Edit: jena
Ngạo Lân nghe xong, không nói thêm gì liền xoay người rời đi. Hứa Du Kỳ biết hắn muốn đi Minh giới nên vội vàng ngăn lại: "Khoan đã!"
Ngạo Lân đè nén xúc động muốn bạo phát: "Làm sao?"
Hứa Du Kỳ thì thầm bên tai Hồ Tiểu Cửu dặn dò vài câu rồi cho nó nhảy xuống ban công, quay đầu nói: "Anh là thụy thú, dù vết thương trên người chưa khôi phục nhưng anh nghĩ những sinh linh dưới đó có chịu nổi linh lực của anh không hả? Chưa kể dưới đó có vô số linh hồn, che lấp hơi thở của Đậu Đậu, đến lúc hỗn loạn thì làm sao mà anh tìm Đậu Đậu được?"
Ngạo Lân không dao động: "Ta tự có cách."
"Tôi chỉ không muốn anh lãng phí thời gian, hoặc nói đúng hơn không muốn anh khiến cho sự tình kéo dài ra thê,." Hứa Du Kỳ chỉ xuống dưới đất: "Lúc trước tôi và Tiểu Bạch có giúp một con quỷ, người đó ở nhân gian nhiều ngày không gặp một quỷ sai nào, chỉ có một chiếc xe bus thường chạy vòng quanh, hiển nhiên ở dưới đó không biết có chuyện gì, dưới tình huống này thì chúng ta cẩn thận hành động thì không có gì là không tốt cả, vì mục đích của chúng ta đều như nhau."
Đôi mắt Ngạo Lân phát ra ánh sáng nhàn nhạt, vẫn lạnh lẽo như cũ, còn để lộ ra tia thiếu kiên nhẫn.
Hứa Du Kỳ tiếp tục nói: "Huống chi có khả năng xe bus kia còn ở trên đây, bây giờ anh đi xuống đó náo loạn một trận, linh lục đánh vào khiến nó không thể quay về, mà nếu xe bus bị kẹt ở điểm giao nhau giữa nhân giới và minh giới thì lại càng không xong. Ở đó không biết có bao nhiêu khe không gian, ai biết nó lại đi đến đâu."
Ngạo Lân cũng là một người thông minh, sau khi nghe xong thì hỏi: "Vậy ngươi chuẩn bị xuất hồn xuống minh giới?"
Vừa dứt lời, Lăng Huyền và Chu Viễn đều quay đầu nhìn hắn, Cát Thiệu cũng đã dự đoán từ trước, bổ sung: "Không chỉ có em ấy, cả tôi nữa."
Hứa Du Kỳ gật đầu: "Tôi và Tiểu Bạch đều được tính là nhân loại, tuy Tiểu Bạch có linh hồn của Bạch Hổ nhưng anh ấy có thể khống chế được, còn tôi chỉ cần đeo vòng tay này thì linh hồn không khác gì của nhân loại. Nếu không có chuyện gì xảy ra, anh ở bên ngoài chờ, tôi và anh ấy xuống quỷ môn quan tìm, tìm thấy thì chúng tôi ngay lập tức quay lại, lỡ như tôi và Tiểu Bạch sử dụng phép thuật thì anh chạy tới cũng không muộn. Được không?"
Ngạo Lân im lặng, hiển nhiên đang suy nghĩ mặt lợi mặt hại.
Lúc này Hồ Tiểu Cửu đột ngột nhảy vào từ ban công, trong miệng còn ngậm thêm một cái túi. Chu Viễn vội vàng đi qua, kiểm tra từ trên xuống dưới, còn không quên hỏi: "Liệu có người phát hiện không?"
Ở đây là tầng 4, mèo cũng không chắc nhảy cao được đến mức này, huống chi là chó.
"Yên tâm." Hứa Du Kỳ lấy cái túi, thuận tay xoa xoa đầu Hồ Tiểu Cửu: "Tiểu Cửu dùng phép thuật, tốc độ không chỉ nhanh mà mắt thường cũng không nhìn thấy được.
Hồ Tiểu Cửu được anh mình xoa đầu, hưởng thụ đến híp cả mắt, cái đuôi sung sướиɠ lắc lư: "Dạ!"
