Y Lan cung tiếp tục đóng cửa không tiếp, tâm tình hoàng đế vì vậy lại rớt xuống âm độ, hoàng cung rơi vào không khí ảm đạm, lạnh lẽo.Hoàng đế ngày ngày ở An Ninh điện phê duyệt tấu chương, thỉnh thoảng sẽ tới Y Lan cung thăm dò. Hắn mặc dù giận nàng, nhưng chính là vẫn lo lắng cho bệnh tình của nàng. Khi hắn đi, mặt nàng trắng bệch, không chút huyết sắc, hắn nhìn mà xót vô cùng. Y Lan cung đóng cửa, nàng lấy đâu ra thuốc bồi bổ thân thể? Bệnh của nàng ra sao rồi, đã đỡ hơn chưa, đã khỏi hơn chưa, không một ai biết.
Năm ngày sau, ban đêm.
Liễu Hải Nguyệt khỏi bệnh, tiếp tục trốn ra ngoài Y Lan cung. Nàng chạy một mạch tới ngự hoa viên, bóng dáng nam tử thấp thoáng ở đó.
"A Ly! Ta còn nghĩ muội đã quên ta rồi..."
Tử Khiêm nhìn thấy liễu Hải Nguyệt, giống như tìm thấy ánh sáng. Y nắm tay nàng, cùng nàng ngồi xuống sàn nhà đã được rải đệm mềm.
"Thật xin lỗi huynh, A Khiêm... Ta bị bệnh mới khỏi, mấy ngày nay đều lỡ hẹn với huynh, ta..."
"Muội bị bệnh? Thân thể sao rồi? Đã dùng thuốc chưa? Không được, sao lại mặc mỏng manh như vậy..."
Nghe nàng bị bệnh, Tử Khiêm lo lắng đến run người. Y cởϊ áσ choàng bên ngoài khoác thêm lên vai Liễu Hải Nguyệt, tỉ mỉ chăm sóc nàng.
Liễu Hải Nguyệt cười cười, khoé mắt híp lại thành hình trăng lưỡi liềm, hàm răng trắng sáng:
"Ta đã không sao rồi, huynh không cần lo lắng."
"Phải rồi, sinh thần huynh ta không cùng đón, có quà còn chưa kịp tặng."
"Huynh xem, thích không?"
Vừa nói, nàng vừa lấy từ tay áo một bọc đồ nhỏ. Theo từng động tác của nàng, chiếc khăn bọc mở ra, bên trong là một thắt lưng da rất đẹp. Ở giữa có một hình thêu một chiếc lá tre bằng ngọc xanh lục, hai bên được thêu hình tre tỉ mỉ, hoàn toàn hợp với phong thái nhẹ nhàng, thanh nhã của y. Kèm theo thắt lưng là một ngọc bội màu lục tương ứng. Đây là thắt lưng độc nhất vô nhị do chính Liễu Hải Nguyệt tự mình làm thủ công, kiểu dáng, hình thêu độc lạ, trước nay chưa từng thấy.
"Muội tự tay làm sao? Ta thích lắm, A Ly."
Tử Khiêm nhìn nàng, trong ánh mắt chỉ là thứ tình cảm không nên có, cùng sự dịu dàng, cưng chiều. Liễu Hải Nguyệt cảm nhận được nó, nhưng không dám tiến thêm. Hắn cùng Tề Triết Hoằng đều dùng ánh mắt này nhìn nàng, dĩ nhiên nàng nhận ra. Nhưng trong đôi mắt của hoàng đế còn mang theo hơi thở chiếm hữu rực lửa, như muốn thiêu đốt toàn thân nàng cháy rụi, cùng hắn hoà vào làm một. Còn Tử Khiêm thì khác, y mang tới cảm giác thanh thản, sảng khoái, trong sáng. Nàng thậm chí đối với y bắt đầu động tâm.
