Hồ Sơ Thần Côn

Chương 64: Thói quen

Edit: jena

"Kỳ, tôi muốn ăn trái cây."

"Ừm, tôi đi rửa cho anh."

"Kỳ, tôi không có nước, lần này tôi không muốn uống trà, tôi muốn uống nước chanh."

"... Tôi đi lấy, chờ một chút."

Sau lễ khai mạc, trại huấn luyện bắt đầu vào vấn đề chính. Sau khi lộ mặt vào ngày đó thì Dạ Huyên không đến nữa, chỉ còn Ngạo Lân và Nam Phụng ở lại. Ngạo Lân chịu ở lại là vì bạn đời của hắn không hiểu vì sao lại bị ghi danh vào trại huấn luyện, hơn nữa vợ hắn cũng có vẻ rất vui, vì vậy hắn chỉ có thể nhắm mắt chịu đựng ở lại. Người còn lại thì vì một người duy nhất.

Vì vậy Hứa Du Kỳ vừa tham gia huấn luyện với mọi người vừa chửi thầm trong lòng, vừa phải hứng chịu những ánh mắt xoi mói của đám nhóc xung quanh, lại chịu đựng con chim thối nào đó vênh váo tự đắc chỉ biết ngồi một chỗ chỉ huy như quý phi nương nương, ngồi một mình một bàn, bên cạnh còn có một cái ô che nắng, lười biếng dựa lưng ra sau, bắt đầu công việc mỗi ngày của mình – bồi dưỡng tình cảm với Hứa Du Kỳ.

Cậu thở dài, lẳng lặng bưng nước trái cây lên rồi lại quay về.

Sau ngày khai mạc, mọi người đều biết rõ thân phận của Nam Phụng và Ngạo Lân, đồng thời cũng biết Hứa Du Kỳ có lông vũ của Nam Phụng, vì vậy mỗi lần nhìn thấy Hứa Du Kỳ không chỉ có mắt Âm Dương mà còn có linh lực thì họ đều cho rằng tất cả là nhờ công của Nam Phụng, lúc này thấy cậu hầu hạ Chu Tước thì có chút khinh thường. Có linh lực rồi thì sao, vẫn yếu như cũ, so với những người có thiên phú như bọn họ thì hoàn toàn không thể so bì.

Đương nhiên trong đó cũng có vài người xuất phát từ sự ghen ghét, vì bọn họ muốn nói chuyện với nhân vật thần thú vĩ đại, ngài ấy lại không thèm nhìn bọn họ mà chỉ nhìn mỗi Hứa Du Kỳ.

Hứa Du Kỳ chậm rãi bước vào tiểu viện, im lặng lấy một cái ly, bỗng nhiên muốn lấy nước trái cây hất hết lên mặt của con chim thối và của đám người kia, sau đó phá nát cái trại huấn luyện này rồi cùng con mèo bự nhà mình đi tìm nơi yên tĩnh hưởng thụ thế giới hai người.

Nam Phụng liếc mắt nhìn cậu một cái, đôi mắt phượng hẹp dài hơi cong lên: "Kỳ." Ý bảo cậu đừng có làm việc xấu.

"..." Vì vậy Hứa Du Kỳ ngoan ngoãn đặt ly nước lên bàn.

Nam Phụng rất vui, dựa lưng trên ghế dài, chỉ vào chính mình: "Đút cho tôi uống."

Hứa Du Kỳ biết rõ còn hỏi: "Đừng nói là dùng miệng đút?"

"Em thật là thông minh."

Hứa Du Kỳ buông tay: "Miễn bàn."

Nam Phụng rũ mắt, thở dài, kỹ năng biểu diễn chuyên nghiệp có thể lừa gạt khắp tam giới, đã luyện thuần thục đến mức xuất thần nhập hóa, tiếng thở dài không nặng không nhẹ, lại cố tình phất phơ lên đầu quả tim của người nghe, khiến ai cũng phải đau lòng, xót thương.

Hứa Du Kỳ cứng đờ người, lại nghe người này lẩm bẩm: "Tôi biết mà, em chưa bao giờ nghĩ đến tôi cả..."

"..."

"Không sao, tôi đã quen rồi, ai bảo tôi lại... lại yêu em như vậy..."

"..."

"Em đi huấn luyện đi, tôi chỉ cần nhìn thấy em là đã hạnh phúc rồi."

"..."

