Edit: jena
Quan hệ giữa ngài Chu Tước và Hứa Du Kỳ nhanh chóng lan truyền khắp nơi, người chịu đả kích nhất là Hứa Hạo Đình. Ông nhớ lại cảnh tượng hai người gặp mặt ngày đó, chỉ cảm thấy hành động và giọng điệu của Chu Tước có gì đó đặc biệt ái muội.
Ông cau mày, dù kiếp trước Hứa Du Kỳ thiếu nợ ai thì một đời này nó cũng là con của ông, lúc trước ông cũng đã lao lực nghĩ mọi cách, kể cả em trai mình cũng đã đánh đổi cả mạng sống để cứu lấy con trai nhỏ. Ông biết trong tương lai, A Kỳ hoàn toàn vô duyên với nghề pháp sư, nhưng vậy thì có sao, A Kỳ có thể tìm một công việc khác, cưới một người vợ, an vui mà sống hết một đời.
Là cha là mẹ, chỉ cần con mình có thể sống tốt là được. Nhưng cái "tốt" này cũng không bao gồm là bạn đời của thần thú, ông không lường trước được, hoàn toàn không chuẩn bị gì, vừa nghe thấy tin này thì hoàn toàn khϊếp sợ.
Hứa Hạo Đình vừa nhìn thấy con trai lớn thì vội vàng kéo nó lại hỏi: "A Thiện, những tin đồn kia có thật không?"
Hứa Du Thiện im lặng suy nghĩ trong một giây, cảm thấy Cát Thiệu và A Kỳ sớm muộn gì cũng phải come out, chi bằng ngay bây giờ dự phòng cho cha trước: "Con cũng không rõ, nhưng hình như Tứ Linh khi tìm bạn đời cũng không phân biệt nam nữ, chỉ cần hợp mắt là được."
Chỉ cần hợp mắt... Hứa Hạo Đình lại hồi tưởng, cảm thấy Chu Tước đúng là rất vừa ý với A Kỳ, ông thở dài, đi qua đi lại, ông cực cực khổ khổ lôi kéo con trai ớn, sao không kết hôn sinh con, đẻ cho ông thêm đứa cháu béo tốt, bây giờ lại phải đi làm ấm giường cho thằng khác, làm sao mà ông tiếp thu nổi đây?
"Cha à." Hứa Du Thiện nhìn người cha đáng thương của mình: "Thật ra chuyện này rất bình thường, ở ngoài cũng có đồng tính luyến ái mà, chỉ cần thích, hạnh phúc ở bên nhau là được rồi, quan tâm người kia là nam hay nữ làm gì."
"Con nói gì vậy?" Hứa Hạo Đình không khỏi quát một tiếng: "Cái đám đó có bệnh tâm thần nên mới thích người cùng giới, đời này của A Kỳ không thể bị hủy hoại như vậy được!"
Hứa Du Thiện yên lặng nhìn cha mình: "Cha, nếu chuyện này là thật, cha có ngăn hai người họ lại được không?"
"..." Hứa Hạo Đình liền im lặng ngay lập tức.
"Đúng không? Quan trọng nhất là A Kỳ có nguyện ý hay không."
Hứa Hạo Đình chấn động: "Vậy là thật ư?"
"Dạ không." Hứa Du Thiện nói: "Ý con là dù sau này A Kỳ có ở bên cạnh ai đi nữa, dù là nam hay nữ thì chỉ cần em ấy thích là được, từ nhỏ em ấy đã chịu nhiều tổn thương khi ở đây rồi, con làm anh mà cũng chỉ biết bất lực nhìn, cho nên con hy vọng tương lai em ấy có thể sống thoải mái một chút, con có thể chấp nhận được hết, còn chuyện nối dõi tông đường thì chẳng phải còn có con à? Sau này con sinh con là được rồi, cha thấy đúng không?"
Hứa Hạo Đình lẳng lặng nghe, trầm mặc không nói. A Kỳ ở gia đình này đúng là không thoải mái, ông vẫn luôn nghĩ mọi cách để bù đắp cho con nhưng bây giờ bảo ông phải chấp nhận chuyện này...
