Hồ Sơ Thần Côn

Chương 57: Nhân quả (H)

Edit: jena

Dù đã có suy đoán trước nhưng khi nghe được lời thừa nhận của Lăng Huyền, Hứa Du Kỳ vẫn giật mình, sắc mặt khó coi: "Đáng lẽ ra em nên đoán được từ trước..."

Lúc trước cậu bị móng vuốt của Cùng Kỳ gϊếŧ chết, đá ngọc trên vòng tay cũng vỡ nát vì sinh mệnh gặp nguy hiểm, tuy linh hồn không tiêu tán trong khoảng thời gian ngắn và nhận lại được sức mạnh, nhưng cuối cùng, cậu đã chết, một linh hồn đã chết làm nứt vỡ không gian thì xác suất thành công là bao nhiêu? Dù chỉ là miễn cưỡng làm nứt vỡ nhưng làm một chuyện nghịch thiên như xé rách không gian để quay về quá khứ thì người đó có sức mạnh như thế nào?

Trong lòng cậu hiểu rõ, xác suất này là 0, đó là xé không gian để quay về quá khứ, chỉ cần cậu sử dụng phép thuật cũng đã đủ khiến linh hồn yếu ớt của mình bị hủy diệt hoàn toàn.

Nhưng nếu khi đó có một người, người đó có một thanh kiếm có thể xé rách không gian, có khả năng quay về quá khứ, theo nguồn linh lực mãnh liệt bất ngờ bùng nổ, phát hiện ra người mình muốn tìm đã tử vong, người đó sẽ làm gì? Liệu người đó có liều mạng làm một chuyện nghịch thiên như... phá vỡ không gian hay không?

Lăng Huyền đã dùng hành động thực tế của mình để chứng minh điều này.

Hứa Du Kỳ nhắm mắt, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Nghịch thiên... Lăng Huyền, anh có bị điên không?"

"Anh không còn cách nào khác." Lăng Huyền ngẩng đầu nhìn thiếu niên: "Khi anh đến nơi, em đã chết, anh chỉ có thể..." Hắn không nói tiếp, tâm trí nhớ lại cảnh tượng ngày ấy. Hắn đã tìm cậu lâu như vậy, cuối cùng nhận được kết quả đó, làm sao mà hắn chấp nhận được?

"Cho nên anh liền vung kiếm, kéo linh hồn em về quá khứ..." Hứa Du Kỳ thấp giọng tiếp nhận, bây giờ ngẫm lại cẩn thận, những nghi vấn lúc trước đều đã có lời giải đáp.

"Anh biết trên thế giới này chỉ có một mình anh, nếu anh dùng thân thể thật của mình quay về quá khứ, anh của quá khứ và anh của hiện tại sẽ gϊếŧ hại lẫn nhau, cho nên anh cũng lựa chọn giống em, dùng linh hồn để quay về..." Hứa Du Kỳ thở dài: "Anh em có nói trên người em có một cái bóng nhàn nhạt, có thể thấy rằng anh cũng không thể lấy linh hồn hoàn chỉnh trả lại cho thân thể của em, anh đã kiệt sức, ngày hôm đó có Đậu Đậu vừa lúc ở bên cạnh em, vì vậy anh vào thân thể của cậu ấy, lựa chọn tạm thời ngủ say."

Lăng Huyền không đáp, hắn biết cậu luôn thông minh như vậy.

Hứa Du Kỳ ngồi xổm bên cạnh tảng đá lớn, hoàn toàn không để tâm gương mặt mình đã ướt, không nhanh không chậm nói tiếp: "Sau đó, anh của quá khứ theo năng lượng dao động tìm đến nơi này, khi đến được đây, anh cũng đã hiểu ngay chuyện gì đang xảy ra, cho nên anh muốn tìm một cơ hội thích hợp để thu hồi một phần linh hồn còn sót lại trên người Đậu Đậu." Cậu hơi dừng lại một chút: "Viên ngọc trên người ý nhân... đừng nói là do anh đưa?"

Lăng Huyền gật đầu, đã đến nước này, hắn không cần phải giấu giếm nữa, hắn che dù lên cho thiếu niên: "Đó là do anh mượn, anh muốn nó dẫn dắt các em rời đi, viên ngọc đó dùng để bảo vệ mạng cho nó."

