Hoằng Nguyệt Truyện

Chương 19: Duyên phận

Mùi hương quen thuộc đánh thức Liễu Hải Nguyệt tỉnh dậy. Nàng ngơ ngác nhìn quanh phòng lạ, một căn phòng với dày đặc mùi hương của hoàng đế và những đồ vật thượng hạng. Cả phòng khép kín không giống sự thoáng mát của Y Lan cung, cảm giác rất ngột ngạt.Liễu Hải Nguyệt thấy cánh tay tê cứng, nàng khó chịu muốn động, nhưng không các nào động được. Cảm giác một sợi vải hoặc một sợi dây thừng đang quấn chặt lấy cổ tay nàng, cố định vào đầu giường. Liễu Hải Nguyệt hoảng sợ, cố dùng sức vươn mình dậy. Giằng co một hồi cũng không cởi trói được, mà sức lực cũng đã yếu ớt, toàn thân vết thương cũ mới đều đau nhói thấu ruột gan, không thể chịu đựng.

Liễu Hải Nguyệt hơi thở không đều, mệt mỏi dựa đầu vào thành giường, xiêm y mỏng manh vì vừa hoạt động mà hơi ẩm, mồ hôi mỏng tiết ra, hai má đỏ ửng.

Rốt cuộc ngoài cửa cũng có tiếng động, không cần nhìn cũng biết người tiến vào là ai. Liễu Hải Nguyệt dứt khoát quay mặt vào bức tường lạnh lẽo.

Tề Triết Hoằng thân mặc hắn bào, tóc búi một nửa trên đỉnh đầu, được cố định bằng mũ búi đen dát vàng, còn lại đều xoã sau lưng tùy ý. Hắn vén màn lụa vàng lên, thân ảnh nhỏ bé đưa lưng về phía hắn. Tấm lưng bạch ngọc của nàng đều lộ ra, vì trên người nàng chỉ có lớp xiêm y lụa sa mỏng che chắn.

Hoàng đế đưa tay mơn trớn trên lưng nàng, xúc cảm mịn màng như đánh thẳng vào trí óc, toàn thân như tê dại. Nhưng Liễu Hải Nguyệt giống như bài xích hắn. Nàng nhích vào trong một tấc, né tránh cái đυ.ng chạm thân mật của hắn.

"Giận?"

Hoàng đế mở miệng hỏi, âm thanh trầm ấm nam tính vang lên, đánh vỡ sự yên ắng trong phòng. Nhưng đáp lại hắn chủ có hơi thở đồng đều của nàng, khng tới một tiếng đâp trả.

Tề Triết Hoằng không tức giận. Hắn chỉ vươn tay kéo Liễu Hải Nguyệt lại gần, nhưng chưa chạm vào người nàng, nàng đã như đoán được hành động của hắn, nên đã né một lần nữa.

"Bệ hạ, thiện tới rồi ạ."

Lý công công báo ngoài cửa, Tề Triết Hoằng không giằng co với nàng nữa. Hắn sải chân ra ngoài lấy đồ.

Mà Liễu Hải Nguyệt sau đó đã ngồi dậy, cố gắng thíat ra khỏi giam cầm, nhưng bất luận đều vô dụng. Cũng không biết hắn dùng cách nào trói nàng, khiến nàng năm lần bảy lượt đều không thở cởi trói.

Hít một hơi thật sâu, Liễu Hải Nguyệt dồn sức, rồi dùng sức giật mạnh. Mảnh vải trói nàng do ma sát vào thành giường nên đã đứt đôi, tay nàng cũng bị trầy một mảnh da, cổ tay đau điếng như xướng khớp bị tháo dời. Cắn răng chịu đựng cơn đau, nhân lúc Tề Triết Hoằng chưa quay trở lại, nàng nhảy xuống giường, quan sát căn phòng một hồi, rồi theo cửa sổ duy nhất chạy ra ngoài. Một loạt hành động xảy ra trong thời gian ngắn, cũng may thân nàng nhỏ lại nhanh nhẹn, bằng không không thể rời khỏi. Cũng phải thán phục người đã xây dựng An Ninh cung của hoàng đế rộng lớn, bằng không trong khoảng thời gian đó nàng cũng không thể thoát ra được.

Liễu Hải Nguyệt biết, Tề Triết Hoằng sẽ nhanh chóng tìm ra nàng trong hoàng cung rộng lớn này, nên cần phải tính kế lâu dài.

Y Lan cung gần An Ninh cung, Liễu Hải Nguyệt nhanh chóng lẻn vào.

Hạ Tương còn đang đi đi lại lại trong phòng, ngay khi nhìn thấy Liễu Hải Nguyệt, nàng vội vã chạy tới.

Liễu Hải Nguyệt không nói nhiều, chỉ nhanh chóng thay y phục cung nữ, đem theo thuốc nước che giấu dung nhan rồi rời đi.