Hứa Du Thiện biết ông cần thời gian suy nghĩ, vì vậy không nhiều lời nữa, xoay người rời đi.
Hứa Hạo Đình ở một mình suy nghĩ một lúc lâu, lâu đến mức ông cảm thấy tóc trên đầu đã rụng hết thì mới thở dài một tiếng. Thôi, sau sự kiện khe nứt không gian, cuộc sống của con trai ông đã thoát ly quỹ đạo bình thường, bây giờ trên người A Kỳ lại xảy ra nhiều chuyện khó lòng tưởng tượng nổi hơn, càng ngày càng khác người, là một người cha, ông còn có thể làm được gì nữa chứ.
Ông nghĩ đến lời A Thiện nói, chỉ cần thoải mái... Gông cùm xiềng xích ở thế gian này quá nhiều, rốt cuộc có bao nhiêu người có thể tận hưởng hai chữ thoải mái? Giúp cho đứa con nhỏ luôn chịu thua thiệt được một lần sống thoải mái... cũng không phải là không được.
Khi ông không còn rối rắm chuyện này nữa, ông mở cửa ra ngoài, lúc này lại có người vừa muốn gõ cửa, thấy ông ra ngoài thì ấp úng: "Bác..."
Ông gật gật đầu, nhìn Hứa Du Đình: "Sao thế? Trông sắc mặt con hơi kém."
"Dạ không có gì..." Hứa Du Đình nói nhỏ: "Bác ơi, nếu, con nói là nếu... anh Kỳ thích đàn ông, bác sẽ làm gì?"
Cô cũng đã nghe thấy tin đồn, cũng biết Hứa Du Kỳ không có hứng thú với Chu Tước, bây giờ anh ấy lại thích Cát Thiệu, mà Cát Thiệu cũng thích anh ấy, cô không hiểu người này có gì tốt, nghĩ tới nghĩ lui chỉ thấy có lẽ là do hứng thú nhất thời, nghĩ rằng có thể nhờ bác để ngăn cản chuyện này, dù sao thì anh họ ở bên Chu Tước thì cô mới có cơ hội được.
Cô một lòng muốn tách bọn họ ra, thế nhưng lại chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ nói thật chuyện này cho người khác biết vì cô biết nếu nói ra, thanh danh của Cát Thiệu cũng sẽ không còn, dù sau này cô được như ý nguyện ở bên cạnh Cát Thiệu cũng không thể tránh khỏi điều tiếng.
Nhưng đáng tiếc là cô đã bỏ lỡ thời cơ. Hứa Hạo Đình vẫn không thay đổi sắc mặt: "Không sao cả, chỉ cần nó thích là được."
Hứa Du Đình không thể tin nổi, trừng lớn hai mắt: "Con không có ý chỉ ngài Chu Tước."
Hứa Hạo Đình trố mắt chốc lát, nói tiếp: "Cũng không sao."
Chẳng lẽ bác đã biết rồi, cho nên Cát Thiệu mới có thể công khai ở chung với Hứa Du Kỳ? Khóe môi Hứa Du Đình giật giật, cũng không hỏi gì nữa, ôm lấy trái tim nhỏ vỡ vụn của mình rời đi.
Hứa Hạo Đình không để ý đến cô mà đi ra ngoài xử lý công việc chưa hoàn thành.
Mà bây giờ, ở sâu trong biệt viện của nhà họ Hứa là một mảnh xuân sắc kiều diễm. Hứa Du Kỳ nằm ngửa ở trên giường, thở hổn hển không ngừng, cả người đỏ ửng, làn da trắng phủ một lớp mồ hôi mỏng, cậu chỉ cảm thấy cả người nóng bừng, giọng nói khàn khàn: "Tiểu Bạch..."
Hơi thở của Cát Thiệu nặng nề, tách chân của thiếu niên ra hết cỡ, dùng sức công thành đoạt đất, giọng nói của Hứa Du Kỳ rời rạc: "Tiểu Bạch, làm em... bắn ra, nhanh lên..."
Cát Thiệu siết lấy eo cậu, dùng sức thâm nhập, sau đó đột nhiên đâm vào chỗ sâu nhất, da thịt kề cận dán sát vào nhau khiến hắn thích ý híp mắt lại.