Chỉ tiếc, nàng là một nữ nhân không được phép yêu ai cả. Người bị hạ độc Phượng Hoàng, không thể yêu hoàng đế, cũng không thể yêu Dạ Chấn- biểu ca có dòng máu có thể khắc độc của nàng. Hai người buộc phải trói buộc vì sự tồn tại của đối phương, lâu ngày sinh tình. Nhưng nàng biết không thể, vì hắn không chỉ là biểu ca của nàng, mà còn là nam nhân mang đến loại độc này cho nàng... Nếu năm đó không xảy ra sự kiện đó, phải hay không nàng có thể làm một người bình thường?
Liễu Hải Nguyệt nhìn sâu vào đôi mắt của Tử Khiêm, cảm giác thời gian như dừng lại tại khắc này. A Khiêm.... Nàng có nên thử không? Có nên liều mình một lần không? Nếu như không màng tôn ti địa vị, nếu như nàng rời khỏi hoàng cung, nếu như nàng cùng hoàng đế không còn quan hệ, bọn họ có thể không? Nàng có thể một lần trầm luân vào tình yêu, có thể một lần đặt trái tim mình trên y không?
"A Ly! Muội bị thương rồi!"
Tử Khiêm đột nhiên nắm lấy tay Liễu Hải Nguyệt. Y nhìn những ngón tay được băng bó cẩn thận, lòng giống như bị xát muối vậy.
"Ta không sao."
Liễu Hải Nguyệt lắc lắc đầu, ngại ngùng cúi mặt xuống.
Bàn tay ấm áp của Tử Khiêm bao bọc lấy tay nàng, áp lên mặt hắn. Vì lo lắng, hai mày hắn nhíu chặt, môi mỏng mím chặt, run nhẹ. Liễu Hải Nguyệt dịu dàng nhìn hắn, thấp giọng an ủi:
"Ta thật sự không sao, huynh đừng lo lắng."
"Sao ta có thể không lo được? A Ly, chỉ là sinh thần thôi, quà cũng không quan trọng, muội sao phải cố gắng vậy..."
"Sinh thần của huynh, sao có thể qua loa được..."
Tử Khiêm bất lực, cưng chiều xoa xoa đầu nàng. Y cũng không chú ý hành động quá mức thân mật của mình, bàn tay hắn bao bọc tay nàng, truyền hơi ấm tới sự lạnh lẽo đó, giống như đang sưởi ấm trái tim vốn bị giam cầm của nàng...
"Phải rồi, A Ly, ta cũng có đồ cho muội."
Tử Khiêm lấy ra một chiếc vòng tay ngọc phỉ thúy xanh lục cực đẹp, nhét vào lòng bàn tay Liễu Hải Nguyệt.
Liễu Hải Nguyệt bất ngờ, mắt nhìn vòng tay quý giá, không muốn nhận, song ánh mắt mong chờ của Tử Khiêm đã đánh gục nàng, nàng gật đầu đồng ý.
"Đẹp quá! Đa tạ huynh, A Khiêm!"
***
"Hoàng thượng giá đáo."
Y Lan cung mở cửa, hoàng đế ngay lập tức tới.
"Tham kiến bệ hạ." Hạ Tương cúi đầu hành lễ.
"Ra ngoài đi."
Tề Triết Hoằng nhàn nhạt ra lệnh, ánh mắt dừng trên con sâu lười đang vùi mình trong chăn. Đã giữa trưa, giờ ăn cũng tới, nhưng Liễu Hải Nguyệt vẫn lười biến hoà mình vào giường chiếc, không muốn thức dậy.
Tề Triết Hoằng bất lực nhìn nàng. Hắn ngồi xuống cạnh giường, vén tóc mai ra khỏi gương mặt còn đang say ngủ. Mắt nàng đóng chặt, hai hàng lông mi cong vυ't, môi nhỏ mím lại thành một đường, thoạt nhìn yên bình kì lạ. Hắn xoa gò má nàng, lại không nhịn được hôn trộm vồn vã.
Liễu Hải Nguyệt vì cảm giác buồn buồn, ngưa ngứa trên mặt mà khẽ rên một tiếng. Nàng nặng nề mở mắt, một gương mặt với ngũ quan sắc nét phóng đại trước mắt nàng, nàng giật mình một phen.
"Bệ hạ."