Sao mà tôi biết được? Chu Viễn ai oán, cậu nhìn con hồ ly bông mềm, vươn tay giựt giựt lông nó cho hả giận, lại sờ xuống cái đuôi, ai ngờ vừa sờ sờ hai cái đã nghiện, cuối cùng dứt khoát ôm vào lòng nhào loạn. Hồ Tiểu Cửu đã sớm có thói quen với động tác của cậu nên không ngăn cản, Chu Viễn càng không thèm kiêng nể nữa.
Hứa Du Kỳ không rảnh quan tâm bọn họ, cậu mở cái túi, dùng mực đỏ vẽ một vòng ký hiệu trên sàn nhà bao quanh giường lớn, sau đó lấy phù từ trong túi, ngẩng đầu nhìn Cát Thiệu, Cát Thiệu liền lên giường ngồi.
"Tôi cũng đi." Lăng Huyền thấy bọn họ muốn đi thì nhàn nhạt mở miệng. Cát Thiệu giật mình, quay đầu nhìn Hứa Du Kỳ.
"Không được." Hứa Du Kỳ nhíu mày: "Tuy em không biết anh xảy ra chuyện gì nhưng tình trạng hiện tại của anh tốt nhất không nên xuống đó."
"Tôi không quan tâm."
Hứa Du Kỳ liền thở dài: "Lăng Huyền."
Xưng hô quen thuộc khiến Lăng Huyền cứng đờ cả người. Hứa Du Kỳ mím môi, cố chấp đối diện với hắn, một bước cũng không lùi. Lăng Huyền cứng thật lâu, cuối cùng hơi nhắm mắt, thỏa hiệp: "Vậy em cẩn thận một chút."
"Đã biết." Hứa Du Kỳ đáp, xoay người ngồi xuống bên cạnh Cát Thiệu, nhìn sang Ngạo Lân: "Được rồi, đi thôi."
Ngạo Lân đã không còn kiên nhẫn từ lâu, vừa dứt lời liền biến mất ngay lập tức, Hứa Du Kỳ và Cát Thiệu cùng nhắm mắt. Chu Viễn tò mò đứng bên cạnh, nhanh chóng nhìn thấy l*иg ngực đang phập phồng của bọn họ dần tĩnh lặng lại, không còn tiếng động khiến cậu không khỏi trừng lớn mắt.
***
Bên tai là tiếng gió rào rạt, nhiệt độ dần giảm xuống, Hứa Du Kỳ và Cát Thiệu nhìn con đường trước mặt, rồi lại nhìn lẫn nhau, từ từ tiến về phía trước. Xung quanh vô cùng trống trải, có thể nhìn thấy rõ ràng một nhà ga cách đó không xe, xe bus quay lại, từng tốp năm tốp ba đi lên, vừa đi vừa nói chuyện, không biết bản thân đang đi đâu.
Hứa Du Kỳ ngẩng đầu, nhìn thấy cuối đường có một cột đá đứng sừng sững, ở giữa treo một bảng hiệu màu đen, đúng là quỷ môn quan.
Ngạo Lân đã đứng ngoài quỷ môn quan từ trước, hắn nhìn người lên xe bus một lần, thấy bọn họ liền tiến lên, sắc mặt rất tệ: "Ta không thấy em ấy, các ngươi tốt nhất nhanh lên, trên người em ấy có hơi thở của Thần tộc, rất dễ bị yêu ma quỷ quái bám đuôi."
Hứa Du Kỳ biết bây giờ không thể chậm trễ thêm nữa, liền quay đầu đi vào quỷ môn quan với Cát Thiệu, nghi hoặc hỏi: "Sao trên người Đậu Đậu lại có hơi thở Thần tộc? Anh có biết không?" Bạch Hổ hẳn cũng có thể cảm nhận được.
"Em cũng không biết?" Cát Thiệu kinh ngạc nhìn cậu: "Đậu Tử không nói với em? Vậy tại sao em cho rằng Ngạo Lân lại coi trọng cậu ấy được?"
"Chuyện này Chu Viễn kể cho em nghe." Hứa Du Kỳ cố gắng suy nghĩ: "Có lẽ lúc đó trong đầu em chỉ nghĩ do sau khi em trùng sinh đã xảy ra chuyện gì đó, chứ cũng không có nghĩ nhiều như vậy."
Cát Thiệu không biết nói gì hơn.
Hứa Du Kỳ tiếp tục kinh ngạc: "Nói lại đi, sao trên người cậu ấy lại có hơi thở Thần tộc chứ?"