Hứa Du Kỳ trầm mặc, nước mưa đã thấm ướt trên mái tóc, Lăng Huyền nhìn, vươn tay lên, chậm rãi hong khô cho cậu. Hành động của hắn rất nhẹ nhàng, ngón tay lành lạnh lướt qua da thịt, xúc cảm rất rõ ràng. Người đàn ông này không bao giờ để lộ cảm xúc của mình, luôn là một người lạnh lùng cự tuyệt mọi thứ ở thế giới bên ngoài. Nhưng khi hắn thật tâm ở bên cạnh một người, tuy lời nói và hành động cũng không nhiều nhưng vẫn có thể cảm nhận rõ ràng sự ôn nhu sâu sắc.

Hứa Du Kỳ không nhúc nhích, ngồi im tại chỗ, sức lực để né tránh cũng không có. Một lúc lâu sau cậu mới tìm lại được giọng nói của mình, trong lúc nhất thời không biết nên mở miệng như thế nào, xấu hổ nhớ lại một việc, thấp giọng hỏi: "Anh là người gϊếŧ Cùng Kỳ?"

"Đúng vậy, khi anh đến nó vẫn chưa đi, anh chém một kiếm, nó vẫn chưa chết, khi đó anh đang vội tìm linh hồn của em, cũng không quá để ý đến nó."

Hứa Du Kỳ nhớ lại bộ dạng của Cùng Kỳ: "Ra vết thương cũ của nó đã có trước từ khi không gian nứt ra, sau khi anh phá không gian, Cùng Kỳ bị thương bị cuốn vào theo, sau đó đến đây lại gặp anh, khi đó anh hẳn đã nhớ lại mọi chuyện, cho nên nó mới bị anh tra tấn đến chết, có thể thấy rằng tâm trạng khi đó của anh vô cùng tệ."

"Ừm, ngày hôm đó ký ức của anh vừa quay về, sau khi em chết, anh thấy linh hồn của em, biết được..." Lăng Huyền dừng lại, không nói tiếp, Hứa Du Kỳ tiếp lời: "Biết được rằng em đã xóa sạch hoàn toàn chấp niệm với anh rồi."

Lăng Huyền im lặng.

Hai người họ cách nhau rất gần, Hứa Du Kỳ có thể nhìn rõ gương mặt trắng bệch của đối phương, cậu thở dài: "Ban đầu anh quyết định đến đây tìm em là để làm gì?"

"Dẫn em về Thủy Trần Cư."

"Nếu vậy anh cần gì phải nhớ lại? Khi anh đang ở trạng thái tốt nhất cứ kéo em đi là được, cần gì phải thu hồi linh hồn của mình..." Hứa Du Kỳ lại thở dài: "Rồi chấp nhận bị phản phệ phép thuật?"

"Anh muốn biết rõ lý do mọi chuyện." Giọng điệu của Lăng Huyền vẫn thanh lãnh như cũ: "Anh không muốn anh lại đưa ra quyết định sai lầm khi mình không hiểu gì."

Hứa Du Kỳ lại im lặng, không gian chỉ còn lại tiếng mưa rơi, không khí ẩm ướt vờn quanh. Cậu không khỏi rùng mình một cái, Lăng Huyền sờ lên cánh tay lạnh lẽo của cậu: "Quay về đi."

Hứa Du Kỳ theo bản năng hỏi lại: "Anh thì sao?"

Lăng Huyền không đáp.

Hứa Du Kỳ nhìn đối phương thật sâu: "Lăng Huyền, cả anh và em đều hiểu, vết thương của anh dù ở Thủy Trần Cư tịnh dưỡng cũng mất đến trăm năm, huống chi ở đây, anh thật sự cho rằng mình là người bất tử à?"

Lăng Huyền lại nói: "Quay về đi."

"Anh..." Hứa Du Kỳ chán nản, đối diện với đôi mắt trầm tĩnh kia không thể nói năng được gì, cậu đứng lên, phẫn hận đi về phía trước, đi hai bước lại quay đầu: "Quên hỏi anh, lúc đó anh ở sau ngọn núi nhà em để làm gì? Để thu thập những thứ kia sao..." Cậu bỗng nhiên nghĩ đến một khả năng, cảm xúc phức tạp trong lòng: "Hạo kiếp mười năm sau... có liên quan đến anh không?"

