Edit: jena
Một tay Chu Ngọc Nhan cầm dù, tay còn lại siết chặt túi, ở trong túi có một sợi dây chuyền, tiếc rằng cô vẫn chưa có cơ hội lấy ra vì ở bên cạnh Chu Viễn đang có một người.
Hồ Tiểu Cửu mặc một bộ quần áo ở nhà đơn giản, vài sợi tóc bạc rũ xuống mũ lưỡi trai, đôi mắt xanh lấp lánh trên gương mặt mỹ lệ. Một đường đi đến đây, người này chưa hề nhìn qua cô, tay vẫn đút trong túi: "Anh của ta khi nào đến? Lâu lắm rồi ta không được gặp anh."
Chu Viễn che dù cho người nọ, dịu dàng an ủi: "Đợi một chút, lát nữa sẽ đến."
Hồ Tiểu Cửu bây giờ mới liếc Chu Ngọc Nhan một cái, sau đó nhìn sang Chu Viễn: "Ta ở đây chờ anh, ngươi tự đi với người kia đi."
"Không được." Chu Viễn nghiêm túc phản bác: "Nếu tối nay anh muốn ăn bánh mì thịt ở cửa hàng vịt nướng thì phải đi với tôi."
Hồ Tiểu Cửu nghiêng đầu nghĩ nghĩ: "Trước đây ngươi nói rằng làm người phải có chí khí mà? Còn nói làm gì cũng phải suy nghĩ trước sau, ừm, là vậy hả?"
"..." Chu Viễn nghĩ thầm giáo dục quá sớm quả thật là hỏng bét, hỏi: "Anh muốn nói gì?"
Hồ Tiểu Cửu hừ hừ hai tiếng, ra vẻ ta đây là nhất nói: "Đồ ngốc, đại gia ta chẳng lẽ là một kẻ hèn chịu bán mình vì một con vịt ư?" Nói xong liền quay đi.
Chu Viễn đành phải giữ người lại, vội vàng nói: "Cộng thêm một con vịt nướng nữa."
Bước chân Hồ Tiểu Cửu dừng lại, im lặng xoay người về vị trí cũ: "Nói cho nhà ngươi biết, đại gia ta vì sợ ngươi bị người kia hại nên mới đi theo ngươi, không phải vì ăn."
"Dạ dạ dạ." Chu Viễn vừa đáp vừa lấy tay lau mồ hôi lạnh, cảm thấy may mắn vì chỉ số thông mình của đại gia nhà mình thấp, nếu cao hơn chút nữa thì người xui xẻo chính là cậu.
Thanh âm của bọn họ rất lớn, Chu Ngọc Nhan nghe xong thì nhíu mày, nói: "Tôi sẽ không hại Chu Viễn."
Chu Viễn định nói nhưng Hồ Tiểu Cửu đã hừ một tiếng: "Ngươi sớm đã chết, bây giờ lại còn sống, chẳng lẽ ngươi không biết nguyên nhân?"
Chu Viễn hơi kinh ngạc. Chu Ngọc Nhan càng nhíu mày sâu hơn, giọng nói lạnh lẽo: "Ý anh là gì? Gì mà tôi đã sớm chết? Anh là người kiểu gì mà lại ăn nói hàm hồ như vậy?"
"Đại gia ta muốn nói như thế nào thì chính là như thế đó." Hồ Tiểu Cửu liếc nhìn cô: "Nghe không hiểu thì quên đi, đến đây toàn gặp những tên nhân loại hồ đồ dại dột muốn chết, ừm, không có tính anh, Tiểu Bạch, A Viễn với anh trai của anh... Ừm, còn có bà chủ của cửa hàng gà nướng cuối đường nữa."
Chu Viễn vốn định lên tiếng hòa giải nhưng nghe xong thì không khỏi vui mừng ôm chặt đối phương. Vị đại gia nhà cậu bỗng khiến cậu cảm thấy thông minh quá đỗi, cả người cũng đẹp trai, chỉ có thể hung hăng xoa nắn trong lòng một phen. Cậu kích động nói: "Đại gia, anh cuối cùng cũng xem tôi là người đặc biệt! Khi về tôi sẽ mua thêm đồ ăn cho anh!"
Hồ Tiểu Cửu đang muốn xù lông, nghe xong thì ngẩng đầu, hai mắt sáng lấp lánh: "Ôi chao, thật hả?"
Chu Viễn vui vẻ gật đầu: "Thật mà."
