"Thật là vớ vẩn!" Sau khi nghe xong lời kể của Hứa Du Kỳ và Hứa Du Thiện, ông nội tức giận đập vỡ ly nước.
Hứa Du Kỳ yên lặng co rụt trong góc tường, cả người run rẩy nhìn mọi người xung quanh. Ánh mắt họ vẫn sắc bén như cũ, gần như chỉ một giây sau là có thể đánh tan hồn phách của cậu. Cậu nuốt nuốt nước bọt, từ từ đem ánh mắt chuyển sang người ngoài duy nhất trong nhà. Diện mạo của người nọ anh tuấn phi thường, mặc một bộ quần áo đơn giản, đúng là Cát Thiệu.
Được rồi, Hứa Du Kỳ nghĩ, cậu cũng không muốn chết trong tay người nhà, vậy thì... nhờ vị thiếu gia lợi hại này giải quyết mình đi.
Cát Thiệu đang uống trà, theo hắn nghĩ thì chuyện giải quyết rất đơn giản. Không có cách nào để người này thoát khỏi đây, người nhà họ Hứa cũng không để ngoại tộc nhúng tay vào chuyện gia đình, vì vậy hắn vui vẻ ngồi một bên xem kịch hay. Lúc này lại nhận được một ánh mắt cháy bỏng từ xa, ánh mắt ấy nồng đậm bi thống, chờ mong lại tuyệt vọng khiến cho hắn ngẩn ra. Linh hồn chết này... Hình như muốn chết trong tay hắn? Nhưng chuyện này cũng không khiến cho hắn cảm thấy mình ưu việt chút nào, vì linh hồn này không chỉ nhìn hắn buồn bã mà còn có phần bất đắc dĩ – ánh mắt khiến hắn cảm thấy mình là sự lựa chọn cuối cùng, không còn ai nhờ cậy nên đối phương mới tìm đến.
Thú vị, hắn nghĩ, cho dù đây là một linh hồn đã chết thì cũng thật thú vị.
Hứa Du Thiện chắn em trai mình trước tầm mắt của các vị trưởng bối: "Ông nội, con nói thật, em ấy thật sự là A Kỳ, chỉ là trong thân thể của em ấy có thêm một linh hồn nữa, hơn nữa linh hồn của em ấy và linh hồn đó đã dung hòa vào nhau rồi, chính mắt con nhìn thấy.
"Ông chưa từng nghe một linh hồn chết nào lại dung hòa với linh hồn của người sống! Trong khoảng thời gian ngắn thì hai linh hồn có thể ở chung một thân thể, nhưng qua thời gian thì chúng sẽ cắn xé lẫn nhau để chiếm đoạt thân thể. Con xem trên người nó toàn âm khí kìa, linh hồn của A Kỳ chắc không còn nữa đâu!" Ông nội thần sắc ngưng trọng, uy nghiêm vạn phần. Những người trẻ tuổi của nhà họ Hứa bị khí thế của ông dọa sợ đến run lên, họ đều đồng loạt quay sang nhìn người trong góc, thân thể và linh hồn này nếu không phải A Kỳ, bọn họ không thể để cậu ở lại!
Hứa Du Kỳ lại bị những ánh nhìn sắc như dao này ghì chặt, khóc không ra nước mắt, lại nhìn sang thiếu gia Cát, nghĩ thầm anh trai tốt ơi, anh cho tôi một đao thống khoái đi. Cát Thiệu cũng quay sang nhìn cậu, thấy đau khổ nồng đậm trong mắt cậu ngày một dày đặc thêm, không khỏi cười cười. Hứa Du Kỳ nhìn thấy hắn nhe răng, nghĩ thầm cười mẹ anh chứ cười, gϊếŧ hay không thì nói một câu, nếu không phải ở đây chỉ có anh là người ngoài duy nhất thì còn lâu cậu mới nhờ!
Cát Thiệu nhìn người nọ xù lông trong góc, tâm tình càng thêm vui vẻ.
Bên này Hứa Du Thiện vẫn như cũ cố chấp đứng bảo vệ em trai mình trước người nhà, một bước cũng không xê dịch, ông nội nhìn hắn thật lâu, cuối cùng mở miệng nói: "Được rồi, ông tạm thời chấp nhận chuyện này, vậy con giải thích cho ông chuyện linh hồn mười năm sau đi."