"Là do anh." Lăng Huyền nhàn nhạt nói: "Anh không biết linh lực của em đã bị phong ấn, tìm mười mấy năm cũng không thấy, anh còn tưởng rằng em không còn ở không gian này nữa."

Sắc mặt Hứa Du Kỳ trắng bệch, gần như không đứng thẳng nổi, run rẩy hỏi: "Cho nên anh nhờ ngày quỷ tiết có nguyệt thực đó để mở đường không gian?"

"Ừm."

"Anh điên rồi!" Hứa Du Kỳ trợn mắt, cả giận nói: "Chẳng lẽ anh không biết làm như thế sẽ hại chết bao nhiêu người à?! Gia đình em thì tạm thời không tính, nhưng còn người dân bình thường thì làm gì có năng lực chống đỡ những sinh vật kia? Mấy thứ sư phụ dạy cho anh anh vứt hết rồi hả? Chỉ vì mong muốn của bản thân..."

Cậu bỗng nhiên nghĩ lại chính mình, lập tức dừng lại, Lăng Huyền hại người, còn cậu hại Thần tộc thượng cổ, về bản chất, cả hai không hề khác nhau, đáng tiếc cho sư phụ một đời anh danh lại có hai tên đồ đệ như thế này.

Cậu thở hổn hển: "Rốt cuộc anh nghĩ gì vậy? Chỉ vì muốn tìm em?"

Biểu tình của Lăng Huyền không hề thay đổi, kể cả khi nói: "Thế giới này biến thành dạng gì cũng không liên quan đến anh."

"Đúng thế, anh không quan tâm đến gì cả." Hứa Du Kỳ liền tức giận: "Anh vẫn giống như trước đây, chỉ cần anh muốn làm gì thì hoàn toàn không quan tâm đến cảm thụ của người khác, anh có quan tâm đến gì không, hả?!"

"Anh quan tâm em."

Hứa Du Kỳ đột nhiên chấn động, vươn tay ôm, ngực, trầm mặc không nói.

Lăng Huyền nhìn cậu, lặp lại: "Bây giờ anh chỉ quan tâm đến em."

Báo ứng... Hứa Du Kỳ siết chặt áo, dùng quá sức khiến đầu ngón tay trắng bệch. Đều là do cậu, kiếp trước cậu tạo nghiệp quá nhiều, kiếp này mới gặp phải thống khổ và sự tuyệt vọng như thế này.

Lăng Huyền từ từ bước đến: "Anh cứu em cũng không muốn em phải cảm kích mình, em không cần phải thấy mang ơn anh, cũng giống như khi trước em làm những điều đó cho anh, còn những chuyện khác... Anh không biết nhũng người đó là người nhà của em, dù biết anh vẫn có thể sẽ làm như vậy, em có thể hận anh."

Hứa Du Kỳ im lặng.

Lăng Huyền chậm rãi lau nước trên mặt cho cậu, kéo cậu đi: "Đi thôi, về nào."

Trong lòng Hứa Du Kỳ rất loạn, nếu Lăng Huyền không mở con đường đó, ông nội và chú hai sẽ không chết, cậu cũng sẽ không bị Cùng Kỳ gϊếŧ chết, như vậy thì Lăng Huyền cũng không nghịch thiên, cũng sẽ không kéo theo những chuyện về sau, ký ức của cậu cũng sẽ tiếp tục được phong ấn, sinh hoạt bình đạm, cậu sẽ cưới một người, con cháu đầy nhà, sẽ như những sinh linh khác từ trần rồi tiếp tục bước vào luân hồi.

Không, nếu có thể quay lại sớm hơn một chút, nếu lúc trước cậu không nhất quyết xóa bỏ hết chấp niệm, chú cũng sẽ không phải tiêu hao hết toàn bộ linh lực lâm trận, Lăng Huyền cũng sẽ không quá trắc trở tìm mình. Không, lại sớm hơn nữa, nếu lúc trước cậu không yêu người này... Sớm hơn nữa, nếu cậu chưa từng nhập môn...

Hứa Du Kỳ thở dài.

Sử phụ từng nói nhân của hôm qua sẽ là quả của hôm nay. Những lời này quả nhiên không sai.

Khi cậu quay về, Chu Viễn và Hồ Tiểu Cửu đã rời đi, Cát Thiệu đang nấu lẩu theo lời cậu, thấy vè thì lấy bia từ trong tủ lạnh ra: "Em muốn uống không?"