Xung quanh chìm trong sự tĩnh lặng quỷ dị, người phụ trách huấn luyện là cán bộ của Hiệp hội, tuổi hãy còn trẻ, ngơ ngác đứng im tại chỗ, vẻ mặt dường như không thể tin nổi, mọi người đều không hẹn mà cùng nghĩ thầm – Chu Tước và Hứa Du Kỳ lại có quan hệ này! Nói như vậy thì Hứa Du Kỳ cũng giống như Đậu Tử, đều là bạn đời của Tứ Linh ư? Chẳng trách cậu ta có thể vào đội đặc nhiệm, chẳng trách Chu Tước lại nguyện ý tặng lông vũ cho cậu ta!

Nhưng mà nghe ý tứ của ngài Chu Tước thì Hứa Du Kỳ vẫn không chịu đồng ý, đúng là quá đáng! Quá đả thương người! Nhìn kìa, cậu ta tổn thương ngài Chu Tước thành dạng gì rồi?!

Mọi người đều đồng loạt trừng mắt nhìn Hứa Du Kỳ, gần như muốn dùng ánh mắt để uy áp cậu, khí thế cũng giống như người nào đó nhìn anh em tốt nhà mình khi biết Đậu Tử là bạn đời của Ngạo Lân.

"..." Hứa Du Kỳ hít một hơi, ôm lấy trái tim nhỏ run rẩy của mình đi ra ngoài.

Nam Phụng không khỏi gọi lại: "Kỳ, em đi đâu vậy?"

"Anh đừng có nói chuyện với tôi..." Hứa Du Kỳ yếu ớt nói: "Để tôi yên lặng một chút."

Nam Phụng nâng ly nước, nhấp một ngụm nước trái cây: "Được, tôi cho em thời gian để suy nghĩ."

"..."

Hứa Du Kỳ nhanh chân bước ra ngoài, lang thang trong vô định, không biết từ lúc nào đã đi ra sau núi, cậu ngẩng đầu, bước chân từ từ dừng lại.

Nơi này cách xa trung tâm thành phố, không khí trong lành thoáng mát, người trong nhà cũng có thói quen ra đây tập thể dục buổi sáng cho nên đã xây một cái đình ở sau núi, bên trong có một bộ bàn ghế bằng đá. Bây giờ Lăng Huyền đang ngồi ở đó, nhìn ra rừng cây phía xa, chậm rãi thưởng trà, bộ dáng điềm nhiên như cũ. Người này luôn ít khi bộc lộ cảm xúc, hiện tại lại chấp nhận hiểm nguy bủa vây mà xuất hiện ở nhà họ Hứa thì chỉ có một nguyên nhân, đó chính là Ngạo Lân đang ở dây, mà Ngạo Lân vẫn còn muốn báo thù.

Cậu chậm rãi bước đến, Lăng Huyền duỗi tay rót thêm một ly trà.

Hứa Du Kỳ ngồi xuống đánh giá đối phương, sắc mặt của hắn vẫn trắng như cũ, có thể thấy rằng trong khoảng thời gian này việc điều dưỡng cũng không có khởi sắc, cậu không khỏi thở dài trong lòng, muốn giúp người này chữa trị hoàn toàn, nếu không thì trong lòng cậu vẫn sẽ luôn bất an. Có lẽ Dạ Huyên sẽ có cách, dù sao hắn cũng là ma đầu mạnh nhất.

Lăng Huyền nhìn cậu: "Tôi khỏe, không sao cả."

Hứa Du Kỳ im lặng không đáp, Lăng Huyền cũng không muốn nói gì, hai người yên tĩnh trong chốc lát, cuối cùng Hứa Du Kỳ nhìn ra ngoài rồi nói: "Nếu rừng cây bên ngoài đổi thành cây đào đang nở hoa thì anh có thấy nơi đây giống Thủy Trần Cư không?"

Lăng Huyền giật mình: "Nơi này không đẹp bằng Thủy Trần Cư."

"Em đang nói đến cảm giác." Hứa Du Kỳ nói, trước đây cậu luôn nghĩ ra cảnh mình có thể cùng Lăng Huyền ngồi thưởng rượu ở giữa rừng hoa, dù không uống rượu cũng có thể uống trà, đáng tiếc khi đó người này chỉ một lòng muốn tu hành, không có thời gian quan tâm đến cậu, nhưng cậu chưa bao giờ từ bỏ suy nghĩ đó. Bây giờ trời đất đổi thay, nguyện vọng của cậu đã được thực hiện thì trái tim cậu đã thuộc về người khác.

Cậu nhìn xung quanh, có chút đáng tiếc nói: "Nơi này đúng là không đẹp bằng Thủy Trần Cư, không khí cũng không tốt bằng ở đó."

"Muốn quay về nhìn không? Tôi dẫn em đi."

