Hồ Sơ Thần Côn

Chương 58: Trăng tròn

Edit: jena

Đêm trăng tròn, dù là Hứa Du Kỳ hay Ngạo Lân vẫn chưa dẫn dụ yêu quái kia ra được. Có vài lần Hứa Du Kỳ muốn động thủ nhưng lại ngại môi trường đông người như bệnh viện, cuối cùng đành phải từ bỏ.

Đậu Tử những ngày qua bị hành hạ thảm thiết, mỗi ngày không bị anh em nhà mình kéo đến khu vực gần bệnh viện lại bị thần thú nhà mình bắt đi bộ trên đường phố.

Mưa dai dẳng không ngớt, đôi khi có một khoảng thời gian tạnh, sau đó mây đen lại nhanh chóng kéo đến, hạt mưa tí tách rơi, không khí có độ ẩm cao, dù đã che ô nhưng quần áo trên người vẫn ướŧ áŧ lạnh lẽo đặc biệt khó chịu.

Đậu Tử cầm dù chịu lạnh đứng trên đường, cậu rất muốn ngửa mặt lên trời khóc to. Cậu vất vả thi xong đại học, ngóng chờ khoảng thời gian nghỉ ngơi ngủ nướng lên mạng chơi game, có thể tìm gái xinh nói chuyện phiếm tâm tình tuổi hồng, vì sao lại bị một con yêu quái hãm hại thế này? Vì sao? Ông trời còn có mắt không?

Cậu ai oán đi dạo trên đường, giữa trưa về nhà ăn cơm, sau khi ăn xong thì lấy hết can đảm thành khẩn kiến nghị: "Đã nhiều ngày rồi vẫn không có tin gì, tôi cảm thấy chiều nay tôi có ra ngoài nữa cũng sẽ giống vậy, tôi ở nhà ngủ được không?"

Ngạo Lân không trả lời, bình tĩnh đi đến cửa, mở sẵn cửa ra, ánh mắt nhìn cậu ra ý bắt đầu đi thôi, hoàn toàn không có ý định thương lượng.

Có áp bức thì có phản kháng. Đậu Tử nổi giận, tiểu vũ trụ oanh tạc, cậu đứng phắt dậy, xoay người vào phòng ngủ, nhảy lên giường nằm thẳng ngay đơ.

Ngạo Lân cũng không thèm để ý, đóng cửa lại, vào phòng ngủ, ngồi lên mép giường, cúi đầu nhìn cậu, không nói gì cả nhưng bá khí trên người lại khiến cho Đậu Tử không có tiền đồ phát run.

"..." Đậu Tử nhào tới ôm đùi đối phương, khóc rống: "Ngài đại ơn đại lượng tha cho tôi đi, tha cho tôi đi mà, đi làm ít nhất còn có tiền lương, đằng này tôi đi cả ngày mệt mỏi mà không có gì cả. Đúng không? Ngài nói xem tôi có gì? Kỳ nghỉ hè của tôi mất trắng rồi đó, ngài làm ơn cho tôi ngủ một chút được không? Đừng bắt tôi ra ngoài nữa, tôi tình nguyện bị ngài đè mà, tôi không muốn ra ngoài nữa đâu. Hay ngài cứ thử trực tiếp đến bệnh viện xử lý y tá đó đi, đừng tra tấn tôi nữa được không? Dù sao tôi cũng là vợ ngài, đúng không, ngài có biết tỉ lệ nam nữ bây giờ đáng báo động lắm không? À quên, ngài có biết hay không cũng không sao, chúng ta đều là nam, ngài có biết bây giờ muốn cưới vợ khó như thế nào không? Hả, ngài hiểu lời vợ ngài nói mà đúng không? Ngài không hiểu thì để tôi giải đáp tỉ mỉ cho ngài..."

Ngạo Lân lẳng lặng nghe, nắm bắt được hai trọng điểm trong lời nói của vợ mình. Thứ nhất, vợ tình nguyện để hắn đè chứ không muốn đi ra ngoài, điều kiện này đặc biệt đáng giá, không cần suy nghĩ cũng thấy có lời vì sau lần kia cho đến bây giờ họ vẫn chưa quan hệ thêm lần nào, chuyện này đối với một con kỳ lân trong giai đoạn đầu thời kỳ động dục rất nghiêm trọng, còn điều thứ hai... Hắn kinh ngạc: "Y tá?"