"Uống." Hứa Du Kỳ gật đầu, đổi dép lê vào phòng tắm, tắm rửa đơn giản, sau đó tùy ý mặc một bộ áo ngủ thoải mái rồi ra ngoài.

Cát Thiệu khui bia, đổ ra hai ly, mưa ngày một to hơn, bọn họ ở trong nhà ăn một nồi lẩu nóng hầm hập, uống bia uống rượu, xem như là một loại hưởng thụ khá xa xỉ.

Sau khi ăn xong, Hứa Du Kỳ vào thư phòng xem phim điện ảnh trên mạng, Cát Thiệu tắm rửa xong đi đến bên cạnh cậu, lúc này mới hỏi: "Nói những chuyện gì rồi?"

"Nhiều lắm..." Hứa Du Kỳ nói, nhìn đối phương được ánh đèn ấm áp soi rọi lên người. Nếu Lăng Huyền không phá vỡ không gian, Thủy Kỳ Lân sẽ không tìm thấy cái khe rồi đến đây, viên ngọc trên vòng tay của cậu cũng không bị nứt ra, Tiểu Bạch cũng không tỉnh lại, mọi chuyện sẽ khác xa hoàn toàn, tâm tư của Tiểu Bạch ở kiếp trước đều sẽ sẽ nước sông đổ ra biển lớn.

Cát Thiệu thấy cậu chăm chú nhìn mình, nhướng mày: "Sao thế?"

Hứa Du Kỳ hoàn hồn, vươn tay ôm cổ đối phương rồi hôn lên, đầu lưỡi nhanh chóng ngựa quen đường cũ thăm dò, dù thế gian có biến hóa như thế nào thì chỉ cần mèo bự của cậu ở bên cạnh cậu là đủ rồi.

Cát Thiệu giật mình, ngay lập tức ôm lấy eo thiếu niên, đổi tư thế, ôm cậu vào lòng để làm sâu nụ hôn hơn. Chất cồn còn sót lại dây dưa với nhau tăng thêm phần kí©ɧ ŧɧí©ɧ, cả hai hôn nhau cho đến khi không thể thở nổi, Cát Thiệu kéo áo ngủ của cậu ra, lần theo xương quai xanh mà ngao du.

Hứa Du Kỳ nhịn không được rêи ɾỉ ra tiếng, ánh mắt của Cát Thiệu trầm xuống, bế cậu lên giường của thư phòng, quần áo của cả hai đã sớm xộc xệch, da thịt trần trụi cọ sát bên nhau, hơi nóng không ngừng tăng lên.

Khi đối phương xâm nhập vào, Hứa Du Kỳ bấu chặt lấy cánh tay hắn, giọng nói run rẩy: "... Đừng bao giờ rời xa em."

Câu trả lời của Cát Thiệu là những cú thúc mạnh mẽ, hắn cúi đầu hôn thiếu niên, mãnh liệt gắng kết.

"Anh ấy bị như vậy là do em làm hại, nếu anh ấy không chịu về Thủy Trần Cư, em muốn chữa thương cho anh ấy, và... A..."

Cát Thiệu thô bạo tiến vào nơi sâu nhất để ngắt lời, từ trên cao nhìn xuống, nói: "Và gì? Chẳng lẽ em còn muốn tìm đến thần tộc à?"

"Em không có ngốc như vậy..."

Cát Thiệu nhìn cậu không chớp mắt: "Thật ra không khó đến như thế, trong thân thể của anh ta vẫn còn hơi thở của thần tộc, chỉ thiếu một chút." Hắn chỉ chỉ chính mình: "Linh hồn của Bạch Hổ, tứ linh hội tụ, anh ta bị trọng thương cũng sẽ không đến mức chết đâu."

Hứa Du Kỳ biến sắc: "Anh dám!"

"Nếu em lại đi tìm đám thần tộc kia nữa thì em thử xem anh có dám không."

Hứa Du Kỳ liền im lặng.

Cát Thiệu ôm cậu ngồi lên người mình, Hứa Du Kỳ vươn tay siết chặt lấy hắn: "Đừng đi, em sẽ không tìm họ đâu."

Cát Thiệu nắm cằm thiếu niên, hôn xuống: "Anh ta biết mình đang làm gì, hơn nữa anh cảm thấy anh ta ở lại đây cũng có lý do khác."