Cát Thiệu vừa định trả lời thì ngừng lại, bọn họ đang vào quỷ môn quan, hắn siết bàn tay của Hứa Du Kỳ, thiếu niên ngẩn ra, ngậm miệng đi vào, sau đó rùng mình một cái. Ở đây nhiệt độ càng lúc càng thấp, vừa rồi những người còn nói cười cũng đã bắt đầu im lặng lại, còn vang vọng tiếng khóc mơ hồ vô cùng thê lương.
Ở bên ngoài là người sống, vẫn còn có thể cười nói, đi vào trong đây đã trở thành một u hồn đi xuống hoàng tuyền.
Hứa Du Kỳ ngẩng đầu nhìn, hai bên đường của hoàng tuyền có một tảng đá lớn, vô số u hồn đang từ từ đi, im lặng không nói gì, cậu kéo Cát Thiệu đi nhanh hơn, nhìn kỹ những u hồn xung quanh, tìm kiếm Đậu Tử.
Hoa bỉ ngạn trải dài đến cuối đường, càng đi về phía trước, u hồn ngày càng nhiều, đến cuối cùng đã là một hàng thật dài, bên tai truyền đến tiếng nước chảy, đáy lòng Hứa Du Kỳ không khỏi trầm xuống, cậu biết đó là sông Vong Xuyên, trên con sông đó có một cây cầu nổi tiếng tên là cầu Nại Hà, nếu Đậu Tử đã đi qua cây cầu đó, uống xong xanh Mạnh Bà thì mọi thứ đã quá muộn màng.
Cậu siết tay thành quyền, đi theo hàng, hoàn toàn không quan tâm đến ánh mắt của yêu ma xung quanh. Cát Thiệu luôn đi phía sau cậu, luôn sẵn sàng bảo vệ để cậu không bị thương. Bọn họ không thể nói chuyện, vì trong quỷ môn quan là những linh hồn đã chết, mà bọn họ vẫn còn sống, nếu mở miệng nói chuyện sẽ thu hút toàn bộ sự chú ý.
Hứa Du Kỳ nhíu mày đi về phía trước, cậu đã đi được đến hơn một nửa hàng, vẫn không tìm thấy Đậu Tử, đáy lòng không khỏi bất an lo sợ, liên tục ngẩng đầu nhìn xung quanh, sau đó phát hiện một bóng người trên cầu Nại Hà khiến trái tim cậu như muốn nhảy ra ngoài, người kia không phải Đậu Tử là ai?! Mà người nọ còn ngây thơ nhận lấy một chén canh của Mạnh Bà nữa chứ!
Đồng tử Hứa Du Kỳ co rút lại, bất chấp tất cả mà la lên: "Đậu Đậu, không được uống!"
Vừa dứt lời, yêu ma quỷ quái xung quanh đều nhất tề quay sang nhìn cậu chằm chằm, ánh mắt quỷ dị nóng rực, tràn đầy nguy hiểm. Trên đời này nào có ai muốn chết, đã có hồn sống đánh bậy đánh bạ đi vào đây, chỉ cần bọn họ kéo người này xuống nước thế mạng cho mình thì đã có thể quay về dương gian.
Những u hồn xung quanh điên cuồng giương nanh múa vuốt hướng đến chỗ thiếu niên. Những cô hồn dã quỷ dưới sông Vong Xuyên cũng kích động hú hét, mặt nước lục bục sôi trào.
Hứa Du Kỳ lấy bùa ra đánh lui.
Đậu Tử nghe tiếng la liền dừng lại, hoang mang nhìn qua, Mạnh Bà ở bên cạnh không ngừng thúc giục cậu uống nhanh lên.
Hứa Du Kỳ liền đưa ra quyết định: "Tiểu Bạch, em đánh lạc hướng lôi bọn họ đi, còn anh chạy nhanh qua bên kia!"
Nói xong cũng không cho Cát Thiệu thời gian trả lời, thiếu niên xoay người chạy đi ngay, những cô hồn dã quỷ ngay lập tức thét gào đuổi theo, con đường trước mặt liền thưa thớt hẳn. Cát Thiệu biết thiếu niên có thể đối phó nên nhanh chóng chạy lên cầu Nại Hà, kéo Đậu Tử đi về. Mạnh Bà túm lấy cánh tay còn lại của Đậu Tử, không cho cậu rời đi. Cát Thiệu lo cho an nguy của Hứa Du Kỳ, không muốn dây dưa với bà, hắn ngưng tụ linh lực của Bạch Hổ, bắn qua.
