó chịu.

Bởi vì từ nhỏ đến lớn cô chưa từng cảm nhận niềm vui đoàn tụ với người nhà.

Trong lòng cô, năm mới là công việc ngập đầu làm không xong.

Là tàn lửa trong bếp hun đến chảy nước mắt, là khói dầu trong phòng bếp, là nước rét lạnh trong sông.

Là khi nấu cơm không cẩn thận làm khét bị bà nội chọc trán mắng là đồ vô dụng, là bị bà nội đẩy xuống đất, suýt nữa ngã vào nồi nước sôi.

Là phải thừa dịp tất cả mọi người không chú ý mới dám lặng lẽ lấy một viên kẹo, buổi tối trốn trong ổ chăn lén lút ăn.

Là sau khi lớn lên rời khỏi cái nhà kia, sống cô độc lẻ loi bên ngoài.

Tóm lại cô chưa từng mừng một năm mới đúng nghĩa.

*

Khi quay quảng cáo được một nửa, lúc nghỉ giữa giờ, cô ngồi vào ghế nghỉ ngơi.

Viện Viện cầm di động lại cho cô, nói có người gọi điện thoại.

Cô cầm lấy di động, vừa thấy cuộc gọi nhỡ trên màn hình, tim cô đập nhanh ngay lập tức.

Cô không lưu số Tạ Lẫm, nhưng Tạ Lẫm từng gọi cho cô một lần, cho nên cô vừa thấy dãy số đã biết là ai.

Tim cô đập thình thịch không kìm chế được.

Cô cầm di động ra chỗ yên tĩnh ngoài hành lang rồi gọi lại.

Điện thoại reo hai tiếng, sau đó kết nối với bên kia.

Cô cảm thấy hồi hộp, chỉ cầm di động không lên tiếng.

Giọng Tạ Lẫm vang lên, khá trầm thấp: “Là tôi đây.”

Anh chưa nói tên, giống như chắc chắn rằng Chu Uyển Doanh có thể nghe ra giọng anh.

Quả thật Chu Uyển Doanh nghe ra, cô nhẹ nhàng “Ừm” một tiếng.

Sau khi yên lặng vài giây, sau đó khẽ hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

Tạ Lẫm hỏi: “Đang ở đâu?”

Chu Uyển Doanh nói: “Đang quay quảng cáo.”

“Quay ở đâu?”

“Cao ốc Kim Nguyên.”

Nói xong, Chu Uyển Doanh dừng một lát, nhịn không được hỏi: “Sao thế?”

Tạ Lẫm hỏi: “Khi nào quay xong?”

“Chắc tầm bảy tám giờ gì đó.”

Cuối năm nhiều việc, hơn nửa tháng nay Tạ Lẫm luôn đi công tác, máy bay vừa mới đáp đất, anh đã lập tức gọi cho Chu Uyển Doanh.

Nghe Chu Uyển Doanh nói phải quay đến bảy tám giờ, anh vừa lái xe, vừa hỏi: “Tối nay có hẹn chưa?”

Chu Uyển Doanh nghe vậy, không khỏi sửng sốt.

Tay cầm di động bất giác nắm chặt hơn.

Cô cố gắng đè nén trái tim đang đập loạn, bình tĩnh hỏi: “Sao vậy?”

Tạ Lẫm có chút lười biếng, quyến rũ nói: “Muốn hẹn cô ăn cơm thôi.”

Trong giọng nói có thêm vài phần vui vẻ, như muốn trêu chọc cô qua điện thoại: “Xin cho tôi một buổi gặp mặt được không Chu tiểu thư?”

*

Chu Uyển Doanh biết rõ mình và Tạ Lẫm không phải người cùng một thế giới, biết rõ yêu anh sẽ không có kết quả tốt.

Nhưng chỉ cần nghe thấy giọng Tạ Lẫm thì cô đã không thể bình tĩnh.

Anh chủ động hẹn cô, cô không có biện pháp từ chối.

Chần chờ trong chốc lát, mặt cô hơi nóng lên, khẽ hỏi: “Tôi chờ anh ở đâu?”

Tạ Lẫm nói: “Tôi về nhà một chuyến trước, trong chốc lát sẽ đến đón cô. Khi nào tới tôi sẽ nhắn tin cho cô.”

“Được.”

*

Phần quay quảng cáo sau đó rất thuận lợi, công việc kết thúc trước nửa tiếng.

Lúc ấy đã là 6 giờ rưỡi, Tạ Lẫm gửi tin nhắn cho cô, nói chờ cô ở gara.

Quay xong cảnh cuối cùng, đạo diễn vui vẻ nói “Kết thúc công việc”, Chu Uyển Doanh đứng lên, khom lưng, tỏ vẻ cảm ơn các nhân viên.

Nhân viên bên nhãn hiệu xách tới một đống bao quà năm mới to đưa cho cô, cô phân hết cho nhân viên làm việc ở đây, còn mình chỉ ôm đi một hộp kẹo.

Có lẽ bởi vì sắp gặp Tạ Lẫm ngay lập tức nên trong lòng cô vui vẻ không nói nên lời. Khi cô ôm kẹo ra khỏi studio, bước chân nhẹ tênh, nụ cười hiện rõ trên mặt.

Vào thang máy, Viện Viện cười hỏi cô: “Uyển Uyển, có chuyện gì mà vui thế?”

Chu Uyển Doanh cười nói: “Nghỉ rồi, đương nhiên vui vẻ.”

Năm nay cô có thể nghỉ cả cái Tết Âm Lịch, năm sau mới tiến hành quay.

Tới gara ngầm, cô nhìn mọi nơi theo bản năng.

Xe Tạ Lẫm rất dễ thấy, biển số xe càng bắt mắt hơn.

Cô liếc mắt liền nhìn đã thấy xe Tạ Lẫm đậu cách đó không xa chờ cô.

Khi thấy xe Tạ Lẫm, tim cô đập càng lúc càng nhanh, hơi chột dạ thu hồi tầm mắt.