Khiến Anh Si Mê

Chương 33:

“Nhưng tôi thề, tôi tuyệt đối không có bất cứ suy nghĩ gì với anh.”

Đêm nay Tạ Lẫm đã uống ít rượu, ánh mắt anh nhìn Chu Uyển Doanh mang theo ý cười ái muội, hỏi: “Phải không?”

“Trộm nhìn tôi ở chỗ đông người, tìm mọi cách mời tôi ăn cơm chỉ để được ở riêng với tôi.”

“Chạy ba lần đến nhà tôi chỉ vì chiếc ô hỏng, cô đừng nói với tôi lúc ấy cô chỉ đơn thuần vì chiếc ô thôi nhé.”

Sao Chu Uyển Doanh có thể là đối thủ của người đàn ông sát quạt quyết đoán trong kinh doanh như Tạ Lẫm được.

Từ lần đầu tiên Chu Uyển Doanh bắt đầu tiếp cận anh, anh đã nhìn ra suy nghĩ của cô.

Chỉ là anh không chắc bây giờ cô gái này đang nghĩ cái gì, tán tỉnh được anh rồi, sau đó bỗng nhiên lơ anh.

Lạt mềm buộc chặt à?

Anh nói xong thì nhìn Chu Uyển Doanh, cười hỏi: “Chu Uyển Doanh, cô chơi mấy trò này với tôi là vì cảm thấy mình quá thông minh, hay là cho rằng tôi thật sự không biết cô nghĩ cái gì?”

Sắc mặt Chu Uyển Doanh nghẹn đỏ bừng.

Cô thật sự không nghĩ tới việc Tạ Lẫm đã sớm nhìn thấu tâm tư muốn tiếp cận anh lúc trước của mình.

Cô bất giác nắm chặt ngón tay, bỗng nhiên hơi tủi thân, cũng có chút thẹn quá thành giận.

Bỗng nhiên cô phát hiện sự thông minh cô tự cho là đúng này đều bị đám người tinh anh như Tạ Lẫm nhìn thấu.

Người ta đã sớm nhìn thấu tâm tư của cô, chỉ đùa với cô cho vui thôi.

Đôi mắt cô ửng đỏ, nhìn Tạ Lẫm, nói: “Dù trước đây tôi từng có tình cảm với anh thì hiện tại cũng đã không còn.”

Cô không nhịn được, hỏi: “Tạ tổng làm chuyện ái muội ở ngoài với người con gái khác, bộ không sợ cãi nhau với bạn gái à?”

Tạ Lẫm nghe vậy, không khỏi sửng sốt.

Anh khẽ nhíu mày, hỏi: “Bạn gái gì?”

Chu Uyển Doanh nói: “Tống Nam Chi tiểu thư. Anh đừng phủ nhận, tôi biết hết cả đấy.”

Tạ Lẫm sửng sốt vài giây, nhìn chằm chằm Chu Uyển Doanh.

Nhìn một hồi thì thấy hơi buồn cười.

Sau một lúc lâu, anh hỏi cô: “Cho nên gần đây cô trốn tôi là vì Tống Nam Chi hả?”

Chu Uyển Doanh thấy Tạ Lẫm còn có tâm trạng cười, xụ mặt nói: “Trước kia tôi cảm thấy anh là người tốt, hiện giờ xcháu ra cũng không có gì khác những người đàn ông khác.”

Cô nói xong, lập tức xoay người muốn đi.

“Này ——” Bỗng Tạ Lẫm giữ chặt cánh tay cô.

Cô lập tức rút tay về, nhíu mày nhìn anh.

Tạ Lẫm đút tay trong túi, dựa vào tường nhìn Chu Uyển Doanh, trong mắt tràn ngập ý cười.

Khóe môi anh cũng cong lên, giọng điệu khi nói hơi lười biếng: “Ai nói với cô Tống Nam Chi là bạn gái tôi?”

Chu Uyển Doanh nhìn anh, hỏi: “Tạ tổng, bộ anh thấy tôi ngu ngốc lắm hả? Nếu không phải bạn gái thì sao anh phải quẹt thẻ trả tiền cho đống trang sức mấy ngàn vạn mà không hề chớp mắt cái nào?”

Tạ Lẫm cong môi cười, nhìn Chu Uyển Doanh.

