Hệ Thống Bốc Thăm Của “Thẳng” Nam

Chương 3: Thế giới vườn trường (2)

“Reng reng...”

Trần Minh cau mày nằm trên giường, cậu mơ màng đưa tay ra tắt đồng hồ báo thức.

“Reng reng reng...”

“Im đi.”

Trần Minh bực bội quơ tay đập luôn cái đồng hồ báo thức.

“Reng reng reng reng...”

“Trời má, im coi.”

Trần Minh cáu kỉnh ngồi dậy, tiếng báo thức cuối cùng cũng tắt.

Hệ thống 274: “Ký chủ, chào buổi sáng.”

Trần Minh: “Mày truyền cái tiếng báo thức vô đầu tao luôn đó hả?”

Hệ thống 274: “Đúng rồi ký chủ, hiệu quả mà.”

Trần Minh: “Ờ, hiệu quả thiệt.”

(Vừa hiệu quả vừa bực bội, mà cũng hên nó chưa kêu mình thức dậy bằng phim kinh dị.)

Trần Minh bước xuống giường, cậu đi vệ sinh cá nhân sau đó xuống nhà ăn sáng cùng cha mẹ.

Ăn xong thì Trần Minh quay về phòng lấy cặp sách, cậu để đống đồ nữ trang trong cặp luôn, xong xuôi thì cậu bước xuống nhà đi ra ngoài.

Tới ngoài cổng nhà thì có chiếc siêu xe đậu sẵn, chú tài xế đang đứng đấy chờ cậu.

“Mời cậu chủ lên xe.”

“À à, vâng, cảm ơn chú.” Trần Minh hơi luống cuống trả lời rồi ngồi vào xe.

(Trời ơi siêu xe, lần đầu tiên được ngồi luôn á, thế giới tiểu thuyết đúng là nhất.)

Chú tài xế nghe Trần Minh nói cảm ơn thì hơi bất ngờ, bình thường cậu chủ cũng lịch sự nhưng chỉ gật đầu thôi, hôm nay lại cảm ơn luôn.

Trần Minh: “Hôm nay chú đưa cháu tới ngã tư được rồi, cháu muốn đi bộ tới trường.”

Chú tài xế: “À vâng, tôi biết rồi.”

Chú ấy hơi tò mò tại sao cậu lại muốn đi bộ, nhưng cũng không hỏi nhiều.

============Tua===========

“Cạch”

Trần Minh mở cửa căn phòng khách sạn vừa được cậu thuê 1 ngày, do trong nhà có cha mẹ nên cậu không thể mặc đồ nữ ở đấy được, cậu đi thuê khách sạn cho tiện lợi.

Cậu lấy nữ trang trong cặp ra thay, rồi nhìn đồng hồ. Mới 7h, vẫn còn 1 tiếng nữa mới đến giờ học. Đi bộ đến trường chắc tầm 30 phút. Nghĩ vậy nên cậu quyết định đi ngay bây giờ luôn, cậu chuồn đi bằng cửa sau của khách sạn để không bị chú ý.

============Tua===========

Vừa đến gần trường Trần Minh liền trầm trồ ngắm nhìn, hôm qua vừa mới xuyên đến đã tan học về luôn nên không cậu nhìn được nhiều. Phải nói là cái trường này bự thiệt, đã vậy còn có sân bóng, vườn hoa, không hổ là trường cho mấy đứa con nhà quý tộc.

Trước cổng trường đang ồn ào, xôn xao. Một chiếc siêu xe đang đậu ngay đấy, bên cửa xe còn có thảm đỏ trải dài trên mặt đường.

Bỗng cửa xe mở ra, một đôi chân dài thướt tha bước xuống, mái tóc đỏ xoăn, hai trái đào nảy nở, vai đeo cặp sách, mặt mày 7 phần lạnh lùng 3 phần kiêu ngạo.

“Ê ê, hình như đó là học sinh mới đó mày.”

“Á ngầu vải, dẫm em đi chị ơi.”

“Trời ơi đẹp vãi, ẻm sẽ là của tao.”

“Nằm mơ hả, của tao mới đúng.”

“Nhìn em đi chị ơi, chụt chụt.”

Trần Minh hình thấy cảnh tượng trước mặt mà run rẩy cả người vì nhịn cười.

(Đi học hay đi làm siêu sao vậy hả?)

Cậu cố gắng nhịn cười lẻn qua đám người đi vào trường học. Mà không để ý có người đang nhìn cậu.

===========Tua===========

Trần Minh đang ngồi hóng gió trong trường, đang là giờ đi học nên xung quanh cũng chẳng có ai. Mà cậu lại không muốn đi học, lỡ bị giáo viên bắt lại hỏi thẻ học sinh thì lộ mất.

Đang ngồi thì Trần Minh nghe được tiếng bước chân đang tới gần làm cậu hơi giật mình.