Mạnh Bà biến sắc, thê thảm hét lên một tiếng, ngã quỵ ra sau. Đậu Tử vẫn còn trong trạng thái ngây ngốc, lúc này bị ảnh hưởng linh lực nên mới hoàn hồn một chút, "a" lên một tiếng: "Anh Cát Thiệu?"
Vừa nói xong, sinh khí của người sống liền phả ra, thu hút cô hồn dã quỷ dưới sông Vong Xuyên nhào lên. Cát Thiệu không muốn tốn thời gian nữa, híp mắt, bắt đầu bạo phát linh lực của Bạch Hổ khiến cho yêu ma quỷ quái điên cuồng xô đẩy lẫn nhau, vì sợ hãi mà gào rú hét to, tiếng la này chồng lên tiếng la khác, ngày một thảm hại hơn, chấn động khiến cho cả mặt đất rung chuyển.
Đậu Tử bịt lỗ tai lại, đang muốn mở miệng thì trong nháy mắt, trước mặt xuất một bóng người, ngay sau đó cả người cậu được bao bọc trong một cái ôm ấm áp quen thuộc. Trong chốc lát, cả người cậu bay lên trời, cậu yếu ớt kêu lên một tiếng, theo bản năng ôm lấy cổ của người nào đó.
Ngạo Lân ôm ngang người Đậu Tử, cúi đầu hôn lên môi cậu: "Chúng ta về nhà thôi."
Đậu Tử gắt gao ôm lấy hắn, sắc mặt trắng bệch: "A Kỳ đâu rồi?"
"Không cần xen vào bọn họ, bọn họ tự thoát thân được." Ngạo Lân nói xong thì xoay người nghênh ngang rời đi.
***
Áp suất thấp đè nén trong phòng ngủ.
Lăng Huyền im lặng đứng một bên, sau đó tiến tới bên giường. Hồ Tiểu Cửu đá hóa thành hình người, lách mình che chắn trước mặt Cát Thiệu: "Ngươi... Ngươi đừng làm bậy." Cậu rất kiêng kỵ người này, giọng nói hơi run rẩy, nhưng vẫn cố gắng đứng thẳng lưng: "Ngươi, ngươi đừng nghĩ nhân cơ hội này mà ra tay với Tiểu Bạch, ta sẽ ngăn ngươi lại!"
Lăng Huyền ảm đạm nhìn cậu một cái, Hồ Tiểu Cửu liền run lên. Chu Viễn nhìn bộ dạng đáng thương của đại gia nhà mình, ôm cậu từ phía sau, thuận tiện xoa xao đầu: "Yên tâm, cậu ta không phải đồ ngốc."
"Có ý gì?"
"Bản thân cậu ta biết rằng nếu bây giờ dám đánh Cát Thiệu, A Kỳ chắc chắn sẽ không tha thứ cho cậu ta, cho nên sẽ không làm." Chu Viễn ngẩng đầu nhìn Lăng Huyền: "Tôi nói đúng không?"
Lăng Huyền không đáp, vô cùng tự nhiên lướt qua bọn họ rồi đứng trước mặt Hứa Du Kỳ. Hắn lẳng lặng nhìn một lúc rồi vươn tay vuốt ve gương mặt của thiếu niên.
Chu Viễn quay đầu nhìn, nhẫn nhịn hỏi: "Tôi biết chuyện kiếp trước của hai người, nhưng thật ra tôi thấy rất kỳ lạ. Vì sao anh không tiếp tục tu hành đi còn quay về đây tìm cậu ấy làm gì? Hình như trước đây anh cũng không hề yêu A Kỳ?"
Bàn tay Lăng Huyền khựng lại, sau đó tiếp tục động tác. Sự im lặng nặng nề tiếp tục kéo dài, cho đến khi Chu Viễn nghĩ rằng người này sẽ không bao giờ trả lời thì hắn đã từ từ nói: "Từ trước đến nay, tôi chưa bao giờ nghĩ rằng em ấy đã chết."
Chu Viễn ngẩn ra, hắn lại tiếp tục nói: "Ngày hôm đó, tôi tận mắt nhìn thấy em ấy tự sát ở Thủy Trần cư, thật ra trong lòng tôi không có cảm giác gì cả. Bạch Hộ lại cưỡng chế hóa hình, vì em ấy mà lập mộ bia, còn quỳ gối trước mộ em ấy khóc nhiều ngày nhiều đêm, tôi cũng nhìn thấy..." Hắn dừng một chút, ngón tay dịu dàng ve vuốt sườn mặt của Hứa Du Kỳ: "Nhưng không biết nên đau thương như thế nào..."