Dáng vẻ tức giận của cô hoàn toàn chữa khỏi sự bực bội gần đây của anh, khiến lòng anh sung sướиɠ, anh cười nói: “Nếu cô thích, tôi cũng có thể trả cho cô.”

Chu Uyển Doanh bất giác nhíu mày.

Cô cảm thấy Tạ Lẫm có bệnh nên xoay người muốn đi.

Giọng Tạ Lẫm truyền đến từ phía sau: “Tống Nam Chi là em gái tôi, em gái ruột, cùng cha mẹ.”

Bước chân Chu Uyển Doanh đột nhiên dừng lại.

Cô xoay người, không thể tin tưởng nhìn về phía Tạ Lẫm.

Tạ Lẫm cong môi cười, trêu cô: “Có cần tôi gọi điện chứng minh cho cô không?”

Chu Uyển Doanh không biết Tạ Lẫm có ý gì.

Cũng không dám hỏi.

Trong đầu cô đang nghĩ vì sao Tạ Lẫm phải giải thích chuyện này với mình.

Cô nhìn ý cười ái muội trong mắt anh, bỗng tim đập hơi nhanh, thịch thịch thịch như nai con chạy loạn.

May mà ánh đèn hành lang nhà ăn không quá sáng, hẳn Tạ Lẫm không thấy mặt cô ửng hồng.

Vừa lúc lúc này di động vang lên, là Trình Đào gọi điện hỏi sao cô chưa về.

Cô vội vàng nói: “Lập tức về ngay.”

Sau khi cúp máy, cô không dám nhìn Tạ Lẫm, chỉ vội vàng nói một câu: “Tôi về trước đây.”

Nói xong, cô xoay người đi về hướng ghế lô.

Tạ Lẫm đút tay trong túi đứng tại chỗ, nhìn bóng dáng hơi hoảng loạn của Chu Uyển Doanh, khóe môi dần cong lên.

*

Sau đó Chu Uyển Doanh vẫn không dám nhìn về phía Tạ Lẫm đang ngồi đối diện.

Tạ Lẫm cũng không nhìn cô.

Thế nên những người khác ở đây hoàn toàn không nhìn ra không khí ái muội giữa hai người, thậm chí cho rằng hai người không quen biết nhau.

Bữa tiệc kéo dài đến khoảng 10 giờ tối, Tạ Lẫm nhận một cuộc gọi, tạm thời có việc đi trước.

Tạ Lẫm đi rồi, bên đại biểu hà đầu tư cũng liên tục rời đi, trong lúc nhất thời, ghế lô chỉ còn dư lại Trình Đào và mấy diễn viên cùng tổ.

Ông lớn tư bản vừa đi, mọi người đều thả lỏng lại.

Nữ diễn viên Minh Tuyết cạnh Chu Uyển Doanh lặng lẽ nói với cô: “Cô biết không, nhãn hiệu trang sức cô đại diện trong tiệc rượu thương vụ lần trước ấy, đêm đó Tống Nam Chi mua mấy ngàn vạn tiền trang sức, Tạ Lẫm đi quẹt thẻ.”

Nói xong cô ấy còn nháy mắt với Chu Uyển Doanh.

Rõ ràng ý đang nói: Cô hiểu không?

Chu Uyển Doanh bình tĩnh không lên tiếng.

Vừa lúc đạo diễn Trình Đào ngồi cạnh nhìn thấy Minh Tuyết liếc mắt ám chỉ với Chu Uyển Doanh thì cảnh cáo: “Đừng nói hươu nói vượn. Tống Nam Chi đó là em gái Tạ tổng.”

Mọi diễn viên khác ở đây đều kinh ngạc mở to hai mắt, tất cả đều tiến qua nghe nhiều chuyện.

Hai năm trước Trình Đào có hợp tác một bộ phim với Tống Nam Chi, hơn nữa anh làm với đám người đầu tư, tự nhiên biết Tống Nam Chi là em gái Tạ Lẫm.

Có điều lúc ấy Tống Nam Chi mới vừa quay phim, anh cũng từng hoài nghi có khi nào sau lưng Tống Nam Chi có ông lớn nào không, dù sao chưa từng có ai trong giới giải trí dám đắc tội cô.