(Có đứa nào trốn học hả ta?)

Một thanh niên đầu xanh dương, mắt đen đang tung tăng đi bộ đến gần. Vâng, đó là Nguyễn Lộc.

Trần Minh nhìn thấy thì hết cả hồn, chắc là thằng này không nhận ra đâu nhỉ? Cậu nhìn khác với lúc mặc đồ nam lắm.

Nguyễn Lộc đi đến gần, cậu ta nhìn thấy có người ngồi ở gian hóng mát thì cũng ngạc nhiên rồi phất tay chào hỏi: “Chào bạn, hình như tôi chưa thấy bạn trong trường bao giờ?”

Trần Minh hơi nâng cao giọng trả lời lại:“ À chào bạn, mình là học sinh mới.”

Ai ngờ Nguyễn Lộc khϊếp sợ nhìn cậu nói: “Trần Minh!? Mày mặc đồ nữ hả!?”

Trần Minh hơi cứng người, cậu nhanh chóng lấy bình tĩnh nói: “Ừm... Hình như bạn lầm rồi đó, mình là nữ, mình tên Minh Thu cơ.”

Nguyễn Lộc không tin chắc nịch nói: “Xạo quần, mày là Trần Minh, tao thấy mày mặc đồ nữ cũng đẹp đó, không cần giấu.”

Trần Minh: “... Sao mày biết?”

Nguyễn Lộc hơi ậm ừ: “Ờm thì... Chắc do tụi mình là bạn thân ấy mà...”

(Tao éo tinnnnnn)

Trần Minh la hét trong lòng.

(Má thằng này bật hack đúng ko? Sao nó biết được?)

(Hệ thống 274, tao muốn khiếu nại.)

Hệ thống 274: “Không có chức năng khiếu nại đâu ký chủ~.”

Trần Minh: “#(@×`:$π%@”

Nguyễn Lộc ngồi xuống đối diện Trần Minh rồi hỏi: “Mà sao tự nhiên mày mặc đồ nữ vậy?”

Trần Minh vừa muốn trả lời thì hệ thống kêu ting một cái.

[Tinh, phát động nhiệm vụ: Hãy trả lời lại Nguyễn Lộc như sau “Tao bỗng nhiên phát hiện ra nữ trang là chân ái, mày muốn mặc thử không?”]

[Phần thưởng: 100 linh đồng]

Trần Minh“...”

(Trời đất ơi, mình tạo nghiệp gì mà nó phải cho mình cái nhiệm vụ này.)

Nhưng với sức mạnh của đồng tiền, Trần Minh đã phải khuất phục.

“Tao bỗng nhiên phát hiện ra nữ trang là chân ái, mày muốn mặc thử không?”

Nguyễn Lộc“...”

Nguyễn Lộc miễn cưỡng cười trừ: “À ờm thôi, tao thấy tao mặc đồ nam đủ đẹp trai rồi.”

Trần Minh“...”

(Đồ tự luyến!)

Nguyễn Lộc: “Mà sao mày mặc đồ nữ đi học luôn vậy?”

Trần Minh: “Kệ tao.”

Nguyễn Lộc“...”

Hệ thống 274: “Sao ký chủ ngang như cua vậy?”

Trần Minh: “Kệ tao.”

Hệ thống 274: “...”

Nguyễn Lộc gãi gãi đầu, sao thằng bạn này hôm nay cọc vậy, tới tháng hả?

Nguyễn Lộc: “Tao mới tìm được con game hay lắm nè, mày chơi không?”

Trần Minh: “Chơi.”

Và thế là cả hai cùng ngồi chơi gϊếŧ thời gian cho đến khi tan học. Dù sao trường quý tộc này ít ai nghiêm túc học, đây là trường trong một bộ thịt văn mà.

==========Tua===========

Sau khi tạm biệt thằng bạn Nguyễn Lộc, và bảo chú tài xế không cần đến đón cậu, Trần Minh đi đến gần địa điểm xảy ra cốt truyện, do cậu tò mò.

Trần Minh: “Ê 274, nếu tao làm xáo trộn cốt truyện thì có bị sao không?”

Hệ thống 274: “Không sao ký chủ, đây là hệ thống bốc thăm, không phải hệ thống lấp hố hay hệ thống đi cốt truyện đâu.”

Trần Minh: “Ò, vậy tao yên tâm rồi.”

Hệ thống 274: “Ký chủ, cậu tính phá cốt truyện hả?”

Trần Minh: “Không, ai rảnh, mấy cái nhiệm vụ của mày là đủ hành tao rồi, hỏi để phòng ngừa biến hóa thôi.”

Vừa đi vừa nhảm với hệ thống 274 nên cậu bất cẩn vấp té, may mà có một bàn tay kéo cậu lại.

“Bạn học, đi đường nhớ cẩn thận chứ.”

“À ừm cảm ơn bạn.”

