Phim Chu Uyển Doanh đóng cũng không có chiếu trong Tết Âm Lịch, còn cần phí thời gian chế tác hậu kỳ.
Đạo diễn Mạnh Lan nói dự tính sẽ chiếu vào tháng năm.
Bởi vì phim còn chưa chiếu nên Chu Uyển Doanh vẫn là một tiểu trong suốt không có danh tiếng trong giới giải trí, cho nên cũng không có họp báo.
Nhưng không có họp báo không có nghỉa là cô có thể rảnh rỗi. Tết Âm Lịch qua đi, Trương Nguyệt lại bắt đầu mang cô nơi nơi giao tế xã giao, mỗi lần Trương Nguyệt một tìm cô, cô nàng liền cảm thấy sợ hãi như phản xạ có điều kiện.
Tối hôm nay Trương Nguyệt lại dẫn cô đi ra ngoài xã giao, không muốn cũng không thể không đi.
Hiện giờ cô đã học thông minh, luôn luôn giấu một con dao trong túi, ít nhiều gì cũng có thể cho cô một chút cảm giác an toàn.
Bữa tiệc đêm này có một đám đại lão gia bụng phệ như thương lệ, vài ly rượu vừa vào bụng lại bắt đầu mấy đề tài thô tục, thậm chí chuyện trên giường của phụ nữ cũng đưa ra nói.
Nói tới những điểm nhảy cảm một đám đều nở nụ cười tà da^ʍ, Chu Uyển Doanh nhìn mặt bọn họ mà cảm thấy dạ dày sôi trào, như muốn nôn ói.
Sau đó đề tại lại rơi vào người Chu Uyển Doanh, ánh mắt mấy tên đàn ông nhìn cô đầy sự da^ʍ tà và khinh bạc, giống như muốn lột sạch, lời nói cũng càng lúc càng quá mức. Hỏi số đo ba vòng, hỏi cô còn xử nữ không, hỏi cô từng có người đàn ông nào chưa.
Chu Uyển Doanh nắm chặt tay, môi mím thành một đường thẳng, không nói một lời.
Không biết người đàn ông mập bên cạnh làm gì mà bỗng nhiên để đổ một ly rượu lên người cô.
Rõ ràng là cố ý, Chu Uyển Doanh nghiêng đầu, dùng ánh mắt khó tin nhìn đối phương.
Người đàn ông thong thả, cười ha hả nói: “Xin lỗi Chu tiểu thư, uống quá nhiều rượu, tay không cầm chắc.”
Người đàn ông mập này vừa nói vừa cầm lấy khăn giấy muốn lau, Chu Uyển Doanh nhìn thấy bàn tay muốn sờ đùi mình thì cô lập tức đứng lên, hất tay đối phương ra rồi nói: “Không cần, tự tôi vào phòng vệ sinh xử.”
Nói xong liền xoay người đi ra ngoài.
Tim cô đập rất nhanh, bước chân cũng hơi hoảng loạn, cô cảm thấy nếu tiếp tục ở lại thì chắc chắn đêm nay sẽ xảy ra chuyện.
Thời điểm đi tới cửa, cô nghe người đàn ông mập kia chửi một câu, “Đàn bà thúi, còn rất chảnh chẹ.”
Rời khỏi phòng, cô nhanh chóng chạy vào thang máy rồi ấn nut đóng cửa.
----
Trái tim cô đập thình thịch liên hồi, khẩn trương nhìn chằm chằm số tầng. Thấy cuối cùng thang máy cũng dừng ở lầu một, cửa vừa mở, cô lập tức chạy ra.
Khi chạy ra ngoài cô bỗng va vào người một người khác vì quá mức hoảng loạn.
“Thành thật xin lỗi!” Cô hoảng loạn xin lỗi, thậm chí còn không muốn ngẩng đầu, chỉ muốn chạy ra ngoài.
Bỗng cánh tay cô bị người giữ chặt: “Ai?”