Không biết tại vì sao, Liễu Hải Nguyệt nhìn thấy Tề Triết Hoằng lại có chút chột dạ. Nàng né ánh mắt hừng hực lửa của hắn, quay mặt sang một bên.
"Sao vậy? Nghỉ ngơi chưa đủ sao?"
Tề Triết Hoằng thấp giọng hỏi, ghé sát vào mặt nàng. Hơi thở nam tính thêm mùi trà phà vào gò má, nó nhạy cảm run nhẹ, Liễu Hải Nguyệt lại càng thêm bất an. Đêm qua nàng cùng nam tử khác "hẹn hò", đến nay lại cùng một người khác gần gũi thân mật, nếu phụ mẫu, ca ca nàng mà biết, chỉ sợ sẽ bị đánh gãy chân.
"Thần thϊếp mới bệnh khỏi, thân thể còn mệt mỏi, bệ hạ tới có chuyện gì sao?"
Có lẽ do lòng không ổn, nàng ngoan ngoãn hơn thường ngày vài lần.
"Chỉ là muốn cùng nàng dùng bữa thôi, nàng đã ăn gì chưa?"
Tề Triết Hoằng ôm nàng vào lòng, cục trán nàng hỏi.
Liễu Hải Nguyệt ngượng ngùng né tránh:
"Thần thϊếp không đói."
Tề Triết Hoằng không nói gì. Hắn cảm nhận được thái độ lạnh nhạt, xa lạ của nàng dành cho hắn. Gần nửa tháng nay nàng luôn vậy, đối với hắn không ngoan ngoãn nghe lời, không yếu ớt dựa mình, mà thành ra lớn gan lớn mật, giống như không quan tâm hắn như khi còn ở quân doanh, giống như.... nàng có người khác vậy. Hắn không dám suy đoán lung tung nữa, vì ngoài Y Lan cung, nàng đâu ra ngoài tìm gặp nam nhân hay người nào khác.
Hoàng đế vuốt ve mái tóc dài còn hơi rối của nàng, mân mê bàn tay nhỏ bé chỉ bằng một nửa tay hắn, xoa xoa.
"Nàng bị thương?"
Ấn đường hoàng đế nhíu chặt, hàng lông mày rậm rạp cùng đôi mắt hẹp dài như tra hỏi. Hắn đem tay nàng đặt lên môi, đặt xuống một cái hôn nhẹ, đau xót chạm vào từng ngón tay băng bó. Hắn nâng niu nàng như bảo vật, vì có gì bị thương thành ra như vậy?
Liễu Hải Nguyệt rụt tay lại, với hành động thân mật của Tề Triết Hoằng sinh ra phản cảm. Hắn luôn như vậy, coi nàng như đồ vật mà bảo vệ từng li. Chỉ là một vài vết thương, hắn lại làm biểu cảm giống như vật cưng hắn nuôi bị thương vậy. Biểu cảm hoàn toàn không giống Tử Khiêm. Tử Khiêm đều là lo lắng hài hoà, đối với nàng yêu thương, coi nàng như một nữ nhân bình thường. Nhưng nhìn hoàng đế mà xem, hắn giống như muốn nuốt nàng vào bụng, giống như muốn đem nàng một lần lại một lần cùng hắn hoà vào làm một, nhốt nàng trong cung cấm vậy...
Hoàng đế siết chặt eo nàng, xoa bàn tay bị thương của nàng, đột nhiên dùng lực bóp chặt. Liễu Hải Nguyệt bị đau rêи ɾỉ một tiếng. Vì đau nên mắt nàng ngấn lệ, mắt nàng chớp nhẹ, nước mắt cũng vì phản ứng sinh lí lăn dài trên má.
"Đau không? Biết đau tại sao còn để bản thân bị thương?"
Tề Triết Hoằng hỏi, con ngươi đen tối sầm lại như mây đen cuồn cuộn, bóng tối lấp đầy nuốt chửng con người.