Hứa Du Kỳ cười cười lắc đầu: "Không cần, nếu anh đã đến đây thì có lẽ ở đó đã sớm bị bỏ hoang, cỏ dại mọc thành cụm, trừ khi có sư phụ ở đó. Đáng tiếc là ông ấy cũng không hay quay về."

Lăng Huyền im lặng, hắn sờ vào ly trà có hơi lạnh trước mặt Hứa Du Kỳ, đổ đi, rót thêm một ly khác. Hứa Du Kỳ mỉm cười nhận lấy, bọn họ thường không nói chuyện với nhau nhiều nhưng tình cảm nhiều năm vẫn còn đó, sẽ không bao giờ thay đổi.

Cát Thiệu ở phía xa nhìn thấy hai người họ ngồi cùng nhau, hắn đứng yên không nhúc nhích, ánh mắt vẫn luôn dõi theo.

Trên đời này sẽ có cơ hội gặp được một người, người đó không thể ở bên cạnh bạn đến đầu bạc răng long nhưng luôn chiếm giữ một vị trí quan trọng trong trái tim bạn. Bạn không nhất định sẽ yêu người này nhưng đôi khi cũng sẽ nhớ đến đối phương, sau đó tình cảm từ từ vượt giới hạn, cuối cùng biến thành một loại thói quen khó bỏ.

Lăng Huyền là sự tồn tại như thế đối với Hứa Du Kỳ, chưa cần nói đến tình cảm sâu nặng ở kiếp trước của cậu mà chỉ riêng tình nghĩa giữa đồng môn với nhau thì đã không có ai có thể xen vào giữa bọn họ. Cát Thiệu biết ngay cả hắn cũng không thể, cho nên hắn vẫn đứng yên, hắn chỉ cần biết rằng một đời này của Hứa Du Kỳ thuộc về hắn là đủ rồi.

Hứa Du Kỳ ngồi ở trong đình bỗng nhiên nhận ra điều gì, hơi nghiêng đầu, nhìn thấy mèo bự nhà mình ở phía xa liền đứng dậy: "Em phải đi đây."

Lăng Huyền "ừ" một tiếng, thản nhiên nhìn cậu đi ra ngoài, cho đến khi bóng dáng của hai người họ biến mất rồi mới nói: "Đến khi nào thì ông mới chịu xuất hiện?"

"Ha, linh lực hiện tại của Phong Kỳ không thể phát hiện ra được tôi, nhưng thân thể bán tiên của cậu thì không nhỉ." Dạ Huyên xuất hiện ở một bên, trong tay cầm một viên ngọc màu đen, nếu nhìn kỹ lại thấy sắc tím ở bên trong. Hắn huơ huơ viên ngọc trước mặt Lăng Huyền: "Đây, cho cậu."

Lăng Huyền hơi khựng người, thần sắc vẫn bình tĩnh nhận lấy.

Dạ Huyên thấy thế thì tủm tỉm cười nói: "Xem ra suy nghĩ của cậu cũng giống tôi."

Lăng Huyền không đáp, Dạ Huyên thấy không còn gì thú vị thì nhanh chóng rời đi.

Ở bên này, Hứa Du Kỳ và Cát Thiệu đi dạo men theo rừng cây, Cát Thiệu nói: "Vừa nãy anh nghe được một chuyện, nghe nói em là bạn đời của Chu Tước à?"

"..."

Cát Thiệu nói tiếp: "Kỳ, em đối xử với người ta cũng rất tốt, rất cưng chiều, ngay cả anh cũng chưa nhận được đãi ngộ như vậy."

"Anh ghen."

"Em thấy sao?"

"... Thôi được rồi." Hứa Du Kỳ thỏa hiệp: "Say này em cũng sẽ cưng chiều anh."

Cát Thiệu nhướng mày, vừa muốn nói lại thấy có người đi đến, trong đó đúng là có Hứa Du Đình. Cô hỏi: "Anh Cát, em có chuyện này không rõ, muốn hỏi anh, được không ạ?"

"Em cũng không hiểu chỗ này."

"Em cũng thế."

Cát Thiệu bất đắc dĩ, chỉ có thể gật đầu.

Hắn chỉ lớn hơn Hứa Du Kỳ một tuổi, theo lý thuyết cũng là lần đầu tham gia trại huấn luyện nhưng người này lại sử dụng pháp ấn trong lần bắt hoa yêu, lại phóng khí tức áp chế cả người trong Hiệp hội ngay ngày khai mạc cho nên người của Hiệp hội cũng tự nhận thấy không còn gì dể dạy hắn, vì vậy cũng không bắt ép hắn phải tham gia huấn luyện, để hắn tùy ý phát triển năng lực, nói trắng ra là nuôi thả trong trại.