"Soát!"

Cùng lúc Liễu Hải Nguyệt rời khỏi Y Lan cung, tiếng hô hoán của thị vệ đồng thời vang lên.

***

Hải chiêu nghi biến mất, hoàng đế nổi trận lôi đình, cả hoàng cung trở thành một mảnh hỗn loạn, thị vệ trong cung được điều đi làm việc bằng hết.

Ba ngày không có kết quả, hoàng đế hạ lệnh bắt giam toàn bộ cung nhân Y Lan cung, hành hình tra khảo.

Ba ngày sau đó, nhất đẳng cung nữ bên cạnh Hải chiêu nghi bị đày ra khỏi hoàng cung, cung nữ, thái giám còn lại đều bị phân chia ra các cung khác nhau.

Tiếp đó, hoàng đế cho đóng cửa Y Lan cung, đồng thời thăng Hải chiêu nghi thành Hải phi. Động thái khó hiểu của hắn đã gây tranh cãi lớn, cả hoàng cung đều xôn xao, bàn tán không ngớt.

Liễu Hải Nguyệt nghe được thăng phi vị cũng đã là một tháng sau. Một tháng qua nàng trở thành cung nữ quét dọn ở cung may vá Hoán Y cung. Khi chạy trốn, nàng đã lẩn người vào dàn cung nữ mới tiến cung, ngụy trang thân phận, che giấu nhan sắc thật, trở thành cung nữ, chờ ngày xuất cung. Ngày đó, Hạ Tương theo chỉ thị của nàng đã thành công xuất cung đi tìm Cố Thần và đại ca nàng cầu cứu, cũng không biết tới khi nào mới có thể thành công.

Liễu Hải Nguyệt độc phát đã hai lần, số thuốc còn lại chỉ còn đủ để giảm một phần mười cơn đau, nếu độc phát lần nữa, khẳng định nàng chịu không nổi.

"Các cô biết gì chưa? Nghe nói, Liễu tướng quân ngày mai sẽ trở về, sẽ vào điện yết kiến đó!"

"Có phải đó là Liễu gia đại công tử, sáu tháng trước bình định phía Bắc, tiêu diệt sơn tạc và chinh phạt Lục Bảo Quốc?"

"Chính là ngài ấy! Nghe nói, Liễu tướng quân khi còn nhỏ chính là học cùng một tiên sinh với bệ hạ, lần này bệ hạ tổ chức tiệc ba ngày ba đêm chào đón ngài ấy hồi kinh!"

"Ôi... Nghe nói Liễu tướng quân văn võ song toàn, dung mạo còn rất đẹp, tới khi đó, phải hay không chúng ta được chiêm ngưỡng rồi!?"

"..."

Liễu Hải Nguyệt đứng một bên vểnh tai nghe, lòng không khỏi xao động.

Huynh trưởng của nàng, Liễu Vận, tòng quân khi chỉ mới mười lăm, hiện đã hai mươi tư, là một nam nhân anh tuấn, tài mạo song toàn. Huynh ấy bề ngoài trong mắt người đời là một cái sát thần lạnh lùng, nhưng chính là ở nhà nhập vai trở thành một ca ca cưng chiều, yêu thương muội muội.

Ngày phụ thân muốn gả dùng máu trong tim người giải đookc cho nàng, huynh trưởng không đồng ý, còn tình nguyện dùng bản thân làm thuốc dẫn giải độc. Nhưng Liễu Hải Nguyệt đâu thể để chuyện đó xảy ra? Nàng làm loạn một hồi, còn đòi tự tử. Liễu Vận sau đó bề ngoài đồng ý, nhưng lại âm thầm tìm ngoại công giải độc theo phương pháp đó. Liễu Hải Nguyệt vì tức giận, cùng Dạ Chấn rời đi, từ đó cắt đứt liên lạc với gia nhân. Huynh trưởng sau đó tiếp tục quay lại quân doanh, cùng phụ mẫu đi tìm kiếm nàng khắp nơi, nhưng không tìm được.

Huynh trưởng sống ra sao, nàng đều biết. Huynh ấy ở quân doanh cực khổ, ngày ăn không đủ bữa, thức ăn lại không ngon như ở nhà. Để có được danh vị xứng với danh đại công tử Liễu gia, thoát khỏi danh "tiểu thái phó", ca ca nàng đã đánh đổi bao nhiêu, ít ai biết được.

Vị hôn thê của ca ca, chính là Mạc Nhiễm Nhiễm, người được phong là Phương mỹ nhân trong cuộc tuyển tú vừa rồi. Nàng ta ở bên ngoài chính là có nhiều giai thoại, và phía sau lớp mặt nạ ôn nhu kia chính là một nữ nhân lòng dạ tham lam, thâm độc.