Liễu Hải Nguyệt không nói gì, giận dỗi quay mặt đi. Hoàng đế bực nhọc vì thái độ bướng bỉnh của nàng. Hắn mạnh bạo ném nàng xuống giường, thân hình to lớn đè áp lên người nàng. Hắn cúi đầu gặm cánh môi hồng nhạt của nàng, lưỡi vươn ra tìm kiếm hương vị ngọt ngào quen thuộc. Hắn thô bạo quấn lấy, Liễu Hải Nguyệt khó chịu, hô hấp khó khăn.
Thật lâu sau, hoàng đế buông nàng ta, nàng cố gắng hít lấy từng ngụm không khí.
"Nguyệt! Nàng có làm chuyện gì có lỗi với trẫm hay không!?"
Nghe Tề Triết Hoằng chất vấn, Liễu Hải Nguyệt không nói gì, chỉ quay mặt đi, nhắm mắt lại. Nàng đây là ngầm thừa nhận?
Tề Triết Hoằng nhìn chiếc vòng tay phỉ thúy trên tay nàng, mắt chỉ toàn là lửa giận. Nàng không có đồ vật nào như vậy, hắn cũng chưa từng tặng nàng vòng tay tinh xảo như vậy bao giờ! Hắn càng nhìn càng nóng mắt, nắm lấy cổ tay nàng, muốn tháo nó ra.
"Tề Triết Hoằng! Mau buông!"
Liễu Hải Nguyệt trong hoảng hốt đã gọi tên hoàng đế. Hắn nhìn gương mặt nâng niu trân trọng chiếc vòng của nàng, lòng không khỏi chua xót. Hắn bóp lấy gương mặt đáng ghét đó chặt chẽ, ghì từng câu chữ:
"Nàng dám ở sau trẫm tư thông với nam nhân, liền không nghĩ tới hậu quả hay sao!?"
Nói rồi, hắn mạnh mẽ tháo vòng ra, muốn đập vỡ nó.
"Nếu vòng tay vỡ, người sau này đừng hòng nhìn thấy ta!"
"Nàng nghĩ trẫm không dám?"
"Người thử đi!"
Không biết Liễu Hải Nguyệt lấy từ đâu một thanh chủy, nhanh chóng kè vào cổ, đối với hoàng đế thách thức.
Tề Triết Hoằng trong lòng hoảng loạn, nhưng bề ngoài vẫn bình tĩnh. Hắn đặt vòng tay xuống bàn cạnh giường. Nhân lúc nàng phân tâm, nhanh thoăn thoắt gạt thanh chủy ra. Tiếng kim loại rơi xuống sàn nhà thâm thúy, lạnh toát.
Hoàng đế đẩy nàng xuống giường, dùng lực xé rách y phục nàng, rồi cởi long bào trên người xuống. Hắn nói kèm hành động, từng câu từng chữ như lưỡi dao sắc bén, cứa vào trái tim yếu ớt của nàng:
"Trẫm đã quá nuông chiều nàng, nên nàng mới có thể đối với trẫm phản nghịch như vậy. Vậy thì từ hôm nay, nàng nên nghĩ lại thân phận của mình, rằng nàng là ai, là gì, có tác dụng gì!"
"Nếu nàng đã thích lén lút như vậy, đợi trẫm tìm được hắn, sẽ băm hắn thành trăm mảnh, vứt cho chó ăn!"
"Nàng thèm nam nhân lắm đúng không? Vậy để trẫm thoả mãn nàng, để trẫm mỗi ngày đều cùng nàng thực hiện nghĩa vụ, để nàng mang thai con của trẫm, mang thai tân vương tương lai, được không?"
"Tiểu d*m phụ, nàng chính là một cái tiểu d*m phụ!"
Từng lời nói của hắn, Liễu Hải Nguyệt nghe không nổi nữa. Hắn tổn thương nàng, khiến nàng không ngừng chịu đau đớn, đến một chút thương tiếc cũng không có. Nhục nhã! Thật nhục nhã!
[...]
"Bệ hạ có chỉ: Hải chiêu nghi bắt đầu từ ngày mai sẽ dọn tới An Ninh điện, không có ý chỉ của bệ hạ, không được phép rời khỏi nửa bước! Hạ Tương nhất đẳng cung nữ ở lại Y Lan cung, không được tiếp cận chiêu nghi nửa bước!"