"Thật tốt quá!" Hồ Tiểu Cửu happy he he cười. Chu Viễn đã hiểu rõ Hồ Tiểu Cửu như lòng bàn tay, mắt thấy người chuẩn bị mọc cái đuôi ra lắc lắc thì bàn tay siết lấy eo đối phương, nhỏ giọng cảnh cáo: "Đừng có lộ đuôi, bây giờ chúng ta đang ở bên ngoài, anh muốn bị bắt đi phòng thí nghiệm hả?"
Hồ Tiểu Cửu sờ sờ ra phía sau theo bản năng: "Không có mà."
Bọn họ dựa vào nhau rất gần, biểu tình của Hồ Tiểu Cửu vô cùng vô tội, hai mắt trong veo thuần khiết. Chu Viễn nhìn gương mặt mỹ lệ gần trong gang tấc, không khỏi mặc niệm bình tĩnh, bình tĩnh, ngàn vạn lần không thể vồ lên.
Hồ Tiểu Cửu không nhìn ra sự dị thường của cậu, đề nghị: "A Viễn, chúng ta đi tìm anh đi, sau đó ngươi đi lấy cái giấy gì đó rồi chúng ta đi về? Đi mua bánh và vịt nướng?"
Chu Viễn vì một tiếng kêu "A Viễn" mà lòng nở hoa, không chút nghĩ ngợi gật đầu đáp ứng: "Được, chúng ta đi."
Chu Ngọc Nhan luôn nhìn bọn họ, ánh mắt có chút thê lương. Chu Viễn luôn cho người khác cảm giác dịu dàng, chưa bao giờ có cảm xúc gì rõ ràng, mà bây giờ cậu lại không ngừng bộc lộ cảm xúc của mình với người nọ, chứng tỏ cậu không hề xem người nọ là người bình thường nữa. Cô siết chặt túi, một ngày, sẽ có một ngày cô được như vậy.
"Chu Viễn à..."
Chu Viễn đang chuẩn bị rời đi, nghe xong thì ngẩn ra, lúc này mới nhớ có người ở bên cạnh, quay đầu lại hỏi: "Có chuyện gì không?"
Chu Ngọc Nhan cố gắng giữ vẻ bình tĩnh, lấy sợi dây chuyền ra: "Sắp tốt nghiệp rồi, tôi có một món quà kỷ niệm tặng cậu."
Sợi dây chuyền dùng một sợi vải đỏ xâu lại, bên trên xỏ một đồng tiền nhỏ tinh xảo, sợi vải đỏ tinh tế xuyên qua hai mặt đồng tiền, không nhìn thấy rõ hoa văn hoặc văn tự trên đồng tiền. Ở giữa đồng tiền có một viên đá màu đen, viên đá đen đặc lại không hề phản quang.
Chu Viễn nhìn Chu Ngọc Nhan, thấy trên cổ cô cũng có một sợi giống như vậy, tuy đã được nhét vào trong áo nhưng sợi dây đỏ cũng là sợi vải đỏ như thế này. Cậu ngay lập tức cảm thấy đây là dây chuyền tình nhân. Nhưng nếu là quà của người khác tặng, cậu không thể không nhận, thế nên đành phải giơ tay nhận lấy, vừa định nói cảm ơn thì cánh tay của mình đã bị người phía sau túm lại.
Cậu quay đầu nhìn, Hồ Tiểu Cửu cũng đang nhìn chằm chằm vào sợi dây chuyền, bộ dáng vô cùng nghiêm túc, hàng lông mày khẽ chau lại khiến cho người khác động tâm chỉ muốn vươn tay xoa xoa đầu, nhưng Hồ Tiểu Cửu đang đội mũ, Chu Viễn chỉ có thể từ bỏ. Cậu kinh ngạc hỏi: "Làm sao vậy?"
"Đừng nhận." Hồ Tiểu Cửu nhìn chằm chằm vào đồng tiền, cảm thấy rất quái dị.
"Tại sao?"
Chu Ngọc Nhan cũng nhìn Hồ Tiểu Cửu, cô cắn môi: "Tôi biết hai người... Anh đừng hiểu lầm, tôi không có ý gì khác cả, thật sự."
Hồ Tiểu Cửu nhíu mày không nói, giống như không hề nghe thấy cô nói gì. Chu Viễn nhướng mày, nghĩ thầm hoặc là sợi dây chuyền này có vấn đề thật, hoặc là đại gia nhà mình đang ghe, dù là cái nào đi chăng nữa thì cũng khiến cho trái tim nhỏ của cậu run lên. Nếu người này ghen thật, thì là ghen với ai? Cậu nỗ lực lâu như vậy phải chăng cũng có chút thành quả rồi?!
