Hoằng Nguyệt Truyện

Chương 14: Tuyển tú [2]

Ngày thứ hai diễn ra tuyển tú, cũng là ngày cuối cùng, quyết định nữ nhân nhà nào sẽ được nhập cung.Phần thi tài nghệ khá nhàm chán, bởi cầm, kì, thi, hoạ quanh quẩn cũng chỉ có vậy. Thực chất phần thi này chính là tìm ra nữ tử xuất chúng nhất, tài năng đạt bậc cao nhất trong tất cả, sau đó nạp vào hậu cung.

Các tú nữ lần lượt biểu diễn tài nghệ, không ai chịu thua kém ai.

Ái nữ nhà Tả lang Mạc Như Ý đã phải đổi tên thành Mạc Nhiễm Nhiễm, vì có tên trùng với Cao phi. Nàng là người thi đầu tiên.

Một cây đàn tranh thượng hạng được đặt lên chiếc bàn nhỏ, thiếu nữ dịu dàng, dáng dấp lả lướt ngồi xuống. Y phục nàng trắng xoá, điểm màu xanh lục nhẹ nhàng, tơ lụa mềm mại cùng dung nhan nàng thập phần tương xứng. Nàng đưa tay gảy đàn, các khớp ngón tay nhỏ nhắn liên tục chuyển động, dây đàn theo đó rung nhẹ, tạo ra âm thanh dễ chịu.

Từng cơn gió nhẹ thổi qua, cả ngự hoa viên đều tràn ngập tiếng đàn du dương, cánh hoa rơi theo gió, làm nền cho nữ tử xinh đẹp làm điểm nhấn ấy.

Tiếng đàn theo thời gian quy định mà kết thúc, mọi người cũng từ tiên cảnh trở về hiện thực.

"Hay, ngươi tên là gì?". Ngụy Cơ Uyển là người lên tiếng đầu tiên, đích thân gặng hỏi.

"Khởi bẩm nương nương, tiểu nữ họ Mạc, tên Nhiễm Nhiễm, là con gái của Tả thị lang đương triều ạ."

"Bổn cung thấy, tiếng đàn của ngươi rất tốt, không biết là học từ cao nhân nào, học từ bao giờ a?"

"Bẩm bệ hạ và các vị nương nương, tiểu nữ đã học đàn từ mẫu thân khi lên năm ạ."

Liễu Hải Nguyệt từ đầu đến cuối đều chưa từng rời mắt khỏi Mạc Nhiễm Nhiễm, thoáng chốc hai mày lại nhíu chặt, trong lòng cảm thấy không thoải mái.

Tề Triết Hoằng ngồi cạnh nàng, từ đầu đến cuối cũng không mở lời, luôn duy trì gương mặt không chút biểu cảm, chỉ một ánh nhìn cũng đủ khiến người ra rơi vào vực sâu vạn trượng, mãi mãi không thể thoát được. Cũng chính vì như vậy, hắn anh tuấn, khí tục bất phàm trong mắt các nữ tử lại càng thêm phần cuốn hút, không nhịn được mà sa vào cạm bẫy lửa tình.

Ngụy Cơ Uyển ngồi bên trái hoàng đế, thì thầm gì đó với hắn.

Tú nữ tiếp theo là Ngọc Hoàn, chính là cái nữ nhân thú vị mà Liễu Hải Nguyệt nhắm tới. Nàng ấy mặc một bộ y phục màu xanh lam sặc sỡ, trên y phục còn đính lông con công, tóc búi cao, một chiếc lông con công xuyên qua phần tóc búi, hoàn toàn bắt mắt. Nàng ấy trang điểm khá đậm, theo y phục trên người mà điểm. Nhạc công xung quanh hoạt động, Ngọc Hoàn nhún chân, xoay người, tà váy xanh đậm xoè tròn đẹp mắt, ánh mắt nàng có hồn, đảo theo từng động tác múa.

Ngọc Hoàn múa lả lướt, dáng dấp xinh đẹp cùng tài năng múa nổi bật giúp nàng có thêm điểm cộng tròn mắt mọi người.

Tiếp sau đó, những tú nữ tiếp theo liên tục biểu diễn tài nghệ, người xuất sắc nhất đã được chọn ra.

Cuộc tuyển tú đến đoạn kết. Các tú nữ đều được đi thay y phục, Tề Triết Hoằng cùng Liễu Hải Nguyệt, Ngụy Cơ Uyển, Cao Như Ý, Diệp Thụy Hy đều cân nhắc kĩ càng. Ba vị phi tần đều chọn ra người phù gợp góp ý với hoàng đế, sau đó ai về cung ấy.

Liễu Hải Nguyệt cùng Tề Triết Hoằng ở lại ngự hoa viên. Trong thời gian các tú nữ rời đi, hoàng đế đuổi thái giám cùng cung nữ ra bên ngoài, rèm trong viện đều thả xuống, che khuất tầm nhìn từ bên ngoài.

Ngay khi không còn trở ngại, Tề Triết Hoằng lập tức ôm Liễu Hải Nguyệt, đặt nàng lên đùi mình. Hắn cởi bỏ mũ lớn trên đầu nàng, gương mặt trắng nõn của nữ tử lập tức hiện ra trong tầm mắt hắn. Con ngươi hắn dãn nở, đồng tử như có dòng điện nhìn nàng. Tóc nàng búi gọn lại, được cố định bằng một cây trâm cài gỗ trạm khắc hoa văn cực đẹp, tóc mai nàng theo gió khẽ bay, có sợi tóc dán vào mặt nàng, một mỹ nhân hoàn mĩ. Môi nàng đỏ hồng nhu thuận, hai má hồng hào, cặp lông mày được vẽ tỉ mỉ, đôi mắt nàng to và đẹp như thu thủy. Nàng đeo khuyên tai ngọc trai cùng vòng cổ cùng cặp giản dị, nhìn không giống phi tần, mà so với người thê tử thôn quê càng có điểm giống hơn.

