Hứa Du Kỳ mệt đến độ thở hồng hộc, kinh ngạc quay đầu lại, anh trai nhà mình không có dấu hiệu mệt mỏi gì, như thể người đuổi chạy cả quãng đường dài như vậy không phải hắn. Cậu xoay người về trước, lại tuyệt vọng mà nhìn con đường cụt trước mặt, hơn nữa vì việc nhảy lầu mà bây giờ chỗ này căn bản không có người nào.
"..." Cậu nghẹn ngào, ông trời cho cậu hồi sinh làm gì rồi bây giờ chưa kịp hưởng thụ khoái lạc đã ép cậu đi chết vậy hả?
"A Kỳ, em đứng lại cho anh!"
Trái tim nhỏ bé của cậu run lên, run bần bật nép vào góc tường nhìn anh trai nhà mình, khóc không ra nước mắt: "Anh hai ơi, anh tha cho em đi, em là em trai của anh thật mà..."
"Tôi không thu hồi hồn của cậu, cậu sợ cái gì?" Hứa Du Thiện cuối đầu nhìn cậu, giữa ngón tay còn kẹp một lá bùa màu vàng: "Rõ ràng không bị khống chế, sao lại bỏ chạy?" Hắn híp mắt nhìn làn khói trắng trôi nổi trên thân thể của em trai mình, linh hồn này dị thường nhưng quá yếu ớt, vừa nhìn đã biết mới chết không lâu, nhưng nó lại có thể xuất hiện vào ban ngày, thật sự quá kỳ lạ.
"Đây là hồn phách của em." Hứa Du Kỳ run rẩy nhìn hắn, cắn cắn môi: "Anh ơi đây là hồn phách mười năm sau của em..."
Hứa Du Thiện ngẩn ra: "Cậu nói khùng nói điên gì vậy?"
"Anh ơi em nói thật mà." Hứa Du Kỳ co rụt cổ lùi lại: "Anh cảm thấy nếu một linh hồn khác chiếm đoạt thân xác em thì nó có khùng không mà đi gặp anh để cho anh giải thoát nó luôn?"
"Cũng đúng." Hứa Du Thiện lẩm bẩm, sau đó nói: "Tôi nói là những lời này đúng." Hắn ngồi xổm xuống cẩn thận quan sát làn khói trắng kia, hồn phách đang từ từ thấm dần vào thân thể của em trai mình, quá trình rất chậm, nhưng đã vào được phân nửa. Hắn lại híp mắt, không giống như là tự nguyện nhập vào, loại trạng thái này... Giống như có người kiên quyết đem hồn phách của cậu nhét vào thân thể khác rồi buông tay mặc kệ.
Nhưng hồn phách bị vứt bỏ không chỉ không bị ánh sáng mặt trời thiêu đốt mà còn có linh tính tìm thân thể phù hợp để dung hòa?
Hứa Du Kỳ thấy anh trai mình nhìn chằm chằm, lại rụt người về sau: "Anh ơi, đây là linh hồn của em, hơn nữa em biết rằng nó đang dung hợp với linh hồn hiện tại của em, vì em có tới mười năm ký ức..."
Cậu nhìn thần sắc của anh mình, vội vàng nói: "Được rồi, em biết chuyện này nghe không có khả năng nhưng mà..."
"Nó không có khả năng thật." Hứa Du Thiện ngắt lời cậu, nghiêm túc nói: "A Kỳ, em nói thật cho anh, có phải em quen biết với hồn phách này không? Nếu không thì với tính cách của em sao lại thiên vị nó như vậy?"
Hắn dừng một chút, lẩm bẩm: "Cái này cũng không có khả năng, em cũng không có mắt âm dương, không có phép thuật, căn bản không thể nhìn thấy nó."
Hứa Du Kỳ hít hít mũi, vai lập tức trùng xuống, thân là hậu duệ của pháp sư mà lại không có phép thuật, cậu sống qua hai đời vẫn cảm thấy vô cùng mất mặt, đây cũng là nguyên nhân khiến cậu không có khả năng học tập phép thuật và sử dụng bùa chú, cuối cùng ngông cuồng bị ngã chết.