Chu Ngọc Nhan cắn cắn môi: "Chu Viễn à..."
Chu Viễn đáp lời, muốn giơ tay qua, thuận tiện nhìn phản ứng của Hồ Tiểu Cửu. Bỗng nhiên người nọ lại buông tay cậu ra, ngẩng đầu chạy đến khu dạy học: "A, là Tiểu Bạch!"
"Ơ? Cái gì Tiểu... Này này!" Chu Viễn nhìn người nọ dứt tình mà đi, hoàn toàn không chút chần chờ, cậu đả kích hóa đá tại chỗ, cho đến khi Chu Ngọc Nhan gọi thêm một lần nữa mới hoàn hồn. Cậu tùy ý nhận sợi dây chuyền, cúi đầu cảm ơn.
Bây giờ bọn họ đang đứng ở một giao lộ, phải vòng một đường mới đến được khu dạy học. Chu Viễn khó chịu đi đến, bỗng thấy chỗ vườn hoa tụ tập rất nhiều người, người ở giữa còn vô cùng quen mắt nên cậu vội vàng chạy đến, len lỏi qua đám người. Cậu hoảng sợ: "Đậu Tử làm sao vậy?"
Hứa Du Kỳ cõng Đậu Tử, thấy cậu đến thì đơn giản nói: "Không sao, hôn mê thôi."
Sắc mặt của thiếu niên không tốt lắm, Chu Viễn cảm giác có vấn đề, hạ thấp giọng: "Làm sao?"
Hứa Du Kỳ mím môi không đáp, cho đến khi thoát khỏi đám người phía sau mới thấp giọng nói: "Không có... hồn phách của Đậu Đậu."
"Không có?" Chu Viễn ngẩn người: "Sao... Sao lại như vậy?"
Đây quả thật là một câu vô nghĩ. Hồn phách không có đương nhiên sẽ chết. Đầu óc Chu Viễn đã trở nên trống rỗng, cố gắng bình tĩnh hỏi: "Có cách nào giúp không?"
"Không biết." Sắc mặt Hứa Du Kỳ tối sầm: "Mày biết địa chỉ của Ngạo Lân không? Tao nghe nói là ở gần đây."
"Biết, để tôi gọi."
Lăng Huyền đứng ở một bên, nghe xong thì hỏi ngay: "Em muốn đi tìm hắn?"
Hứa Du Kỳ gật đầu: "Có lẽ Ngạo Lân có cách.". Truyện Sủng
"Tôi đi với em."
"Tùy anh."
Họ vừa nói vừa vội vàng đi ra ngoài, đến cổng trường thì gặp Cát Thiệu tiến vào, Hứa Du Kỳ hỏi: "Sao rồi?
"Tốc độ quá nhanh." Cát Thiệu lắc đầu, đem quần áo trên tay đưa cho Chu Viễn, bước đến bên cạnh Hứa Du Kỳ đỡ lấy Đậu Tử, tiếp tục nói: "Anh không đuổi tho, trừ khi anh đánh nó xuất hồn, nhưng làm vậy thì sợ rằng sẽ tổn thương linh hồn của Đậu Tử."
Hứa Du Kỳ gật đầu không đáp. Chu Viễn nhìn quần áo quen thuộc trong tay: "Hồ Tiểu Cửu đâu rồi?"
"Còn tiếp tục đuổi theo."
Chu Viễn căng thẳng: "Là thứ gì bắt mấy hồn phách của Đậu Tử?"
Cát Thiệu nghĩ nghĩ: "Chắc là hải đường."
"Hải đường?"
"Ừm, yêu quái."
Hứa Du Kỳ liếc hắn: "Yên tâm, Tiểu Cửu sẽ không sao."
Chu Viễn cúi đầu không đáp.
Bọn họ nhanh chóng về chung cư của Đậu Tử. Ngạo Lân đang xem ti vi để thích ứng với cuộc sống hiện đại, lúc này nghe thấy tiếng gõ cửa thì kinh ngạc nhìn về phía cửa. Ánh mắt hắn khựng lại, hắn nhìn bạn đời đang nằm trên lưng Cát Thiệu, vội vàng chạy đến xem xét, giọng nói rét căm căm: "Tốt nhất các ngươi nên cho ta một lời giải thích thỏa đáng!"