Cảm nhận sự căng trướng khiến cơ thể muốn bay lên, Hứa Du Kỳ há to miệng ngửa đầu, cảm thấy dòng điện lưu chạy dọc sống lưng đâm thẳng lên đại não, cả người cứng đờ, run rẩy bắn ra.
Cát Thiệu cúi đầu nhìn đôi mắt mờ sương của cậu, nâng cằm cậu lên, nhiệt liệt hôn xuống.
Hứa Du Kỳ há miệng mặc người xâm phạm. Cậu ngửa đầu, nước bọt không ngừng trượt xuống, dưới ánh nắng càng thêm phần dâʍ ɭσạи. Chờ đến khi hai người kết thúc, từ trong phòng tắm ra ngoài thì đã giữa trưa. Hứa Du Kỳ lười biếng nằm trên giường, không muốn động đậy dù chỉ một ngón tay. Cát Thiệu ngồi ở bên cạnh, nằm một tay cậu thưởng thức, thuận miệng hỏi: "Em tính làm sao với chuyện của Chu Tước?"
"Có thể làm gì bây giờ?" Hứa Du Kỳ lẩm bẩm nói: "Chờ đến khi anh ta chơi đủ rồi thì sẽ buông tha cho em."
"Em chắc chắn?"
"... Không chắc." Hứa Du Kỳ đáp: "Ai biết anh ta khi nào nói thật, khi nào nói giả."
"Do em chưa từng nhìn thấy bộ dạng nghiêm túc của anh ta nên không thể đoán được."
"Đúng vậy." Hứa Du Kỳ thở dài: "Người mà anh ta thật lòng ở cả tam giới này không biết là bao nhiêu người, em cũng không biết nhiều chuyện của anh ta, khi em biết đến anh ta thì anh ta đã có bộ dạng như thế này rồi."
"Nhưng tam giới rộng lớn như vậy, có lẽ đúng là đã có người khiến anh ta động tâm, hoặc đã được anh ta đặc thù đối đãi, với trí nhớ của em thì em thấy em có khả năng đó không?"
Hứa Du Kỳ nghiêm túc suy nghĩ: "Có khả năng thì không lớn đâu."
"Vậy thì anh yên tâm rồi." Cát Thiệu nói xong thì hôn lên trán cậu một cái: "Nếu không thì tình địch lại nhiều thêm một người."
Hứa Du Kỳ liền trợn trắng mắt: "Tình địch của em cũng không hề ít, sao em lại phải giành đàn ông với cả em họ vậy?"
Cát Thiệu không khỏi cười cười, xoa đầu cậu. Hứa Du Kỳ hất tay hắn ra, chỉ vào eo mình: "Mát xa đi, đau muốn chết luôn."
Cát Thiệu đáp ứng, vừa muốn dỗ vợ lại nghe thấy tiếng mở cửa ngoài sân. Hai người ngẩn ra, Hứa Du Kỳ đứng đậy mở cửa, nhìn thấy người trong sân thì chớp chớp mắt: "Cha."
Cát Thiệu ôn hòa chào hỏi: "Bác Hứa."
Hứa Hạo Đình gật đầu, chậm rãi đến gần: "Đi ăn cơm thôi."
"Dạ..." Hứa Du Kỳ đáp, lo sợ bất an lời nói tiếp theo của ông. Cậu cảm thấy cha mình đến đây là vì đã nghe được tin đồn, nhưng cuối cùng ông vẫn không nói gì: "Ừm, đi thôi."
Hứa Du Kỳ kinh ngạc, gãi đầu: "Cha, cha tới đây... chỉ để gọi con đi ăn cơm ạ?"
"Cũng đúng lắm." Hứa Hạo Đình nghiêng đầu nhìn cậu, vươn tay vỗ vỗ vai cậu: "A Kỳ."
Hứa Du Kỳ hơi chấn động, yên lặng rơi lệ trong lòng, vừa rồi làʍ t̠ìиɦ với Tiểu Bạch nhất thời không khống chế lưu lại dấu vết ở nơi dễ thấy, trên vai cậu có dấu răng của Tiểu Bạch, dấu răng rất sâu, vừa vặn ngay chỗ cha đang vỗ lên.