Hứa Du Thiện sờ sờ đầu cậu, từ trong túi lấy ra một bình pha lê nhỏ, chậm rãi nói: "Nhưng dù vậy thì khả năng đầu tiên vẫn đúng hơn."
Hứa Du Kỳ bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn hắn: "Anh ơi, anh..."
Hứa Du Thiện một tay cầm bình pha lê, một tay khác cầm lá bùa, nhẹ nhàng niệm chú. Hứa Du Kỳ không còn đường chạy, chỉ có thể la to: "Anh! Em nói thật!"
Hứa Du Thiện niệm chú xong: "Yên tâm, tạm thời anh không thương tổn nó, chờ tới khi em tự mình nói cho anh hoặc tự anh đi điều tra." Dứa lời thì vung lá bùa lên, làn khói trắng nhợt nhạt từ thân thể của Hứa Du Kỳ bay ra, bị bút vào trong bình.
Hứa Du Kỳ trừng mắt, cậu còn cho rằng mình không thể nhìn thấy nhưng bây giờ cậu lại có thể rõ ràng nhìn toàn bộ quá trình, trong nhất thời ngây ngốc đứng yên tại chỗ, cũng không giơ tay ngăn cản.
Hứa Du Thiện nhìn làn khói, chờ nó bị hút vào toàn bộ thì đóng nắp bình. Nhưng ngay sau đó hắn phát hiện làn khói trắng bỗng chốc hòa vào màn sương trong bình rồi chuyển sang màu xanh nhạt, hắn tức khắc kinh hãi, vội vàng cúi đầu nhìn thì em trai mình hệt như một con rối bị đứt đây, ngã rạp xuống đất. Hắn quỳ gối kiểm tra thì em trai mình đã không còn hô hấp.
Hắn nhíu mày, cẩn thận nhìn cái bình pha lê, rõ ràng hai thứ này đang hòa vào nhau, có lẽ là ở trong không gian chật hẹp nên tốc độ dung hòa rất nhanh, chỉ chốc lát sau trong bình chỉ còn lại một lớp sương mù xanh nhạt – đó là hồn phách của em trai hắn.
Hắn cúi đầu nhìn Hứa Du Kỳ trên mặt đất, lại nhìn cái bình trong tay, im lặng một chút, sau đó mở nắp bình, dẫn dắt linh hồn về lại chỗ cũ.
Hồn phách của Hứa Du Kỳ quay về với chủ, thân thể dần có hô hấp nhưng sẽ không tỉnh lại ngay. Hứa Du Thiện đành phải bế cậu ra cổng trường. Hắn cúi đầu nhìn người trong ngực, lại nhíu mày, em trai nhà mình lại dung hòa với một linh hồn đã chết, thân thể còn mang theo sát khi nhàn nhạt, nếu bị người khác nhìn thấy... Hắn tức khắc thở dài, pháp sư cũng có người đi chiếm đoạt thân thể người khác, hơn nữa em trai hắn là người của nhà họ Hứa, với người khác thì không nói nhưng những bậc trưởng bối trong nhà sợ là không chấp nhận cậu.
Hắn ôm Hứa Du Kỳ đến cổng trường, Chu Viễn cũng vừa lúc mang Đậu Tử vào xe, nhìn cha mẹ Đậu Tử chở cậu đi thì quay đầu lại nhìn thấy hai người, lập tức chạy tới: "Nữa hả trời? A Kỳ lại ngất xỉu? Bọn họ rốt cuộc bị sao vậy?"
Hứa Du Thiện ngẩn ra: "Lại ngất xỉu?"
"Đúng vậy ạ." Chu Viễn nói: "Cậu ấy và Đậu Tử giữa trưa hôm nay đã xỉu một lần, đây là lần thứ hai."