Hứa Du Kỳ nhướng mày: "Gì thế?"

Cát Thiệu nâng tay trái thiếu niên, hôn lên, từ từ vuốt ve viên ngọc trên vòng tay: "Thứ này với anh là một quả bom hẹn giờ, không biết khi nào sẽ vỡ nát hoàn toàn, anh sẽ không để chuyện đó xảy ra."

Hứa Du Kỳ ngẩn ra: "Ý của anh là..."

"Nếu anh ta cũng nghĩ giống anh, vẫn chưa tìm được cách bảo đảm sinh mạng cho em thì anh ta sẽ không rời đi."

Hứa Du Kỳ lại trầm mặc.

Cát Thiệu tiếp tục hôn cậu, nâng eo cậu lên rồi lại mạnh mẽ ấn xuống, kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt khiến hắn không chịu nổi mà híp mắt, thỏa mãn thở ra. Hứa Du Kỳ a lên một tiếng, thở hổn hển: "Anh... sao anh không nói trước gì cả..."

"Ai bảo em lại nghĩ đến người đàn ông khác."

"Anh..." Hứa Du Kỳ còn chưa nói xong lại kinh ngạc vì eo mình lại bị nâng lên, lần này còn cao hơn so với lần trước: "Đừng... Đừng mà..." Đáng tiếc, cậu còn chưa nói xong đã bị Cát Thiệu ấn xuống, một dòng điện lưu chạy dọc sóng lưng, xuyên thẳng lên đại não khiến cho thân thể cậu run lên, mềm oặt ra trong vòng tay của đối phương.

Cát Thiệu nắm cằm cậu: "Bây giờ em đang nghĩ gì?"

"Nghĩ cách làm sao gϊếŧ chết anh..."

"Ừm nghĩ đến anh, vậy thì được." Cát Thiệu tán thưởng một tiếng, đổi tư thế, đè cậu dưới thân, tách rộng hai chân cậu ra, nghiền ngẫm nói: "Lần này nghĩ cái khác đi."

Hứa Du Kỳ bỗng nhiên có dự cảm không lành, vội vàng dùng chút sức lực còn sót lại giãy giụa. Cát Thiệu nhẹ nhàng chế trụ cậu, cắn vành tai của cậu rồi cười nhẹ: "Nghĩ cho kỹ, sau đó... van xin anh như thế nào."

Âm thanh va chạm và tiếng rêи ɾỉ nhanh chóng vang lên, chỉ nghe một chút đã đủ khiến cho người nghe chảy máu mũi. Mưa to ngoài cửa sổ, ầm ầm vang dội, giống như cả thế giới đều chìm trong giá băng lạnh lẽo, chỉ có trong ngôi nhà này, chỉ có một người này mới có thể mang đến cho cậu sự an lòng ấm áp.

"Tiểu Bạch à... Sao chuyển kiếp mà anh lại không phải là con mèo ngoan..."

"Em đã biết chuyện này từ sớm rồi."

"Thả em ra, làm em..."

"Xin anh đi."

"Sao anh không đi chết đi..."

"Thật là ác độc, vừa rồi ai mới xin anh đừng đi?"

"Khi đó đầu óc em không được bình thường, bây giờ bình thường rồi."

"Không được, khi đó anh cũng đã... thật đó."

"A..."

***

Mưa to suốt một đêm dài, ngày hôm sau, Diệp Minh Cẩm đến cục cảnh sát, mở máy tính bắt đầu điều tra về Tần Vũ Họa, Thiệu Vũ cầm văn kiện bước vào: "Tiểu Cẩm, đội trưởng Lưu bảo cậu... Ơ, cậu đang làm gì thế?"

"Điều tra một người." Diệp Minh Cẩm ngẩng đầu nhìn anh:" Anh nói đội trưởng Lưu làm sao cơ?"

"Ông ấy bảo đang tìm cậu, cậu đang điều tra ai, để tôi giúp cho."

"OK, Tần Vũ Họa, tôi đánh tên ra rồi, anh giúp tôi tìm thông tin về người này nhé."

"Được được, cậu đi đi."

"Vậy tôi đi đây."

"Ừm." Thiệu Vũ nhìn bóng dáng đối phương rời đi, lại nhìn tên và thông tin của người trên màn hình, nhẹ nhàng thở dài, lâm vào trầm tư.