Cát Thiệu mừng vì có thời gian rảnh, dọn dẹp đồ đạc dọn vào phòng của vợ mình, thảnh thảnh thơi thơi ngắm vợ vẽ bùa kết ấn, rất chi thích ý.

Nhưng khi hắn nghĩ thoải mái thì có người lại không muốn hắn như vậy, ví dụ như những người này.

Hứa Du Kỳ nhìn thấy Hứa Du Đình thì hơi dao động, trong lòng cũng bi ai thở dài, lần này cậu trùng sinh cũng đã trải qua nhiều thứ, bao gồm... giành giật đàn ông với cả em họ của mình.

Cậu bị những người này ngó lơ ở bên ngoài, bỗng nhiên muốn rống to một câu: đây là người đàn ông của bố, bỏ móng vuốt của mấy người ra!

Cát Thiệu dường như biết cậu nghĩ gì, nhanh chóng ứng phó đám người này xong rồi quay về chỗ của cậu. Hứa Du Đình vẫn không muốn buông tha cho hắn, tiến lên theo, lại nghe thấy Cát Thiệu nói: "Kỳ, em phải đi chỗ nào?"

Kỳ...? Hứa Du Đình không khỏi ngẩn ra, cô nghe nói ngài Chu Tước cũng gọi quái thai này là Kỳ, sao Cát Thiệu cũng gọi như vậy?

Hứa Du Kỳ hoàn toàn không quan tâm đến em gái ở phía sau, đáp: "Dù sao cũng không đi tìm Nam Phụng."

"Vậy đến sân vườn với anh đi."

"Ừm, đi thôi."

Hứa Du Đình đứng tại chỗ nhìn bọn họ rời đi, khẽ nhíu mày, phụ nữ thường tương đối nhạy cảm trong việc này, cô do dự một lát, nhấc chân đi theo.

Phòng ở của Hứa Du Kỳ ở sâu trong cùng, hẻo lánh lại thanh lãnh, ban đầu ở đây bị bỏ hoang, bình thường cậu ở trong sân nhà của cha mình, nhưng bây giờ cậu gặp tình cảnh thế này, tất nhiên cũng không muốn nhìn thấy những người khác, còn trong thời kỳ phản nghịch, vì vậy mới xin cha cho mình ở đây.

Hứa Hạo Đình cũng biết những chuyện xảy ra với cậu nên nhanh chóng đáp ứng, nhưng Hứa Du Kỳ cũng không ngờ chỗ này lại trở thành nơi yêu đương vụиɠ ŧяộʍ của cậu.

Câu đầu tiên sau khi con mèo bự nhà cậu vừa bước vào sân là: "Kỳ, em đã nói sẽ cưng chiều anh."

Câu nói này ý vị thâm trường, Hứa Du Kỳ theo trực giác cảm thấy không phải chuyện tốt: "... Anh muốn làm sao?"

Cát Thiệu kéo cậu vào lòng, nâng cằm cậu: "Anh muốn em." Gần đây người này chỉ toàn đi với Nam Phụng, hắn đã khó chịu từ lâu.

Hứa Du Kỳ run rẩy: "... Bây giờ?"

"Bây giờ." Cát Thiệu cúi đầu hôn xuống, đầu lưỡi gấp gáp len vào, câu lấy đầu lưỡi của đối phương, cùng nhau dây dưa.

Đã lâu rồi Hứa Du Kỳ cũng không thân thiết với hắn, bây giờ còn đang ở chỗ hẻo lánh, cảm giác cấm kỵ phóng đại, hô hấp cậu nhanh chóng nặng nề, cảm nhận được dòng điện lưu không ngừng lan tràn khắp cả người, chân muốn nhũn ra.

Tay Cát Thiệu ngựa quen đường cũ luồn vào trong áo thiếu niên, không ngừng vuốt ve làn da mịn màng của cậu.

Hứa Du Kỳ thở dốc, cố gắng kéo lại chút tỉnh táo: "Cửa... Đóng cửa..."

Bây giờ bọn họ còn đang đứng trong sân, cửa lớn còn mở, tuy nói là chỗ hẻo lánh nhưng lỡ như có người nhìn thấy thì khẳng định là toi đời.

Cát Thiệu hôn môi cậu một cái, quay đầu đóng cửa lại, kéo vợ nhỏ nhanh chóng vào trong phòng.

Mà ở bên ngoài, Hứa Du Đình tái mét mặt, bịt kín miệng lại.