"Đúng vậy, hình như tên là Tần Vũ Họa gì đó."

"Cô ta là yêu quái?"

Đậu Tử ngơ ngác gật đầu: "Anh không biết à?" Cậu ngẩn người, lẩm bẩm: "À, quên, đúng là anh không biết thật, A Kỳ nói nếu nói cho anh biết thì anh sẽ không cảm kích cậu ấy, chắc tôi nói sẽ không sao đâu nhỉ, dù sao tôi cũng là mục tiêu tấn công mà... Ơ.." Vậy mấy hôm nay cậu phải đi lang thang ở bên ngoài để làm gì?!

Ngạo Lân vươn tay ôm lấy gương mặt thiếu niên: "Yêu quái đó đang ở đâu? Phong Kỳ cũng biết chuyện này?"

Đậu Tử bất động ngồi trên giường, biểu cảm có chút vặn vẹo. Cậu im lặng gỡ tay của đối phương ra: "Anh muốn đi ra ngoài?"

"Ừm?"

"Bây giờ tôi cần chút không gian yên tĩnh..." Đậu Tử xoay người nằm xuống, yếu ớt nói: "Nếu không hậu quả rất nghiêm trọng, tôi sẽ đâm đầu vào tường, nếu không đâm đầu vào tường thì đi cào tường, thật đó..."

"..."

"Đi đi, không phải anh muốn đi tìm yêu quái kia à?"

Ngạo Lân nhìn cậu một lúc lâu: "Phong Kỳ cũng có mặt?"

"Dạ." Đậu Tử úp mặt vào gối, kể lại mọi chuyện một lần, thuận tiện còn nói địa chỉ của bệnh viện cho hắn: "Chuyện là vậy, anh mau đi đi, đi nhanh đi, để tôi ngủ một chút..."

"Trăng tròn." Ngạo Lân lẩm bẩm, nghiêng đầu nhìn cuốn lịch trên tủ đầu giường, đúng là hôm nay rồi. Hắn suy nghĩ một chút, quyết định nghe theo trái tim, xoay người lên giường.

Đậu Tử thấy chỗ bên cạnh mình lõm xuống, khó hiểu quay đầu, cậu đối diện với ánh mắt của người nào đó, chớp chớp mắt, lại chớp chớp mắt, gương mặt thuần khiết hỏi: "Xin hỏi, anh lên đây làm gì?"

"Không phải em nói tình nguyện bị tôi đè còn hơn là ra ngoài à? Tôi chấp nhận đề nghị này của em." Ngạo Lân kéo cậu vào lòng, thuận tay cởi dây thắt lưng.

"..." Đậu Tử nói: "Đó là yêu cầu tôi đặt ra dưới cơ sở tôi làm mồi dụ, bây giờ tôi đã nói địa điểm của yêu quái kia cho anh rồi, những lời trước đó đều vứt đi."

"Đó là đối với em, với tôi thì không tính." Hai tay Ngạo Lân từ từ thăm dò từ phần eo: "Tôi chỉ quan tâm phần tình nguyện bị tôi đè cũng không muốn đi ra ngoài."

"..." Đậu Tử trầm mặc một giây, bất ngờ bật dậy: "Ha cái đó... Tôi vẫn nên ra ngoài vận động một chút thôi."

Ngạo Lân dùng một tay kéo cậu vào lòng, thì thầm bên tai thiếu niên: "Không cần, bây giờ tôi... Không muốn em phải ra ngoài nữa."

"..." Đậu Tử quyết định đối phương diện khuyên bảo: "Ngài không cần phải đi bắt yêu quái à? Không phải ngài luôn chờ mong có thể xử lý sạch sẽ ngọn nguồn sao?"

"Phong Kỳ muốn bắt con mồi nào thì chưa bao giờ để lọt lưới, đêm nay yêu quái đó có chạy đằng trời, tôi không cần ra tay nữa." Ngạo Lân nghiêm túc nói: "So với cô ta, bây giờ tôi muốn ở bên cạnh em hơn."