Mưa đã ngừng tự bao giờ, vài ánh nắng soi rọi vào phòng, cả người Lăng Huyền đứng giữa quầng sáng nhưng lại mơ hồ khiến cho người nhìn không cảm nhận được chút độ ấm nào, trái lại chỉ cảm thấy cả người hắn bao bọc trong sự cô độc tịch mịch.
"Sau đó tôi vẫn tiếp tục tu hành, cuộc sống vẫn duy trì như cũ, tôi luôn im lặng, cho nên thời gian đầu cũng không thấy có vấn đề gì. Cho đến khi ngày qua ngày, cuối cùng cũng không còn ai chờ tôi sau khi kết thúc tu hành sẽ xách theo một bầu rượu đến, cũng không còn ai ngồi dưới rừng hoa đào thổi sáo, cũng không còn ai lanh lảnh cười khi đùa vui với Bạch Hổ, mọi thứ đều im lặng đến đáng sợ... Khi đó... Khi đó tôi nghĩ rằng chỉ còn lại một mình trên cõi đời này..."
Lăng Huyền chăm chú nhìn Hứa Du Kỳ, giọng nói nhẹ tênh: "Nhưng khi đó tôi vẫn không có cảm giác gì khác, chỉ đôi khi ngẫu nhiên ngắm rừng hoa đào lại nhớ đến A Kỳ rất thích ủ rượu, không biết vì sao tôi lại muốn uống rượu nên đến hầm rượu lấy một vò rượu đào; đôi khi đi ngang qua chỗ ở trước đây của em ấy, tôi lại nhìn cây sáo phủ bụi bên cửa sổ, nghĩ thầm nếu em ấy còn ở đây thì chắc chắn sẽ cẩn thận lau khô, giữ gìn cây sáo rồi; đôi khi đi ngang qua ngôi mộ kia, dù là theo bản năng, cũng muốn nói với em ấy vài câu, nhưng có nói gì đi chăng nữa, em ấy cũng không cất tiếng đáp lời, cuối cùng, tôi chỉ có thể từ bỏ..."
Hồ Tiểu Cửu nghe hắn kể thì lại nhớ về thời gian lúc trước, mũi ửng hồng cả lên, xoay người nhào vào l*иg ngực Chu Viễn. Chu Viễn xoa xoa đầu cậu, chặt chẽ ôm vào.
Lăng Huyền ngừng một chút, tiếp tục nói: "Rượu uống xong, ngày hôm sau cũng không một ai ủ thêm, cây sáo dù được lau chùi sạch sẽ cũng không còn ai thổi, chỉ có một ngôi mộ lẻ loi đứng đó, vĩnh viễn im lặng, sau đó từng ngày, từng năm, tôi muốn nói rất nhiều chuyện, những thứ đó tích tụ ngày càng nhiều, cuối cùng tôi cũng khó lòng mà bỏ qua." Hắn buông tay, cúi đầu hôn lên trán thiếu niên, nhìn cậu thật lâu: "Sau đó tôi mới phát hiện ra rằng thật ra em ấy đã sớm giữ một vị trí quan trọng trong cuộc đời của mình rồi."
Chu Viễn hơi há miệng, theo bản năng muốn nói gì đó nhưng trong phòng bỗng xuất hiện một bóng người, Ngạo Lân đã trở lại.
Lăng Huyền nhìn hắn thả linh hồn của Đậu Tử ra, hỏi: "Hai người họ đâu?"
"Không biết."
Lăng Huyền lạnh giọng: "Có ý gì?"
"Ý tại mặt chữ."
Lăng Huyền không nói gì, trực tiếp vươn tay phải, gọi Thừa Ảnh ra. Chu Viễn nhìn lòng bàn tay hắn phát ra ánh sáng đỏ thì không khỏi trừng lớn mắt, chỉ thấy từ không trung xuất hiện một thanh kiếm.
Lăng Huyền nhàn nhạt nói: "Châm một ngọn nến."
Ngạo Lân nhìn, lạnh lùng nói: "Vào minh giới, ngươi không muốn sống nữa.
Tuy nói vậy nhưng hắn vẫn tìm một cây nến, đứng ở ngoài vòng phép, bắt đầu châm lửa.