Cô sợ hãi quay đầu lại, ngoài ý muốn nhìn thấy người quen.
Cô lập tức rút tay về, phảng phất như di chứng sau chấn thương, đầy cảnh giác với tất cả đàn ông.
Tần Chiếu thấy vẻ mặt Chu Uyển Doanh nhìn hắn cảnh giác, còn hơi bị thương, thì cười nói: “Em phản ứng kiểu gì thế này? Ai không biết còn tưởng anh sắp làm gì em nữa.”
Hắn thấy có vệt rượu vang đỏ trên váy Chu Uyển Doanh, tò mò hỏi: “Xảy ra chuyện gì sao?”
Chu Uyển Doanh lắc đầu, nói: “Không có việc gì.”
Cô nói xong lập tức xoay người đi nhanh ra ngoài.
Khi đi đến cửa tiệm cơm, Chu Uyển Doanh ngừng lại.
Cô nhìn đêm tối vô tận bên ngoài, do dự vài giây rồi hạ quyết tâm, xoay người trở về.
Trước khi cửa thang máy khép lại, cô vội vàng chạy tới, duỗi tay ngăn thang máy.
Cửa thang máy đột nhiên bị ngăn, Tần Chiếu ngẩng đầu theo bản năng, chỉ thấy Chu Uyển Doanh đứng bên ngoài.
Hắn hơi ngoài ý muốn, sửng sốt hai giây mới hỏi: “Sao thế?”
Chu Uyển Doanh khẽ mím môi dưới, lấy hết can đảm hỏi: “Em muốn hỏi anh một câu, Tạ Lẫm đang ở đâu thế?”
Tần Chiếu bất giác nhíu mày, hắn hơi ngoài ý muốn.
Vốn hắn cho rằng lá gan của Chu Uyển Doanh rất nhỏ, không nghĩ tới thế mà dám hỏi trực tiếp chỗ ở của Tạ Lẫm.
Hắn đi ra khỏi thang máy, đôi tay đút túi nhìn chằm chằm Chu Uyển Doanh thật lâu, ánh mắt ẩn chứa ý cười ái muội.
Chu Uyển Doanh bị hắn nhìn đến rất khẩn trương, vô thức nắm chặt túi, giải thích: “Tạ tổng có để chiếc ô ở chỗ em, em muốn đưa qua cho ảnh."
Tần Chiếu là cao thủ tình trường, liếc mắt một cái là có thể nhìn ra ý nghĩ của Chu Uyển Doanh.
Hắn cong môi cười, cố ý trêu cô: “Có chiếc ô thôi mà, trong nhà Tạ Lẫm có hết, khỏi trả.”
Chu Uyển Doanh đâu biết mình không thể thắng những người tinh ranh này, cô nhìn Tần Chiếu, khẽ nói: “Không… Không tốt lắm đâu nhỉ? Chiếc ô kia thoạt nhìn rất quý.”
Tần Chiếu cười xùy ra tiếng, nói: “Tạ công tử không thiếu chút tiền ấy, đừng nói mỗi chiếc ô, dù ném một trăm vạn hắn cũng không thèm chớp mắt đâu.”
Chu Uyển Doanh mím chặt môi, bỗng nhiên không biết nên nói tiếp thế nào.
Tần Chiếu nhìn chằm chằm cô trong chốc lát, trêu đủ rồi mới cười lấy di động từ túi quần ra, click mở mã QR WeChat, đưa tới trước mặt Chu Uyển Doanh.
Chu Uyển Doanh thấy Tần Chiếu bỗng nhiên đưa mã QR thêm bạn trên WeChat qua thì hơi sững sờ, ngẩng đầu, nhìn về phía hắn một cách khó hiểu.
Tần Chiếu cười nói: “Không phải muốn biết chỗ Tạ Lẫm ở hả? Thêm bạn đi, lát nữa anh gửi em trên WeChat.”
Lúc này Chu Uyển Doanh mới phản ứng lại, cô vội vàng lấy điện thoại từ trong túi ra, mở WeChat, thêm Tần Chiếu làm bạn.