Đậu Tử lắc đầu rống to: "Yamete*!"

*や め て: Dừng lại

Ngạo Lân không hiểu tiếng Nhật, tiếp tục cởϊ qυầи áo của cậu, chờ đến khi Đậu Tử nhớ ra phải nói tiếng Trung thì đã muộn vì miệng cậu đã bị lấp kín, chỉ còn có thể mặc người xâu xé.

***

Hứa Du Kỳ nhận được điện thoại của Thiệu Vũ thì vô cùng kinh ngạc, nhưng nghe nói là gửi thông tin của Tần Vũ Họa thì hiểu ra: "Vâng, dạ được, bây giờ tôi sẽ đến ngay." Cậu cúp máy, nhỏ giọng nói thầm: "Diệp Minh Cẩm còn khai em ra kìa..."

Cát Thiệu ở bên cạnh nghiêng đầu hỏi: "Người đi chung với Diệp Minh Cẩm lần trước à?"

"Đúng vậy, đàn anh của em." Hứa Du Kỳ đứng dậy: "Em đi lấy tư liệu, kiểm tra thử có phải Tần Vũ Họa có phải mới đến thành phố Nhạc Thương gần đây hay không."

"Nếu mọi thứ chỉ là trùng hợp thì lẽ nào kẻ ăn tim người là một người khác?"

"Nếu vậy thì cũng không thể để cô ta chạy thoát, đêm nay chúng ta sẽ xử lý kẻ ăn tim kia rồi xử lý cô ta sau." Hứa Du Kỳ nói: "Anh liên lạc với người của Hiệp hội Pháp sư đi, dù sao trại hè cũng sắp tới, người đến chuẩn bị cũng nhiều, hơn nữa nhà em cũng có vài đứa nhỏ, à, những gia tộc khác cũng đến đây sau khi kỳ thi đại học kết thúc, nhiều tài nguyên thế mà không dùng thì thật đáng tiếc, anh phân tán bọn họ ra thành nhiều nhóm nhỏ khắp nơi trong thành phố nhé. À, nhớ chuẩn bị bùa cho bọn nhỏ nữa, em không muốn tụi nhỏ bị yêu quái ăn thịt đâu."

"Anh biết rồi."

"Chà, ngoan quá đi." Hứa Du Kỳ cười cười, tiến tới ôm cằm đối phương hôn lên một cái sau đó vẫy vẫy tay, cầm dù đi ra ngoài.

Cậu và Thiệu Vũ hẹn nhau ở một quán nước, vì mưa liên miên không dứt, người ở trong quán cũng ít, Thiệu Vũ ngồi bên cạnh cửa sổ, thấy cậu vào thì vẫy tay ra hiệu.

Hứa Du Kỳ mỉm cười đi đến: "Anh Vũ."

Thiệu Vũ gật đầu: "Em muốn uống gì không?"

Hứa Du Kỳ nhìn menu, tùy ý chọn một món rồi nhìn về phía túi hồ sơ trên bàn: "Đây là thông tin của Tần Vũ Họa ạ?"

Thiệu Vũ ừ một tiếng, hỏi: "Có thể nói cho anh biết lý do em tìm thông tin của cô ấy không? Tuy Tiểu Cẩm chỉ tìm một số thông tin cơ bản nhưng cậu ấy đưa cho em xem như thế này cũng không hợp quy định."

Hứa Du Kỳ trố mắt một lát, rốt cuộc Diệp Minh Cẩm đã nói gì với người này rồi?

Thiệu Vũ nhìn bộ dạng của cậu, nhẹ nhàng cười: "Thôi quên đi, không đùa em nữa, đây." Anh đẩy túi hồ sơ qua: "Tiểu Cẩm nói em có hứng thú với vụ án này, anh cũng hy vọng em có thể giúp đỡ."

Hứa Du Kỳ cười gượng, gãi gãi đầu: "Có lẽ em không giúp được gì đâu."

"Em cứ xem đi, xem xong thì anh còn phải mang về nữa."