Hứa Du Thiện nghẹn họng, hắn cũng cảm thấy chuyện này thật vớ vẩn, ngoài A Kỳ cũng không có ai có thể giải thích được chuyện này. Ông nội nhíu mày: "Nói không được thì kéo nó tới đây tự nó nói!"
Hứa Du Kỳ thấy anh hai quay đầu lại nhìn mình, khóc không ra nước mắt: "Anh ơi..."
Hứa Du Thiện thở dài, bước đến xoa đầu cậu: "Ngoan, qua đó nói rõ ràng cho ông nội nghe đi."
Hứa Du Kỳ hít hít mũi, chậm rì rì bước từng bước ra, yếu ớt mở miệng: "Ông, ông nội..."
"Đừng gọi." Ông nội ngắt lời: "Tao không chấp nhận mày là cháu tao!"
Hứa Du Kỳ run lên, cắn môi nhìn sang cha mình, nước mắt lưng tròng, vô cùng đáng thương. Cha cậu liếc cậu một cái, thấp giọng hỏi: "Năm A Kỳ bảy tuổi tôi dẫn nó đi Hải Nam du lịch. Lúc đó nó muốn mua chuông gió hình vỏ sò, có hai sợi tím và trắng, nó đã chọn sợi nào?"
Hứa Du Kỳ nhớ nhớ, lắc đầu: "Không có. Con không có mua chuông gió, con mua ốc biển, nhưng mà khi về con bị ngã nên bị vỡ."
Trong mắt người nọ nổi lên chút biến hóa, tựa hồ như rất vui vì cảm thấy con trai mình còn sống, ông quay sang nhìn cha mình: "Cha, thật sự là A Kỳ."
Hứa Du Kỳ lập tức thở ra một hơi, nghĩ thầm lúc này mới được tính là bắt đầu cuộc sống kiếp sau, thế nhưng chuyện vẫn chưa xong, cậu lau mồ lạnh trên trán: "Ông nội..."
Ông nội nghe xong nhíu mày, cậu lại run lên một trận.
Ông nội thấp giọng hỏi: "A Kỳ, con nói cho rõ ràng, sao trên người con lại có một cổ âm khí nặng như thế này?" Ông lại nhìn Cát Thiệu ngồi một bên: "Hiếm khi Tiểu Thiệu đến nhà chơi, mọi người dẫn cậu ấy ra ngoài đi dạo đi." Vừa rồi là linh hồn đã chết, Cát Thiệu ngồi ở đây không sao, bây giờ đã là chuyện trong nhà, dù là chuyện xấu chuyện tốt thì không thể để người ngoài biết được.
Cát Thiệu đặt ly trà xuống, đương nhiên cũng biết được ý tứ của ông, cười nói: "Không cần, tôi xin phép về trước, thứ dị thường tôi phát hiện trên đường..." Hắn lấy một cọng lông đuôi đặt lên bàn: "Là ở phía dưới núi Thanh Linh."
Lực chú ý của mọi người lại quay về đây, Hứa Du Kỳ cũng nhìn sang, đó là một cọng lông to bằng lòng bàn tay, thân màu trắng, từ thân có những sợi lông mềm mại màu đỏ, đến gần cuối thì màu đỏ ấy như màu của lửa.
Cát Thiệu đơn giản giới thiệu: "Con vật đó có mắt màu đỏ, tứ chi màu đen, thân màu trắng, cổ ở giữa màu lam nhạt, đuôi lại có màu xám trắng đến lửa đỏ, từ lửa đỏ chuyển thành trắng."
Ông nội đột nhiên chấn động, theo bản năng đứng dậy: "Đừng nói là..."
Cát Thiệu gật gật đầu, chậm rãi nói: "Hình cáo, chín đuôi, tiếng kêu như tiếng trẻ con khóc nỉ non."
Lời vừa dứt, những người ở đây đều ồ lên, có người trẻ tuổi còn kêu lên: "Không có khả năng! Cửu Vĩ Hồ chỉ là quái thú thời xưa, làm sao có có thể xuất hiện ở đây?!"