Gửi yêu cầu kết bạn qua, Tần Chiếu nhấn đồng ý sau đó mới thu di động lại, đút vào túi quần, cười trêu Chu Uyển Doanh: “Lát nữa anh báo tung tích của Tạ Lẫm cho em.”
Chu Uyển Doanh sửng sốt một lát, nhưng rất nhanh đã phản ứng lại.
Tần Chiếu nói vậy chứng minh hắn đã nhìn rõ tâm tư của cô với Tạ Lẫm.
Da mặt cô mỏng, mặt nháy mắt đỏ bừng.
Có điều lần này cô không có từ chối, chỉ khẽ nói: “Cảm… cảm ơn anh.”
Tần Chiếu cười nói: “Không cần khách sáo. Hôm nào em thu phục được Tạ Lẫm rồi, sau đó anh tìm hắn lấy bao lì xì mai mối thật dày là được.”
Chu Uyển Doanh cười, cô biết Tần Chiếu đang trêu mình.
Tần Chiếu giơ tay ấn thang máy, trong khi chờ thang máy, hắn nhớ tới vài chuyện, nói với Chu Uyển Doanh: “Có điều gần đây Tạ Lẫm không ở Bắc Thành, chờ thêm mấy ngày nữa hắn về anh sẽ nói cho em.”
Chu Uyển Doanh gật đầu, nói: “Cảm ơn.”
*
Tối nay Chu Uyển Doanh không trở lại tiệc, hôm sau đương nhiên bị Trương Nguyệt mắng một trận nữa.
Khi đó phòng trang điểm không có người khác, cô đứng dựa vào tường ngoài phòng thay đồ. Nghe Trương Nguyệt mắng, cô cũng chỉ rũ mắt, im lặng thật lâu.
Thẳng đến lúc cuối cùng nhịn không nổi nữa, cô mới ngẩng đầu nhìn về phía Trương Nguyệt, nói: “Bộ cô không biết cả đám đàn ông đó là thứ gì hả? Tay tên kia sắp sờ lên đùi tôi luôn rồi, bộ cô không thấy à? Cả đêm đều nói đến việc đó, vậy kế tiếp thì sao? Ai biết bọn họ làm gì tôi.”
Trương Nguyệt nghe vậy thì nhíu mày, hỏi: “Cô sợ cái gì? Không phải tôi vẫn ở đó sao? Không lẽ tôi thật sự để có chuyện gì xảy ra với cô?”
Khóe môi Chu Uyển Doanh nhếch lên, cô rũ mắt xuống, không muốn nói nữa.
Cô không tin Trương Nguyệt. Cô biết nếu những tên kia làm gì mình, Trương Nguyệt nhất định sẽ không để ý đến cô.
Nói không chừng cô ta còn chủ động hỗ trợ đưa cô lên giường mấy người đó.
Sau việc này cô đã sớm nhìn rõ cách ràng Trương Nguyệt làm người. Trong ngành này không thể tin bất cứ ai, chỉ có thể tin mỗi bản thân, chỉ có thể tự bảo vệ mình.
*
Tuần giữa tháng hai, Chu Uyển Doanh nhận được địa chỉ của Tạ Lẫm do Tần Chiếu gửi qua. Hắn nói với cô Tạ Lẫm đã về Bắc Thành, có điều gần đây Tạ Lẫm rất bận, có lẽ ban ngày đều không ở nhà, muốn tìm chỉ có thể đến sau 9 giờ tối.
Chu Uyển Doanh lấy ô, đi tìm chỗ ở của Tạ Lẫm dựa theo địa chỉ Tần Chiếu gửi cô.
Chu Uyển Doanh chưa từng đi qua khu Tạ Lẫm ở nhưng cô có nghe đám người trong công ty ngẫu nhiên tán gẫu, nói khu này là khu nhà giàu, người ở đây không giàu thì cũng sang.