Khiến Anh Si Mê

Chương 10:

Cô cúi đầu thắt dây an toàn, sau đó mới ngẩng đầu nhìn sang Tạ Lẫm, nhẹ nhàng nói: “Phiền anh rồi.”

Tạ Lẫm khởi động xe, nói một cách thờ ơ: “Thuận đường thôi.”

Đoạn đường trở về thành phố gần một tiếng, cả chặng đường Chu Uyển Doanh cũng không nói chuyện với Tạ Lẫm

Cô ngồi trên ghế phó lại có chút mất tự nhiên, nhiều lần muốn chủ động tìm chủ đề nhưng vừa định nói thì lại thôi, từ đầu đến cuối đều không có can đảm mở lời.

Sau khi vào thành phố, bên ngoài cửa sổ bắt đầu đổ mưa.

Cô nhìn cảnh đêm phồn hoa bên ngoài cửa sổ, cảm thấy dường như mình đã trở về trong l*иg chim không chút an toàn.

Trong đầu lại hiện lên cuộc nói chuyện của hai nhân viên nữ mà cô đã nghe thấy trong nhà vệ sinh đêm đó.

Cô muốn bảo vệ bản thân không bị xâm phạm trong giới này tốt nhất phải tìm được một chỗ dựa.

Một chỗ dựa mà không một ai dám đắc tội.

Suy nghĩ này vừa xuất hiện, cô không kiềm được mà đưa mắt nhìn sang Tạ Lẫm.

Về sau thỉnh thoảng cô nhớ lại, ban đầu cô tiếp cận Tạ Lẫm, thích anh là thật, muốn tìm anh che chở cũng là thật.

Hai mươi phút sau xe đậu dưới tòa chung cư mà Chu Uyển Doanh ở.

Chu Uyển Doanh từ từ tháo dây an toàn.

Trong đầu cô nghĩ thoáng qua, phải làm sao mới có cơ hội lần sau gặp mặt Tạ Lẫm.

Cô nhìn ngoài cửa sổ vẫn còn mưa, bất giác cắn nhẹ môi, cô quay đầu sang nhìn Tạ Lẫm, ngại ngùng hỏi: “Giám đốc Tạ, trên xe anh có ô không?”

Tạ Lẫm hơi sững sờ.

Anh nhìn ngoài cửa sổ, thật ra mưa rất nhỏ, hơn nữa chỗ đầu xe cách tòa chung cư chỉ mấy bước chân.

Anh nhìn sang Chu Uyển Doanh một cách khéo léo, hỏi ngược lại: “Cô cần ô à?”

Tim Chu Uyển Doanh đập rất nhanh, nhìn vào ánh mắt đen láy của Tạ Lẫm, không biết tại sao lại có cảm giác lộ rõ không thể lẫn trốn.

Cô giải thích theo bản năng: “Tôi muốn đến siêu thị đối diện mua chút đồ, xem chừng lát nữa mưa sẽ to.”

Tạ Lẫm liếc nhìn cô, nhưng cũng không vạch trần cô.

Mưa này không nhìn cũng biết là không thể to.

Anh đưa tay ấn nút cốp sau rồi nói: “Chắc cốp sau có ô, cô tự tìm đi.”

“Cảm ơn.” Chu Uyển Doanh cảm ơn rồi mở cửa xuống xe, đi đến sau xe thì mở cốp sau ra, không bao lâu quả nhiên đã tìm được một chiếc ô cán dài.

Cô cầm lấy ô rồi đóng cóp xe lại, sau đó quay trở lại bên cạnh cửa chỗ ghế phó lái, cô khom người nói với Tạ Lẫm ở ghế lái: “Cảm ơn anh đưa tôi về, hôm khác tôi trả ô cho anh.”

Một cái ô mà thôi, sao Tạ Lẫm có thể thiếu chứ.

Anh nhìn Chu Uyển Doanh, trong mắt lóe lên nụ cười ẩn hiện, ừm một tiếng không rõ ý, không nói để cô trả, cũng không bảo không để cô trả.

Chu Uyển Doanh không hề biết chút suy nghĩ này của mình hoàn toàn không là gì trước mặt Tạ Lẫm.

Cô cảm ơn Tạ Lẫm rồi cầm ô thật sự đi đến siêu thị đối diện.

Tạ Lẫm cũng không lái xe đi ngay mà nhìn bóng lưng Chu Uyển Doanh qua cửa sổ một lúc, cho đến khi Chu Uyển Doanh vào siêu thị thì anh mới mỉm cười không nhìn nữa rồi lái xe rời khỏi.