Hắn không nhịn được hôn hôn má nàng, nhưng đâu ngờ sẽ bị nữ nhân né tránh. Nàng đẩy mặt hắn ra, các ngón tay thon dài áp vào mặt hắn, dùng lực. Hoàng đế nắm tay bàn tay hư hỏng của nàng, hôn nhẹ vào đầu ngón tay. Liễu Hải Nguyệt không so đo với hắn, chỉ muốn bàn chuyện.

"Bệ hạ, người cảm thấy sao?"

Tề Triết Hoằng đặt cằm lên vai nàng, nhắm mắt dưỡng thần.

"Nàng nói trước."

"Mạc Nhiễm Nhiễm con gái của Tả thị lang rất ổn. Nàng ấy có dung nhan nhẹ nhàng, tính cách xem chừng trầm ổn, lại hiền lành. Nàng ấy còn đánh đàn rất hay, là một giai nhân hiếm có. Thần thϊếp nghe nói, Tả thị lang nhân phẩm rất tốt, hoàn thành công việc chưa từng xảy ra sai sót. Nữ nhi của ông ấy nhập cung, coi như cổ vũ một phần."

"Nữ nhi của Ngọc đại học sĩ cũng vậy. Tuy tính cách nàng có chút không hiền dịu, song cả tài và sắc đều không thua kém ai. Nàng ấy vào cung sẽ có người trừng trị, vấn đề này không cần lo lắng. Thần thϊếp nghe nói, đại học sĩ cùng đại công tử rất thông minh xuất chúng, đã từng đưa ra nhiều chính sách thích hợp, cùng với tiên đế đồng hành đã lâu. Ngọc tiểu thư nếu không trúng tuyển, ắt không được lòng người."

"Trưởng nữ nhà hộ bộ thượng thư...."

"..."

Tề Triết Hoằng từ đầu đến cuối đều lắng nghe nàng thao thao bất tuyệt, nghe giọng nói của nàng, bình yên lạ thường. Nếu như bình thường nàng cũng nói ngiều như vậy, nếu bình thường nàng cùng hắn trò chuyện nhiều hơn chút nữa, hắn cảm thấy không còn gì tuyệt vời hơn. Nhưng nàng vẫn như vậy, đối với hắn sinh ra ác cảm và sợ hãi, rất ít khi nói chuyện cùng hắn.

Nàng nói nhiều, hoàng đế lại càng hiếu kì về nàng. Nàng có những hiểu biết không phù hợp với người bình thường, nhất là chuyện về gia thất của quan lại và chốn quan trường. Một người bình thường sẽ không biết nhiều như vạy, hơn nữa còn là một nữ tử...

"Phải rồi, Liễu Thái phó không đưa nữ nhi vào cung sao? Trẫm nghe nói, đích nữ Liễu gia đã đến tuổi thành thân rồi?"

Liễu Hải Nguyệt khựng người lại, mi mắt cụp xuống.

"Nghe nói, vị cô nương đó đã có hôn ước." Liễu Hải Nguyệt giữ bình tĩnh nói, cố gắng không thể hiện điều bất thường.

Tề Triết Hoằng cũng không chú ý đến biểu hiện của nàng. Hắn chậm rãi nói:

"Trẫm nghe nói, nàng ta đã bỏ trốn cùng vị hôn phu rồi."

"Vậy hả? Ta không biết."

"Nàng đó, mới "thần thϊếp" xong liền thành "ta" rồi. Nàng có thể hay không chiều chuộng phu quân nàng, đối với phu quân nhẹ nhàng một chút?". Tề Triết Hoằng cốc tay vào trán nàng, không nặng nhưng cũng khiến vầng trán trắng mịn hằn lẻn vết đot. Liễu Hải Nguyệt đẩy hắn ra, đội lại nón chạy ra khỏi đình viện.

Tề Triết Hoằng biết đã khiến nàng giận, liền vứt bỏ hình tượng đuổi theo.

"Nguyệt! Nàng đừng chạy, trẫm sai rồi, trẫm sai rồi!"

"Nguyệt!"

Tề Triết Hoằng sải chân dài hơn, chỉ bước như đi bộ cũng đuổi kịp Liễu Hải Nguyệt thấp hơn. Hắn dang tay ôm nàng vào lòng, cố gắng dỗ dành nàng.

"Ngoan, trẫm sai người nấu màn thầu nhân thịt cho nàng, sai người nấu món thịt kho nàng thích nhất, có được không?"

Liễu Hải Nguyệt hừ nhẹ, mắt thấy các tú nữ đang ở gần, bọn họ đều đang trừng mắt nhìn, liền mạnh mẽ đẩy hoàng đế ra khiến hắn suýt ngã nhào. Lý công công thấy vậy, trán đổ một tầng mồ hôi hột, tay run lẩy bẩy.

Nhưng hoàng đế cũng không giận nàng, nhanh chóng khôi phục biểu cảm lạnh lùng, hơn nữa còn liếc nhìn đám tú nữ một cái, mang thập phần sát khí.

Các tú nữ được một phen hú hồn, liền cúi đầu im lặng.

Ngọc Hoàn phong Hoàn tiệp dư, Hàn Tố Tố, Thẩm Hoạ, Mạc Nhiễm Nhiễm phong Lan mỹ nhân.

Hậu cung thêm người, đối thủ tranh sủng tăng dần lên, hoàng cung xác định không tránh khỏi mưa bão gió tanh.