"Tiểu thư, bệ hạ ngày đêm nay thị tẩm Ngọc tiệp dư ạ."Hạ Tương vừa rót chén trà, vừa nhẹ giọng báo.
Liễu Hải Nguyệt nhận chén trà, cụp mi mắt.
"Không cần thông báo những việc vô ích này với ta, ngược lại, em ở nơi này chỉnh đốn Y Lan cung cho tốt đi."
Hạ Tương biết Liễu Hải Nguyệt không vui, liền né sang chuyện khác.
"Đúng rồi, ngày mai Cố đại công tử về cung, người có dự định gì không?"
Liễu Hải Nguyệt sờ sờ chén trà, suy tư một hồi.
"Ta tự có tính toán."
"Còn nữa, chuẩn bị cho ta một bộ y phục cung nữ giống muội, ta muốn đi dạo một chút."
Hạ Tương cúi đầu lui ra.
"Vâng."
***
Lần đầu tiên ra khỏi Y Lan cung, một cảm giác thoải mái kì lạ khiến nàng không khỏi thích thú. Nàng chỉ đi mãi, đi mai, đến nỗi cũng không biết bản thân đã đi bao xa. Nàng không biết mình đang ở đâu, làm sao để về Y Lan. Nơi nàng đang đứng có lẽ là ngự hoa viên, vì nơi này có đình cạnh hồ nước, giống hệt cảnh ban ngày nàng lờ mờ thấy qua tấm vải mỏng.
Vào đêm, cả hoa viên đều được thắp nến xung quanh, tuy không sáng nhưng cũng đủ để thấy đường lối và những rãnh hoa quanh đường.
Gần đến đình, Liễu Hải Nguyệt giật thót người. Trong đình có người! Hiện giờ đã là giờ Tý ( 23h-1h), tại sao lại có người ở đây giờ này?
Vì tính tò mò, nàng chậm rãi bước tới, bước đi nhỏ nhẹ. Người đó chỉ còn cách nàng vài bước chân, trong cảnh rèm lụa bay phất phơ trong gió, cánh hoa không ngừng trôi, bóng dáng nam tử ngồi nghiêm trang đó khiến nàng không khỏi suýt xoa. Chỉ là một bóng lưng nhưng cũng toả ra mị hoặc như vậy, rốt cuộc là thần thánh phương nào?
Khi nàng còn đang đánh giá, nam nhân đó đột nhiên quay đầu lại, ánh mắt ngạc nhiên nhìn nàng.
"Ngươi là người của cung nào?"
Giọng nói y khá trầm, cùng với ngủ quan soái khí, nửa phần giống hoàng đế. Môi hắn mỏng, đôi mắt lại khá hiền dịu, tóc dài buông xã, người chỉ mặc một bộ bạch y mỏng.
Liễu Hải Nguyệt bị bắt gặp, mặt không khỏi ửng đỏ, cúi đầu tránh né.
"Ta... Có thể không nói hay không? Ta... Ta sợ chủ tử biết ta đi lung tung sẽ trách tội..."
Liễu Hải Nguyệt đeo mạng che mặt, y phục là của nhất đẳng cung nữ, màu lục nhạt, tóc búi hai bên kiểu Nacha, mảnh vải lục mỏng quấn quanh búi tóc, đôi mắt nàng trong suốt như thủy. Nàng có làn da trắng như phát sáng, giữa màn đêm lại càng nổi bật hơn.
Nam nhân thấy vậy không nói gì nữa, quay lưng lại hướng ra mặt hồ.
Liễu Hải Nguyệt tới ngồi cạnh nam nhân một khoảng cách an toàn. Nàng thấy một cây đàn tranh thượng hạng, thân phận nam nhân này có lẽ không nhỏ, nàng cũng không rảnh đoán.
"Ngươi nửa đêm rồi còn tới nơi này làm gì? Chỉ để ngắm đàn hay sao?"
Liễu Hải Nguyệt hỏi, mắt nhìn chăm vào cây đàn, không nhịn được duỗi tay sờ lên từng dây đàn.
Nam nhân nghe vậy mỉm cười, mắt tạo thành đường cong như trăng lưỡi liềm, khoé môi giương cao.
"Ta từng nghe đánh đàn, gảy đàn, trong trường hợp này ngươi lại nói "ngắm đàn", phải hay không vô lí?"
Liễu Hải Nguyệt cười hì hì, đôi tay mảnh mai, trắng nhỏ như bạch ngọc gảy nhẹ dây đàn, âm thanh được tạo ra rất tốt, là một cây đàn quý.
"Ngươi mặc kệ ta.... Ta... Không biết có thể thử nó không?"
Nàng đã lâu không đánh đàn, xác thực có chút nhớ. Từ nhỏ nàng đã được phụ mẫu nuôi dạy vào một khuôn mẫu, học đủ cầm, kì, thư, hoạ hàng chục năm trời, thành ra thành thạo và được các phu tử đánh giá cao. Nàng học đàn từ mẫu thân, mẫu thân nàng là đệ nhất tài nữ kinh thành khi còn trẻ, đã từng được tiên hoàng khen thưởng và tặng Hoả Cầm- chiếc đàn quý hiếm nhất thiên hạ. Nhớ lại khoảng thời gian cực khổ nhưng vui vẻ ấy, lòng nàng ngậm ngùi muốn khóc.
"Ngươi biết đánh đàn?"
Nam nhân ngạc nhiên hỏi.
Liễu Hải Nguyệt gật đầu.
"Biết một chút."
"Vậy ngươi thử xem."
Dứt lời, y nhường chỗ cho nàng, bản thân ngồi sang bên cạnh.