"Dạ được." Hứa Du Kỳ mở hồ sơ ra xem, đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy tướng mạo của Tần Vũ Họa, cảm giác không quá tệ, thông tin của cô rất đơn giản, gần như không có sơ hở gì, quả nhiên yêu quái làm gì cũng tiện. Cậu nhìn trường học tốt nghiệp, tò mò hỏi: "Gần đây cô ấy mới đến thành phố Nhạc Thương ạ?"

"Khoảng một tháng trước."

Hứa Du Kỳ "dạ" một tiếng, đối chiếu thời gian, cậu lẳng lặng đóng hồ sơ lại trả về chỗ cũ: "Em xem xong rồi."

Thiệu Vũ nhìn thẳng, đan hai tay vào nhau: "Em nghi ngờ vụ án này có liên quan đến cô ấy?"

Hứa Du Kỳ chớp chớp mắt, trên mặt cậu viết rõ điều đó ra à?

Thiệu Vũ cũng không để ý đến phản ứng của cậu, tiếp tục nói: "Anh đã cẩn thận nghiên cứu tư liệu, vết thương trên người nạn nhân rất ngay ngắn chỉnh tề, hiển nhiên thủ phạm là người có tay nghề cao, cảnh sát cũng suy đoán là do lưỡi dao phẫu thuật gây ra, nhưng Tần Vũ Họa là y tá, kinh nghiệm giải phẫu ngoại khoa là bằng không, huống hồ phần lớn nạn nhân cũng có vóc người cao hơn cô ấy, anh không rõ vì sao em lại nghi ngờ người này."

Giọng điệu của anh rất bình thản nhưng ánh mắt lại đặc biệt sắc bén, giống như một biến hóa nhỏ bé nhất cũng không thể lọt ra khỏi tầm mắt anh. Hứa Du Kỳ múc hai muỗng kem, âm thầm cảm thấy may mắn vì đã có lại ký ức của những kiếp trước cho nên bây giờ mới có thể thản nhiên ứng xử dưới ánh mắt của đối phương.

Thiệu Vũ khá kinh ngạc trước sự trấn định của thiếu niên nhưng anh cũng không biểu hiện ra ngoài, chỉ bình tĩnh nhìn cậu: "Anh muốn biết lý do vì sao em lại nghi ngờ cô gái này giữa những người khác trong toàn thành phố, bằng chứng của em là gì?"

Bằng chứng là cả hai anh em của tôi, một người bị cô ta câu hồn đi thiếu chút nữa mất mạng, một người vì dây chuyền của cô ta mà xém rơi vào cửa tử, còn có một cô gái bất hạnh vì chuyện này đã mãi mãi mất đi mạng sống của mình, nhưng tôi nói ra thì anh sẽ không tin... Hứa Du Kỳ chớp chớp mắt, có chút ngại ngùng: "Thật ra cũng không có gì... Chính là... Bạn của em lần trước ở bệnh viện, em đến thăm thì có gặp mặt cô gái này."

Thiệu Vũ gật đầu, ý bảo cậu tiếp tục.

Hứa Du Kỳ càng thêm ngại ngùng: "Em... Em cảm thấy cô ấy khá đẹp.."

Thái dương Thiệu Vũ nhẹ nhàng nhảy nhảy hai cái, im lặng không nói gì.

"Còn có..." Hứa Du Kỳ lắp bắp, tiếp tục diễn kịch: "Thật ra em không có ý gì khác, chỉ muốn làm quen với cô ấy, cho nên em..."

Thiệu Vũ nói: "Vậy bây giờ em có thể hỏi một chút ý kiến bạn trai cô ấy em có đồng ý nhường cô ấy cho em hay không.

"..." Hứa Du Kỳ im lặng tiêu hóa thông tin này ba giây mới phản ứng lại kịp. Suy nghĩ đầu tiên là một lấy ghế đập cửa sổ lao ra ngoài, vừa rồi cậu không có ngồi ở đây, tất cả đều là ảo giác, ảo giác!

Thiệu Vũ vẫn bình tĩnh nhìn cậu như cũ.