Hứa Hạo Đình vẫn tiếp tục vỗ vai con trai: "A Kỳ."
Hứa Du Kỳ gượng gạo nở một nụ cười, ngoan ngoãn đáp lời: "Dạ."
"A Kỳ, con đã lớn rồi, có một số việc có thể tự mình làm chủ, cha cũng không muốn can thiệp quá nhiều, hiểu chưa?"
Hứa Du Kỳ ngẩn ra: "Cha à, con và Chu Tước thật ra..."
Hứa Hạo Đình xua tay ngắt lời: "Cha không chỉ tới ngài ấy, ý của cha là chỉ cần con thích, quyết định rồi thì tương lai không được hối hận, cha sẽ không can thiệp vào chuyện của con."
Cát Thiệu ngẩn ra một chút, Hứa Du Kỳ thì như đi trên mây, hơi há miệng ra, một chữ không nói nên lời, đây là người cha uy nghiêm của cậu ư? Đùa gì vậy? Cậu động động ngón tay, theo bản năng muốn véo mặt cha mình, kiểm tra xem đây là người thật hay giả mạo nhưng cuối cùng cậu nhịn xuống, vì cậu không dám.
Cậu khô khốc nói: "Thật sự là ở với ai... cũng được ạ?"
"Thật." Hứa Hạo Đình nhìn bộ dạng giật mình của con trai mình bỗng cảm thấy thành tựu khi được làm cha, tiếp tục hòa ái vỗ vỗ vai cậu vài cái rồi rời đi.
Hứa Du Kỳ vừa mừng vừa lo nhìn theo cha mình, cho đến khi ông khuất bóng mới run giọng hỏi: "Cha em bị làm sao vậy? Có phải anh nói với ông ấy chuyện gì không? Hay là có người giả trang ông ấy, nếu không thì là do tên ma đầu Dạ Huyên lừa gạt chúng ta đúng không? Đúng không? Đúng không?!"
"..." Cát Thiệu nói: "Sao mà anh biết được, nhưng dù sao đây cũng là chuyện tốt, ít nhất thì dễ dàng hơn so với cha mẹ của anh nhiều." Hắn vừa nói vừa ôm Hứa Du Kỳ vào lòng, cười cười hôn lên má cậu: "Đi thôi, đi ăn cơm."
Hứa Du Kỳ ngây ngốc gật đầu, vô lực đi về phía trước. Cát Thiệu liếc mắt nhìn cậu một cái, bất đắc dĩ mà cười.
Hứa Du Kỳ tiếp tục phát ngốc cho đến khi điện thoại reng chuông mới hoàn hồn: "Alo, Đậu Đậu, sao thế... Hả? Cái gì?"
Cậu chớp chớp mắt, rút trọng điểm ra từ câu chuyện hỗn loạn của đối phương: "ý của mày là khi đang về nhà thì có người chặn đường mày với Ngạo Lân lại à? Ai mà gan vậy? À..." Cậu bừng tỉnh: "Người Nhật Bản, hiểu rồi, người của Thổ Ngự Môn và Thương Kiều? Rồi... Rồi, đừng nháo đừng nháo, tao đến ngay."
Cậu cúp máy, Cát Thiệu cũng vừa nhận được một cuộc điện thoại: "Thương Kiều Hữu Nhất gọi, nói..."
Hứa Du Kỳ hiểu biết nói tiếp: "Người Nhật Bản xuống tay với Ngạo Lân."
"Đúng vậy."
Hứa Du Kỳ đi ra ngoài, nghĩ một chút: "Lần trước Đậu Tử bị Ngạo Lân cho đi khắp thành phố, mục tiêu rõ ràng như vậy bọn họ chắc chắn đã chú ý đến, có thể chờ đến bây giờ mới động thủ có thể thấy đã chuẩn bị tốt từ trước, nhất định sẽ bắt được, hơn nữa vết thương của Ngạo Lân vẫn chưa lành..."
Cát Thiệu gật đầu, nhìn hướng đi của cậu thì hỏi vấn đề mấu chốt: "Em muốn đi?"