Năm đại ca gia nhập quân doanh, có tin đồn đại ca bị mất một cánh tay, mặt bị hủy dung, trở nên xấu xí vô dụng, Mạc Nhiễm Nhiễm làm lớn với gia nhân một trận, Mạc- Liễu trở mặt thành thù, vì nàng ta đòi hủy hôn ước. Liễu Hải Nguyệt khi đó trực tiếp một thân một mình tới quân doanh thăm huynh trưởng, lại thấy huynh ấy tuổi xuân phơi phới, khoẻ mạnh đánh gục hơn mười tên lính cùng một lúc. Đại ca nàng không bị thương, người bị thương là phó tướng họ Liễu khác. Cũng từ sự việc đó, nàng liền hiểu Mạc gia tiểu thư kia là hạng nữ nhân gì.

Sau khi hủy hôn, nàng ta gấp gáp tìm chiếc thuyền mới, muốn cùng Cố Thần kết giao, nhưng huynh ấy sớm đã chán ghét mà từ chối, nàng ta trở thành trò cười.

Mãi tới sau này, Mạc Nhiễm Nhiễm nhập cung qua lần tuyển tú, cũng là muốn cho Tề Triết Hoằng nếm thử cảm giác bị quấy phá đến mệt mỏi, giống như hắn làm với nàng vậy.

***

"Xú nữ! Mau tới nơi này quét dọn!"

Liễu Hải Nguyệt nghe lời nói cay nghiệt của Thời ma ma, trong lòng không chút gợn sóng. Nàng đã quá quen với thái độ ỷ thế hϊếp yếu, coi thường người khác của bà ấy, nên đều không quan tâm.

Ban đầu khi giả làm cung nữ, nàng cố ý vé một nốt ruồi to như hai hạt đậu ở mép, vẽ thêm tàn nhan đốm nâu hai bên má, thoạt nhìn doạ người chạy mất. Mà vì vậy, Thời ma ma cùng các cung nữ khác đều ghét bỏ kêu nàng dùng khăn che mặt, nàng đương nhiên vui vẻ đồng ý. Vó khăn che chắn, nàng không cần thiết vẽ xấu lên mặt, vì dù có vẽ thì cũng không người nào nhìn thấy.

Người ở cung này thực ghét bỏ nàng, không phải chỉ vì xấu xí, mà vì được Tề Tử Khiêm - tam hoàng tử, đồng thời là hoàng tộc duy nhất ngoài hoàng đế sống trong cung.

Phải, nam nhân đó không nói nàng thân phận thật, cho đến khi tình cờ gặp mặt ở ngự hoa viên vào ban ngày ban mặt, nàng mới vỡ lẽ.

Tề Tử Khiêm, đệ đệ cùng mẫu của Tề Triết Hoằng, là một nam nhân tài mạo song toàn, được giữ trong cung trợ giúp hoàng đế phê duyệt công vụ, là người có công trong việc đưa ra kế sách khắc phục nạn lũ cho dân chúng ở Gia Lan thành cách đây nghìn dặm xa xôi. Tề Tử Khiêm là một cái nam nhân tính tình ôn hoà, đối xử rất tốt với cung nhân, nên được cung tì cùng thái giám đaejc biệt yêu thích mà ngưỡng mộ, đuo JC các quý nữ kinh thành mê như điếu đổ, hận không thể đạp đổ tường thành hoàng cung đem nam nhân này ra ngoài chiêm ngưỡng. Một nam nhân như vậy, lại bày tỏ tình cảm với nàng!

Lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, huống hồ bọn họ hằng đêm gặp mặt, hằng đêm hát ca gảy đàn, thưởng nguyệt say sưa. Liễu Hải Nguyệt yêu thích Tề Tử Khiêm, vô cùng vô cùng thích. Nàng đối với đế vương không thể có tình cảm, dù lâu ngày chung chăn gối, nhưng chính là đối với Tề Tử Khiêm một lòng một dạ. Chỉ là, nàng cùng hắn không thể tiến tới một đời một kiếp, vì thân thể nàng không còn trong sạch!

Liễu Hải Nguyệt chưa từng quên, rằng bản thân không chỉ là Liễu gia tiểu thư, mà còn là phi tần của hoàng đế, là nữ nhân sống trong bóng tối vĩnh viễn không được lộ mặt, là sủng vật, là con cờ trong tay hoàng đế trong cuộc thanh trừng tham quan nơi quan trường đẫm máu... Ngay từ đầu, nàng gặp Tề Tử Khiêm chỉ là duyên, có duyên không phận. Hắn là đệ đệ của nam nhân cưỡng bức nàng, là cánh tay phải đắc lực của hắn... Nàng không có lá gan cùng hai huynh đệ tư thông, càng không muốn chịu nổi ô nhục và sự phỉ báng của người đời!

Vậy nên, thứ tình cảm cấm kị này phải chôn sâu, chôn giấu trong trái tim nàng, mãi mãi không được bộc lộ...