"A... Ha ha..." Hứa Du Kỳ hoảng loạn như đứng trên đống lửa, như ngồi trên đống than, ngoại trừ cười gượng cũng không biết nói gì. Ngược lại thì Thiệu Vũ lại không có phản ứng gì, nghiêm túc nói: "Cô ấy thật sự là bạn gái của anh, cũng là người anh quyết định muốn ở bên cạnh cả đời, so với ai khác, anh là người hy vọng cô ấy không liên quan đến bất kỳ án mạng nào nhất, cho nên nếu như em có phát hiện hoặc nghi ngờ gì thì hãy kịp thời nói cho anh biết, nếu cô ấy thực sự phạm pháp anh tuyệt đối sẽ không bao che cho cô ấy." Anh là một cảnh sát ưu tú, những việc gì cần làm anh đều hiểu rõ.

Hứa Du Kỳ im lặng.

Thiệu Vũ đứng dậy, vỗ vỗ lên vai cậu, cầm hồ sơ rời đi, hiển nhiên anh không quá tin những lời vừa rồi của Hứa Du Kỳ. Hứa Du Kỳ yên lặng ngồi trên ghế, bất lực vươn tay xoa trán, nếu đêm nay Tần Vũ Họa thật sự gây án, cậu chắc chắn sẽ đánh cô ả quay về nguyên hình hoặc đánh tan hồn phách, đến lúc đó Thiệu Vũ không tìm thấy người thì có chạy tới liều mạng với cậu hay không? Sao mọi chuyện lại phát triển như thế này?

Hứa Du Kỳ vừa đi, Cát Thiệu liền liên lạc với người của Hiệp hội. Hắn còn trẻ nhưng địa vị lại khá cao, lời nói rất có sức thuyết phục, cộng thêm người của Hiệp hội cũng muốn nhân cơ hội này rèn luyện thế hệ trẻ nên vui vẻ đồng ý, nhanh chóng làm công tác bố trí, cũng giao bùa hộ mệnh cho mọi người, những người đó chỉ cho là Cát Thiệu làm, không nghi ngờ mà đeo lên.

Buổi tối nhanh chóng buông xuống, thành phố chìm trong ánh đèn nê-ông, tạo nên cảm giác yêu dị dưới cơn mưa. Hứa Du Kỳ kiểm tra thời gian, lại nhìn người bên cạnh, nhỏ giọng nghiến răng nghiến lợi: "Anh đừng cười nữa được không?"

"Hả?" Cát Thiệu vô cùng vô tội, xoa xoa mặt: "Anh đang cười hả?"

"Có, từ khi em kể chuyện ở quán nước từ chiều tới giờ, anh luôn cười..."

Người nào đó vẫn tiếp tục vô tội, nụ cười tươi tắn trên môi: "Thật hả?"

"..."

Người nào đó đổi đề tài: "Em nói rằng vài tiếng nữa cô ta sẽ ra ngoài?"

"Có lẽ là rạng sáng, khi âm khí dày đặc nhất."

"Kỳ, em thông minh quá."

"Đủ rồi, anh đừng cười nữa..."

Đêm khuya trôi qua, Thiệu Vũ xem thời gian, lấy điện thoại quay số, điện thoại vang lên giọng nói dịu dàng của Tần Vũ Họa: "Sao thế, sao anh chưa ngủ?"

"Chưa, bỗng nhiên nhớ em nên gọi điện thôi." Thiệu Vũ cong hai mắt: "Đêm nay em vẫn phải trực à?"

"Dạ, Lâm Thời đổi ca, phiền ghê."

"Anh đi tìm em, dù sao anh cũng không ngủ được."

"Dạ? Không cần đâu, phiền lắm, ngày mai anh còn đi làm mà? Ngoan ngoãn đi ngủ đi, không chừng nằm mơ thấy em đó."

Thiệu Vũ thở dài: "Vậy thôi."

"Dạ, vậy nhé, em cúp máy đây." Tần Vũ Họa cúp máy, đồng nghiệp ở bên cạnh đã ngủ say, cô nhìn xuống dưới sân từ cửa sổ phòng trực, ánh mắt bỗng nhiên trở nên yêu dã dị thường.

Chung cư không bật đèn, vô cùng tối tăm, Thiệu Vũ cất điện thoại, im lặng ngồi trên sô pha không nhúc nhích, không lâu sau, anh khẽ thở dài, cố gắng đứng dậy, mở cửa xuống lầu.