Hứa Du Kỳ híp mắt cười: "Thật ra anh ước gì em không đi đúng không?"
"Anh ta muốn gϊếŧ em."
"Em biết mà, nhưng mà Đậu Đậu..." Hứa Du Kỳ lắc lắc điện thoại: "Nó không muốn Ngạo Lân chết, huống chi bây giờ tình trạng hiện tại của Ngạo Lân cũng là do em gây ra, nghiệp em tạo ra thì em phải chịu trách nhiệm."
Cát Thiệu: "Cho dù anh ta không cảm kích?"
Hứa Du Kỳ không đáp mà hỏi lại: "Anh ta sẽ cảm kích à?"
Hai người nhìn nhau cười, không cần phải nhiều lời nữa, cùng nhau đi xuống chân núi. Người ở đây ít, người của Thổ Ngự Môn và Thương Kiều đã quan sát trong thời gian dài, đầu tiên bày trận chặn lại, không muốn náo động.
Khi bọn họ chạy đến thì bên kia đã xuất hiện một đám người, Ngạo Lân vẫn như cũ, tuy bị vây bắt trong trận nhưng dù sao cũng là thần thú thượng cổ, đang dùng sức mạnh phá hủy trận pháp.
Hứa Du Kỳ đảo mắt, ngoài trận có một con chó lớn, bộ lông đen tuyền, đúng là quỷ khuyển, nó mẫn cảm ngửi thấy âm khí trên người Hứa Du Kỳ, bắt đầu nhe răng trợn mắt, điên cuồng sủa với cậu.
Hứa Du Kỳ bình tĩnh phân phó: "Tiểu Bạch, thả xích, cắn nó."
Cát Thiệu: "..."
Ngạo Lân đang chiến đấu kịch liệt thì nhìn thấy bọn họ, nghiêng đầu liếc mắt một cái, không nói gì nhưng ánh mắt viết rõ "Chớ xen vào chuyện của người khác".
Hứa Du Kỳ cong môi: "Em đã nói gì nào?"
Đậu Tử ở với cậu lâu ngày đương nhiên hiểu ý cậu là gì, lo lắng nhìn về chiến trường, quỷ khuyển ở bên kia vẫn không ngừng kêu. Hứa Du Kỳ nghe mà đau đầu, không có kiên nhẫn: "Tiểu Bạch, cắn nó..."
Cậu còn chưa nói xong thì Đậu Tử bỗng thấp giọng kinh hô, ấn pháp trên cánh tay cũng sáng lên. Hứa Du Kỳ ngẩng đầu, trên cánh tay trái của Ngạo Lân xuất hiện vết thương, máu tươi chảy ra ròng ròng.
Hắn hơi nghiêng đầu, trong pháp trận bỗng nhiên xuất hiện thêm một người, trên tay còn có một thanh kiếm, thân kiếm vẫn còn dính máu. Hứa Du Kỳ híp mắt, kiếm gì lại có thể đả thương Thủy Kỳ Lân?
Người nọ có vóc dáng thấp bé, quần áo tối đen, vì chiều cao đối lập nên thanh kiếm trông có vẻ rất dài, hắn cầm ở phần cuối cùng của chuôi kiếm, ở phía cuối có thể nhìn thấy phần chữ khắc mơ hồ là "Hòa tiềm thủ kim..." phần sau không thấy rõ.
"Hòa tiềm thủ kim..." Hứa Du Kỳ kinh ngạc, đây là ấn tự của Mật Tông, mỗi chữ đại biểu cho một dấu tay, hình dạng kỳ lạ, được khắc trên kiếm... Cậu nhíu mày suy nghĩ, bỗng nhiên hít vào một hơi: "Izuminokami Kanesada!"
Đậu Tử cả kinh hỏi: "Cái gì cơ?"
"Kiếm, thanh kiếm đứng thứ 3 trong 21 thanh bảo kiếm của Nhật Bản." Hứa Du Kỳ thấp giọng đáp, ánh mắt nhìn ở phía xa, hơi híp mắt lại.
Người kia mặc một bộ quần áo đen, có lẽ là một nhân vật lợi hại, đến hiện tại chỉ có một mình người này xuất kích.