Hứa Du Thiện nhíu mày: "Em nói cụ thể hơn được không?"
"Dạ, chuyện là thế này..." Chu Viễn kể lại, cuối cùng hơi do dự, nói: "Khi A Kỳ tỉnh lại thì không giống ban đầu lắm, nói những chuyện kỳ quái như chính mình đã chết rồi các thứ..."
Hứa Du Thiện bỗng nhớ lại lời em trai mình nói khi nãy, trong lòng bỗng chấn động. Sau khi chết, linh hồn nếu không vì oán hận thì phải đến địa phủ báo danh, việc trở lại quá khứ căn bản không thể xảy ra vì đó là một chuyện nghịch thiên! Ai là có năng lực lớn đến mức có thể làm ra chuyện này?
Hắn đứng im bất động thanh sắc, hỏi lại thời gian ngất xỉu của hai thiếu niên rồi nhờ Chu Viễn xin nghỉ học giúp em mình. Sau đó hắn ôm Hứa Du Kỳ rời đi, lái xe về thẳng nhà của nhà họ Hứa.
Nhà của nhà họ Hứa ở trên núi Thanh Linh, khá gần ở đây. Hôm nay xảy ra chuyện trên núi, bây giờ trong nhà không có người. Hắn mang Hứa Du Kỳ về phòng ngủ, đặt một ít bùa phép quan sát quanh mép giường rồi ra ngoài, chờ khi nào em trai mình tỉnh dậy thì hỏi chuyện sau.
Hứa Du Kỳ tỉnh dậy khi mặt trời đã lặn. Cậu đứng dậy nhìn quanh bốn phía, thấy đây là phòng ngủ của mình thì không khỏi thở hắt ra, có lẽ là anh hai đã tha cho mình rồi đúng không? Nhưng sau đó xảy ra chuyện gì? Cậu gãi gãi đầu, bỗng nhiên nhớ lại mình đã ngất xỉu, vội vàng xuống giường tìm gương, tò mò không biết bản thân mình có thể nhìn thấy gì không. Nhưng cậu vừa bước chân xuống giường lại nhìn thấy một đống trận bùa chú bao vây xung quanh, há hốc, lại là cái gì đây?
Cậu xoa xoa trán, ngồi xổm xuống, vô cùn hối hận vì sao trước đây mình lại không học hành đàng hoàng, nếu không cũng không đến mức không hiểu đống bùa chú này ghi gì. Cậu lấy ngón tay chọt chọt lá bùa, lại thử thò chân ra ngoài, cảm thấy không bị gì thì mạnh dạn đứng dậy đi tìm một cái gương.
"Hả... Không có thật à..." Cậu trừng mắt nhìn gương mặt lúc trẻ của mình trong gương, vẫn chưa từ bỏ ý định, dí sát gương vào mặt mình, vẫn không phát hiện ra làn sương trắng mình thấy hồi sáng. Chẳng lẽ lúc đó cậu hoa mắt? Hay là do anh hai thu lại hồn phách của mình rồi? Cậu im lặng cất gương về chỗ cũ, nghĩ thầm thu cũng được, chỉ cần cậu còn sống và có ký ức là được.
Cậu đi một vòng quanh phòng, hồi ức dần dần ồ ạt kéo về. Cậu lại mở cửa đi ra ngoài. Nhà của nhà họ Hứa rất rộng, cha của cậu thuộc hàng lớn nhất hiện tại, là gia chủ đương nhiệm, bên cạnh đó cậu còn có ba người chú, nghe nói chú nhỏ có phép thuật lợi hại nhất, gần như là mạnh nhất thế hệ này, nhưng thân thể của chú nhỏ không tốt, đã qua đời từ khi cậu còn nhỏ. Bây giờ cậu chỉ còn hai người chú, ông nội, thêm vài ba anh chị em họ cũng có chút quen biết. Có khi cậu nghĩ rằng mình nên đi mua vé số, nhà họ Hứa đông như vậy mà lại đẻ ra cậu một đứa gà mờ vô dụng không biết dùng phép thuật, hẳn là cơ hội thắng xổ số cũng cao mà đúng không?