"Sự thật giống như anh nhìn thấy." Hứa Du Kỳ nói, bảo Cát Thiệu đặt Đậu Tử lên giường. Cậu ngẩng đầu nhìn Ngạo Lân: "Anh có cách gì không?"
Ngạo Lân hừ một tiếng, mọi người chỉ cảm thấy hoa mắt, trong nháy mắt hắn đã biến mất. Hứa Du Kỳ thở dài, vươn tay xoa xoa trán. Cát Thiệu đi đến bên cạnh ôm cậu từ phía sau, xoa xoa đầu thiếu niên: "Đừng lo lắng."
Hứa Du Kỳ gật dầu, vừa muốn nói thì cảm giác một tầm mắt quen thuộc phóng lại đây, cánh tay bên eo liền gia tăng lực đạo. Cậu ngẩng đầu nhìn Lăng Huyền, lại thở dài, vỗ vỗ tay Cát Thiệu ý bảo buông mình ra, đi đến bên giường ngồi xuống: "Chuyện kiếp trước chờ Đậu Đậu tỉnh lại rồi tính sau, bây giờ đừng tùy tiện."
Thân thể Lăng Huyền liền căng cứng, im lặng một lúc lâu mới tìm lại được giọng nói của mình: "Em... Đã biết?"
Hứa Du Kỳ thản nhiên: "Biết được trong giới hạn."
Lăng Huyền trầm mặc, ánh sáng trong mắt tối sầm, hơi thở quanh người cực kỳ tĩnh mịch. Hắn hơi nhắm mắt: "Trước đây... là anh không đúng."
Hứa Du Kỳ nín thở, cậu biết tính tình của sư huynh, cũng biết để người này nói ra một câu "Không đúng." có bao nhiêu khó khăn, trong ngực liền thắt lại. Cậu cố gắng bình tĩnh: "Có gì thì sau này hãy nói." Cậu nói xong thì bực bội đứng đậy, ra ban công hóng gió.
Cát Thiệu không đi theo, chỉ im lặng nhìn bóng dáng của thiếu niên.
Chu Viễn cũng biết chuyện của bọn họ, bây giờ làm người vô hình ở bên cạnh.
Không khí im lặng đầy gượng gạo bỗng chốc bị một âm thanh vui vẻ phá tan từ ngoài ban công.
Hồ Tiểu Cửu thình lình xuất hiện, bổ nhào lên người Hứa Du Kỳ cọ cọ: "Anh ơi!"
"Ôi ôi..." Hứa Du Kỳ đón được Hồ Tiểu Cửu, hoàn toàn không quan tâm bị em trai nhỏ liếʍ bao nhiêu nước bọt lên người: "Sao rồi?"
"Em đuổi theo..." Hai tai Hồ Tiểu Cửu cụp xuống: "Nhưng mà em đánh nó, hồn phách nó cầm trên tay cũng biến mất, có rơi ở đâu thì em không biết, em tìm vẫn không thấy."
Hứa Du Kỳ xoa xoa đầu Hồ Tiểu Cửu: "Không sao, còn Ngạo Lân, hắn..." Cậu còn chưa nói xong thì trong phòng khách đã xuất hiện thêm một người, đúng là Ngạo Lân.
Ngạo Lân không biết tìm thấy một khối ngọc ở đâu, hắn buộc khối ngọc vào người của Đậu Tử, ánh mặt lạnh lẽo quét qua bọn họ: "Rốt cuộc là chuyện gì?"
Hứa Du Kỳ không đáp, nhíu mày nhìn: "Đậu Đậu đâu? Anh không tìm thấy cậu ấy?"
Ngạo Lân rét lạnh nói: "Hồn phách của em ấy không ở nhân gian, trừ khi..." Hắn dừng lại, một chữ cũng không muốn nói tiếp, trừ khi linh hồn đã bị ăn mất, nếu không cũng không có khả năng hắn không tìm ra.
"Chuyện này không có khả năng." Lòng Hứa Du Kỳ cũng trầm xuống: "Tiểu Cửu nói cậu ấy đã đánh rớt hồn phách của Đậu Tử khỏi tay người kia rồi, sao anh có thể..."
Bỗng nhiên cậu căng thẳng ngay lập tức, nghĩ đến một khả năng: "Chẳng lẽ Đậu Đậu lên xe bus rồi?"
"Xe bus gì?"
Hứa Du Kỳ gian gian nói: "Xe bus đến Minh giới."