Hứa Du Kỳ cũng ngẩn ra, tuy rằng cậu không học hành về phép thuật nhưng đối với các loại quái vật vẫn có hứng thú, cũng đã đọc qua sách của gia tộc. Cậu nhớ rõ trong "Sơn Hải Kinh" có câu: "Ở núi Thanh Khâu có một loài thú, thể trạng như cáo có chín đuôi, tiếng kêu như trẻ con, có thể hóa người."
Nhưng đã là một quái vật đã tuyệt chủng, trên lý thuyết không có khả năng tồn tại.
Ông nội Hứa nhìn Cát Thiệu, sắc mặt ngưng trọng: "Tiểu Thiệu, cậu thật sự nhìn thấy nó?"
"Chắc chắn 100%." Cát Thiệu nhìn biểu tình nghiêm túc của mọi người, tiếp tục nói: "Tôi cảm thấy có liên quan đến năng lượng dị thường chuyển động hôm nay đấy, có lẽ..." Hắn dừng lại một chút, đôi mắt sâu hơn: "Có lẽ đã có một người mạnh mẽ xé rách không gian để bước vào thời đại này, nhưng trong quá trình đó lại không cẩn thận xé cả chiều không gian khác, dẫn đến quái thú ngày xưa men theo khe không gian đó đến. Hoặc có một khả năng khác, chính là không gian của người đó có quái thú này, người đó xé không gian xong đến đây thì mang nó theo."
Vừa dứt lời, những người ở đây lại nổi lên một trận nghị luận. Ông nội Hứa phất tay bắt bọn họ im lặng, sắc mặt càng trầm trọng hơn: "Nhưng chuyện xé rách không gian... Làm sao có thể?"
Cát Thiệu nhìn về Hứa Du Kỳ đứng ở trung tâm: "Không phải trước mắt đang có một nhân vật không có khả năng tồn tại lại tồn tại sao?" Hắn nói xong, mọi người lại phóng tầm mắt đến chỗ Hứa Du Kỳ. Ông nội Hứa, cha, Hứa Du Thiện và những người khác ngay lập tức nhíu mày. Hứa Du Kỳ cứng đờ cả người nhìn hắn, nghiến răng nghiến lợi, cái tên họ Cát này tôi và anh hình như đâu có thù oán gì đâu?!
Cát Thiệu không thèm để ý đến ánh mắt của cậu, nhìn ông nội Hứa: "Vừa rồi Tiểu Kỳ cũng đã nói rằng linh hồn của cậu ấy là của mười năm sau quay về, mà thời điểm linh hồn ấy trở về cũng là lúc nguồn năng lượng dị thường xuất hiện, cho nên tôi nghĩ rằng nếu cậu ấy nói thật thì phải chăng hồn phách của cậu ấy cũng xuất hiện từ khe không gian ấy?"
Hứa Du Kỳ vì xưng hô của hắn mà ngẩn ra, gãi gãi đầu lẩm bẩm: "Chắc là có khả năng, tôi nhớ rõ là tôi bị gϊếŧ ở sau núi."
Mọi người lại ồ lên, thanh âm còn lớn hơn khi nãy, bắt đầu đàm đạo với nhau về chuyện khe nứt không gian, lại còn chuyện ở mười sau... Quả thật là nghịch thiên! Nếu người đó thật sự tồn tại thì hẳn cũng đang ở thế giới này, thế thì thế giới này sẽ biến thành cái dạng gì?
Ông nội Hứa trừng mắt, cảnh cáo cậu: "A Kỳ, con không được nói bậy!"
"Con không có." Hứa Du Kỳ nhìn thẳng ông mình, biểu tình nghiêm túc: "Con nói thật. Ông vẫn có thể đánh tan hồn phách của con, nhưng chắc chắn mười năm sau ông và chú hai sẽ gặp biến cố, khí đó..." Cậu cắn môi, mắt nổi lên tơ máu: "Sẽ có rất nhiều, rất nhiều người chết!"
"Con nói bậy, chú không tin!" Từ trong đám đông có tiếng la lên, giọng nói có chút run rẩy. Hứa Du Kỳ nhìn sang, người đó là em trai của chú hai, đang trừng mắt nhìn mình. Đúng vậy, cậu nghĩ, đâu có ai biết được rằng mười năm sau người thân của mình sẽ rời đi chứ.
Hứa Du Kỳ thu hồi tầm mắt, cố chấp đối diện với ông nội, không rên một tiếng.