Cậu ra ngoài sân nhìn nhìn, không tìm thấy anh trai mình đâu, quyết định đến sân chính.
"Nếu là do người làm thì con thật sự không nghĩ ra được ai làm được đến mức độ này..."
"Đúng vậy, khi cha đến núi thì đã không còn gì nữa. Nhưng trong không khí vẫn còn một nguồn năng lượng mạnh mẽ dao động, thật khó tưởng tượng đã xảy ra chuyện gì.
Bước chân Hứa Du Kỳ hơi dừng lại, hít sâu một hơi, chỉ cảm thấy hốc mắt có chút nóng lên, giọng nói kia là của ông nội và chú hai. Mười năm sau họ gặp một biến cố lớn, buộc phải hi sinh. Bây giờ được nghe lại thanh âm của bọn họ, cậu không khỏi xúc động.
"Không biết thiếu gia Cát có phát hiện được gì không?" một giọng nữ vang lên.
Hứa Du Kỳ ngẩn ra. Thiếu gia Cát? Chẳng lẽ là vị thiếu gia họ Cát nổi tiếng? Nhà họ Cát là hậu nhân của một trong Tứ Đại Pháp Sư, Cát Huyền. Cũng sinh ra trong một gia đình pháp sư nhưng vị thiếu gia Cát này là một nhân tài kiệt xuất, phép thuật thâm sâu, là cháu trai đích tôn của gia chủ, uy danh trùng trùng, mà thú vị nhất là người này tên gọi là Cát Thiệu. Mặc dù chưa biết mặt nhưng chắc chắn phải nghe qua tên của hắn rồi vì em họ của cậu thích người này, hẳn là người vừa hỏi cũng là cô ấy.
"Có, nhưng nói ra sợ mọi người không tin." Một giọng nam trầm thấp, từ tốn vang lên, khiến cho người nghe dễ dàng có thiện cảm. Hứa Du Kỳ nhớ lại một chút, cậu nhớ vị thiếu gia họ Cát này lớn hơn mình một tuổi, không khỏi buồn bã, sao mà giọng trầm thấp hay vậy?
"Cậu cứ nói đi, đừng ngại." Bây giờ giọng nói còn trầm hơn. Hứa Du Kỳ âm thầm đắc ý, vẫn là cha mình ngầu hơn nhiều.
"Tôi đang đi trên đường thì vô tình gặp một thứ, vốn định bắt nó nhưng động tác nó quá nhanh, đã chạy thoát mất, cho nên tôi chỉ có thể túm được một sợi lông của nó. Đây."
"Đây là..."
Hứa Du Kỳ cũng thật tò mò, đứng ở cửa thập thò ngó vào, nhưng cửa nhà cậu quá cũ, vừa đυ.ng vào đã "kẽo kẹt" vang lên.
Cha cậu bỗng hét lên: "Ai?"
Hứa Du Kỳ ho khan, duỗi tay đẩy cửa vào: "Khụ, cha ơi, là con." Cậu gật gật đầu chào hỏi cha mình, kích động chào ông nội và chú hai, sau đó... Cậu nhìn anh hai mình bụm mặt im lặng quay đầu đi, vừa định hám miệng hỏi thì thấy người trong nhà đồng loạt nhìn mình chằm chằm khiến cho cậu có cảm giác như mình bị vạn tiễn xuyên tâm.
Cậu nháy mắt sợ run, nhìn xung quanh một vòng, chỉ thấy ánh mắt của ông nội, cha và chú đều sắc bén dị thường, hệt như lưỡi dao, mà những người khác trừ thiếu gia họ Cát kia thì nhìn cậu cũng không tốt chút nào... Cậu lập tức lui về góc tường, ôm ngực, mặt trắng bệch hai mắt phiếm hồng như thể bị lưu manh đùa giỡn.
"Mọi người... mọi người tính làm gì con?"