Liễu Hải Nguyệt đầu tiên thử gảy, sau đó bắt đầu. Tiếng đàn du dương, nhẹ nhàng, giữa ban đêm sương giá, tiếng đàn của nàng mang lại cảm giác sảng khoái, như thể thanh lọc được những nỗi buồn chán và bụi bẩn đen tối trong lòng người. Nam nhân chăm chú nhìn nàng, bỗng chốc như lạc vào chốn bồng lai tiên cảnh, tiếng đàn này cũng là lần đầu hắn nghe, cảm giác này cũng là lần đầu có được.
Hắn lấy cây sáo bên cạnh, theo giai điệu đàn mà thổi, sau đó cũng không biết sao, hắn ngồi phía sau nàng, sợ nàng mỏi nên đã nắm lấy tay nàng cùng gảy. Ngự hoa viên không bóng người, tại đình cạnh hồ sen lại du dương tiếng nhạc, bóng hình nam nữ mờ mờ ảo ảo, cả hai chìm đắm vào các nhạc cụ, khó thoát ra nổi.
Không biết đã qua bao lâu, Liễu Hải Nguyệt cuối cùng vì mỏi mà ngưng lại, nam nhân cũng hiểu nàng mà ngừng. Hắn cẩn thận đem hai bàn tay nàng xoa xoa. Khoảng cách hai người cực kì gần, hắn có thể cảm nhận được mùi hương hoa thanh nhẹ trên người nàng, nàng cũng thấy được mùi hương nam tính của hắn. Hai người mặt đỏ bừng như quả cả chua, vội vã tách ra.
"Thật xin lỗi, ta đã quá phận rồi!"
Nam nhân có lỗi không dám nhìn nàng, cúi đầu nói.
Liễu Hải Nguyệt cũng sợ chết khϊếp, vồn vã xin lỗi:
"Là lỗi của ta, ngươi không cần như vậy...!"
Đều do đàn... Hai người vậy mà vô cùng hợp nhau trong chuyện nhạc cụ, thành ra quên mất bản thân là ai. Đều là kiểu người chỉ cần chạm đến nghệ thuật là khó thoát ra khỏi các bóng của bản thân, khi gặp nhau chính là nhất thời khó kiểm soát được.
Cái gì là tôn ti địa vị, cái gì là nam nữ thụ thụ bất thân, đều không nhận ra được.
Sau một lát bình tĩnh lại, cả hai ngồi đối diện cùng trò chuyện.
"Ngươi tên là gì?". Nam nhân hỏi trước, rót cho nàng một chén trà.
Liễu Hải Nguyệt cười:
"Gọi ta Hải Ly là được, đó là tên ở nhà của ta. Ngươi thì sao?"
"Gọi ta A Khiêm đi. Ta có thể gọi muội A Ly được không?"
"Được, A Khiêm."
Một cơn gió mạnh thổi qua, vừa hay Liễu Hải Nguyệt vén khăn nhẹ uống trà, khăn che mặt lập tức bị thổi , bay tới đúng trong lòng A Khiêm, y ngoe ngác cầm lấy khăn, trừng mắt nhìn nàng.
Liễu Hải Nguyệt lúng túng không biết che chắn sao cho phải. Tay áo nàng buộc chặt vào cánh tay, không thể che được.
Yết hầu A Khiêm di chuyển, hắn đơ người. Liễu Hải Nguyệt thấy mặt trời đã ló dạng, vội xấu hổ từ biệt.
"Cái đó... Trời sắp sáng rồi, ta phải về cung của ta... Tạm biệt ngươi trước..."
"A... Được! Vậy ngày mai ngươi có tới không?"
Liễu Hải Nguyệt gật đầu:
"Vẫn giờ đó, ta sẽ tới! Hẹn gặp lại!"
"Ừm, hẹn gặp lại!"
Tạm biệt Liễu Hải Nguyệt, y trở về tẩm cung của mình. Y cầm chiếc khăn trên tay, nâng niu như nâng trứng. Y nhớ lại gương mặt của nàng, kiều diễm, đáng yêu. Hai má nàng đỏ ửng, đôi mắt to tròn cùng hàng lông mi cong vυ't, môi nàng nhu thuận đỏ hổng, mặt trắng sáng, da mặt mịn màng, sống mũi cao thẳng. Nàng xinh đẹp như vậy, lại có tài đánh đàn, nam nhân trên thiên hạ chính là muốn có được nàng. Y không kìm được lòng, trái tim đập nhanh hơn, cảm thấy "tiếng sét ái tình" không phải là không có thật...
***
"Tiểu thư à! Người làm gì giờ này mới về? Trời đã sáng rồi!"
Hạ Tương vừa giúp Liễu Hải Nguyệt cởi đồ vừa lo lắng hỏi han bên cạnh, gương mặt nhỏ sắp khóc đến nơi.
Liễu Hải Nguyệt ngáp dài, nhanh chóng nằm xuống giường chợp mắt.
"Ai ya, ta cũng là không biết thời gian sẽ trôi nhanh như vậy a."
"Truyền lệnh của ta, ngày hôm nay Y Lan cung đóng cửa không tiếp khách, kể cả bệ hạ, cho người rải đinh trên tường và quanh sân cung, kẻ nào đột nhập, trói lại."
"Ngoài ra, kẻ nào làm phiền ta, trừ nửa tiền lương."
Phân phó xong, nàng uống một bát thuốc ngủ rồi tiến vào say giấc nồng, không biết trời đất là gì. Hạ Tương giậm chân chạy ra ngoài thông báo. Nàng hết sức bất lực với tiểu thư nhà mình, chỉ đành nghe theo.