Sắc mặt ông nội càng thêm ngưng trọng, hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện, đầu tiên là năng lượng dị thường ở sau núi, tiếp đó là linh hồn đã chết trên người của cháu trai, dẫn theo cả quái thú thời viễn cổ, khe nứt không gian với biến cố mười năm sau, nếu như là có một người đứng đằng sau thật... Ông nhìn cháu trai mình, con ngươi sẫm màu lại.
Cát Thiệu trầm ngâm một chút, hỏi: "Tiểu Kỳ, khi em chết là vào ngày hôm nay của mười năm sau à?"
Ông nội Hứa ngẩn ra, nháy mắt hiểu ý tứ của hắn. Nếu là hôm nay của mười năm sau thì khả năng có người nào đó đứng đằng sau sẽ lớn hơn vì thời gian tính toán quá chuẩn xác. Nếu không phải thì là do trùng hợp, tiếp theo chỉ cần điều tra nguyên nhân xuất hiện nguồn năng lượng dị thường, giải quyết quái thú xuất hiện là được.
"Không phải." Hứa Du Kỳ không so đo với cách hắn gọi mình, trả lời nhanh chóng: "Mười năm sau em chết vào ngày 20 tháng 7 âm lịch."
Cát Thiệu mẫn cảm hỏi: "Rõ ràng như vậy?"
Hứa Du Kỳ gật đầu: "Bởi vì biến cố xảy ra vào ngày 15 tháng bảy, là quỷ tiết, tối hôm đó có nguyệt thực ánh trăng màu đỏ sẫm, tôi nhớ rất rõ, sau đó năm ngày thì tôi chết."
Mọi người khẽ biến sắc. Là nguyệt thực đêm quỷ tiết! Âm khí nặng nhất, điềm xấu rất nhiều.
Cát Thiệu nghĩ nghĩ: "Quỷ tiết mười năm sau... Vậy thì mời người nhà họ Túc bói một quẻ đi, nếu xảy ra thật thì có thể phòng bị sớm, tránh phát sinh bi kịch."
Ông nội Hứa gật đầu đồng ý. Nhà họ Túc tuy không phải là hậu nhân của Tứ Đại Pháp Sư nhưng là truyền nhân của Mai Hoa Dịch Số, khả năng bói toán nổi tiếng khắp thiên hạ.
"Còn Tiểu Kỳ..." Cát Thiệt nhìn Hứa Du Kỳ, trầm ngâm một chút: "Thân thể em ấy rốt cuộc có một linh hồn chết hay không chuyện này tôi sẽ đăng báo, biện pháp giải quyết thì tính sau."
Hứa Du Kỳ biết "đăng báo" có nghĩa là đăng trên báo "Hiệp hội Pháp sư", là một tờ báo do các pháp sư nòng cốt của các gia tộc sáng lập, người nhà họ Hứa cũng ở trong đó. Đời trước cậu không có giao thoa gì với tổ chức này, không ngờ rằng đến đây dù mình sống lại trong thân thể của mình cũng phải đăng lên báo như vậy khẳng định cậu sẽ không chết được.
Ông nội Hứa cũng hiểu, gật đầu đồng ý.
"Vậy thì tôi xin phép. Còn chuyện Cửu Vĩ Hồ, nói thật với mọi người, nếu nó còn ở trên núi thì còn dễ, nếu đã chạy đi thì chỉ sợ..."
Ông nội Hứa thấp giọng nói: "Chúng tôi sẽ nghĩ cách xử lý."
Cát Thiệt gật đầu đứng dậy, quay sang nhìn Hứa Du Kỳ, cảm thấy hứng thú, hỏi: "Sao em lại chết?"
Hứa Du Kỳ không ngờ hắn lại hỏi trực tiếp như vậy, im lặng một chút, gian nan đáp: "Tôi... Tôi cũng không biết, không có thấy rõ..."
Cát Thiệu ngẩn ra, những người trẻ tuổi của nhà họ Hứa không khỏi che mặt lại. Mình chết như thế nào cũng không biết, thật sự là mất mặt lắm đó! Sao gia tộc của bọn họ lại có một nhân vật ba chấm như thế này vậy?
"..." Hứa Du Kỳ nhìn phản ứng của mọi người, cả người tức khắc cứng đờ. Họ Cát, anh và tôi từ nay không đội trời chung!