Trần Minh vừa quay đầu nhìn thì đứng hình, trước mặt cậu là một anh chàng cao 1m8, tóc xanh đậm, đôi mắt màu hổ phách, đôi môi đang khẽ cười nhìn cậu. Rất đẹp trai, nhưng quan trọng hơn đây là nam chính Phong Tiêu mà!!!

“Sao nhìn tôi ngây người vậy? Đẹp trai quá hả?” Phong Tiêu cười nói.

Trần Minh: “Không phải.”

(Má cái ông này tự luyến thế, tôi đây là thẳng nam đấy nhá.)

Phong Tiêu: “Đoạn đường này hơi ít người, con gái như cậu đừng đi những đường như này.”

Trần Minh: “À ừm, cảm ơn bạn.”

(Cũng tốt bụng ghê, nhưng mà tôi là nam đấy ông nội.)

Phong Tiêu: “Hay là tôi đưa cậu đến ngã tư nhé? Ở đó nhiều người an toàn hơn.”

Trần Minh: “Ơ, không cần đâu.”

(Đi rồi sao mà tôi xem kịch được, còn ông là nam chính nữa đấy.)

Phong Tiêu: “Cứ đi với tôi, là bạn học cùng trường tôi không yên tâm để cậu đi một mình.”

Phong Tiêu nói rồi cầm nhẹ tay cậu kéo đi, Trần Minh đành đi theo anh ta.

Vừa đi Phong Tiêu vừa trò chuyện với Trần Minh.

Phong Tiêu: “Cậu tên gì vậy? Sao tôi chưa thấy cậu ở trường học bao giờ?”

Trần Minh: “Tôi tên Minh Thu, còn học lớp nào thì bạn đoán đi.”

Phong Tiêu: “Không nói thì thôi.”

Không lâu sau thì cả hai cũng đi đến ngã tư đường.

Phong Tiêu: “Vậy tạm biệt cậu, ở đây là khá an toàn rồi.”

Trần Minh: “Tạm biệt, cảm ơn cậu.”

Trần Minh vẫy vẫy tay rồi rời đi.

(Thiệt tình, rốt cuộc vẫn không xem kịch được, không biết cốt truyện như nào rồi, không có nam chính ở đấy thì nữ chính sẽ ra sao nhỉ?)

Phong Tiêu đứng nhìn bóng dáng Trần Minh đang xa dần.

“Người tới.”

“Có chuyện gì thưa thiếu gia?”

“Đi điều tra cô gái khi nãy cho tôi.”

“Vâng.”

Đúng là kì lạ, anh học ở trường 3 năm rồi mà chưa từng gặp “cô ấy” lần nào. Nhưng cũng rất thú vị.

=====================

Trong hẻm nhỏ, một cô gái tóc đỏ đang bị đám đàn ông vây quanh. Cô gái ấy chính là nữ chính của cuốn tiểu thuyết Ngọc Hân.

“Cứu tôi với.”

“Haha, em kêu rách họng cũng chả có ai tới đâu.”

“Đúng đó, ở xung quanh đây éo có ai đâu, haha.”

Ngọc Hân lui dần ra sau, khuôn mặt sợ hãi nhưng trong lòng thì không.

(Kỳ cục thật, đáng lẽ giờ này nam chính phải đến rồi chứ, cốt truyện sai ở đâu hả?)

Bỗng 1 người đàn ông xuất hiện đấm gục tất cả đám vô lại kia.

“Mẹ kiếp, mày là thằng nào!?”

“***, nhớ mặt tụi tao đấy!”

“Đi thôi tụi bây!”

Ngọc Hân mong đợi ngẩng đầu lên thì đứng hình. Trước mặt cô không phải nam chính, là phản diện siêu biếи ŧɦái ở giai đoạn sau của cốt truyện.

(Gì thế này, sao lại là hắn ta!? Nam chính đâu!?)

“Cô không sao chứ?”

“Tôi không sao, cảm ơn anh.”

Mẹ nó, vài ngày trước cô bỗng nhiên biết được đây là một cuốn tiểu thuyết thịt văn, cô sẽ bất cẩn chết sau đó bị 1 người cùng tên xuyên vào, nên cô đã tránh được vận mệnh bị chết, sau đó cô biết được chất đặc thù của mình nên định theo cốt truyện gặp được nam chính, sau đó trở thành con dâu nhà họ Phong, ai ngờ lại gặp tên biếи ŧɦái này, cô thà bị cả đám khi nãy bắt được còn hơn gặp hắn.

“Cô có cần tôi đưa đến bệnh viện không?”

“Không sao! Tôi tự đi được, cảm ơn anh rất nhiều.”

Ngọc Hân vội vàng đi khỏi đó, cô không muốn dính dáng đến tên biếи ŧɦái này.

Người đàn ông phía sau chỉ nhìn cô rời đi rồi nở một nụ cười kỳ quái.