Cương Thi Tiểu Thư

Phần 2 chương 3

Theo lời Trương Bách Vân nói, Hồng Khám cách thành phố B ko xa. Đó là một khu phố lớn dài đến 3000 mét, thêm 2 con phố phụ, mỗi phố cũng dài đến 1000 mét. Hàng hoá thì thứ gì cũng có, nước cấm cũng là 10 năm trước Trương Bách Vân mua ở Hồng Khám, lúc đó còn được giảm 5%, hời chưa.

Đoan Mộc Thần lên mạng tìm tòi một ít tư liệu liên quan đến Hồng Khám, kết quả tư liệu ít đến đáng thương, chỉ có một cửa hàng nhượng quyền và một diễn đàn. Đoan Mộc Thần tò mò muốn vào xem, kết quả đây là diễn đàn kín, phải có tài khoản khách mời mới vào được. Đoan Mộc Thần thở dài, thế giới này sao có nhiều bí mật dữ vậy? Tại sao cái gì cũng phải được mời mới vào được! Đoan Mộc Thần xem diễn đàn, bài viết trên đó một ngày hơn 1000 lượt đăng, ngoại trừ cái cửa hàng nhượng quyền còn đưa một vài thông tin công khai. Điều này làm cho lòng hiếu kỳ của Đoan Mộc Thần nặng hơn, tắt diễn đàn, đặt 2 vé đi Hồng Khám, ngày mai khởi hành.

Xế chiều hôm đó vé đã được giao đén, Trương Tư Nguy thấy giờ xuất phát là ngày mai, hỏi Đoan Mộc Thần: "Làm gì gấp dữ vậy? Tôi mới vừa thi xong, chị ko để tôi nghỉ chút sao?"

"Tôi đã chờ 1 tuần." - Đoan Mộc Thần một bên dọn hành lý, vừa nói: "Thời gian của tôi rất quý giá."

"Cắt!" - Trương Tư Nguy vô cùng xem thường: "Thời gian của tôi cũng quý giá vậy! Có thể hỏi qua ý kiến của tôi ko? Muốn ném đi đâu là ném, tưởng tôi là cục gạch à? Muốn quăng đi đâu thì quăng sao?"

Đoan Mộc Thần quay đầu, thấy Trương Tư Nguy đang núp bên salong hờn trách. Đưa cho cô ấy một cái hộp: "Cho em."

"Cái gì?"

"Thứ em thích nhất, bánh quy Kjeldsens."

Trương Tư Nguy lập tức nhảy lên, ôm lấy hộp bánh quy, hô to: "Đừng tưởng dùng đồ ăn là có thể dụ được tôi. Tôi ko phải loại người như thế." - Đáng tiếc cô đã để lộ cái nét mặt hớn hở, đang định mở bánh ăn. Đoan Mộc Thần buông tay, dùng đồ ăn với đứa nhỏ này đúng là hiệu quả.

Đoan Mộc Thần tuỳ tiện nhét vào balo vài bộ đồ, rồi nằm lên giường chuẩn bị ngủ. Dạo này cô thấy khó ngủ, trong đầu đều là rất nhiều khuôn mặt, rất nhiều giọng nói, làm cô lo lắng cực kì. Một hồi là Đoan Mộc Quý Diệp, lúc khác thì lại là Giang Lai đang mỉm cười, nó cứ dây dưa trong đầu làm cô rất phiền.

Ko biết nằm trên giường bao lâu nhưng vẫn ko ngủ được, đơn giản đứng dậy lấy sữa uống, thường nói sữa giúp ngủ ngon mà. Đi ngang qua phòng khách, phát hiện Trương Tư Nguy đang ngủ trên ghế sofa, tv vẫn mở, trong tay vẫn cầm điều khiển từ xa. Đoan Mộc Thần nhẹ nhàng đi tới, bế cô ấy lên.

"Đoan Mộc Thần......" - Trương Tư Nguy khẽ gọi cô.

"Thật ko phải, làm em thức rồi."

Trương Tư Nguy đang mơ mơ màng màng vì buồn ngủ, nắm áo Đoan Mộc Thần dùng sức kéo sát vào, nằm im trong lòng.

Mang theo bảy phần buồn ngủ, Trương Tư Nguy nói mớ rất nhỏ: "Tại sao tự nhiên đối tốt với tôi vậy........." - Nói xong câu đó, Trương Tư Nguy liền muốn ngủ, nhưng vẫn chưa hẳn là ngủ sâu, bởi vì cô dường như nghe thấy Đoan Mộc Thần nhẹ nhàng nói: "Tôi vẫn luôn rất muốn có một người em gái........."

Ngày hôm sau, ăn cơm trưa xong, Đoan Mộc Thần cùng Trương Tư Nguy liền xuất phát. Đoan Mộc Thần chỉ đơn giản một cái balo, còn Trương Tư Nguy thì cũng balo như cô kèm thêm 1 cái vali to đùng. Đoan Mộc Thần ko rõ: "Chúng ta đi có 3 ngày, em mang nhiều đồ thế làm gì? Người ta còn tưởng là đi du lịch nước ngoài đấy."

Trương Tư Nguy chống nạnh: "Chị ko biết con gái ra ngoài cần rất nhiều thứ sao? Đừng nói nhiều, tới giúp tôi kéo hành lý."

Đoan Mộc Thần bất đắc dĩ kéo theo vali của Trương Tư Nguy, bất mãn nói: "Tôi cũng là phụ nữ, nhưng đâu có phiền phức như em. Ôi!!! Đúng là phụ nữ phiền phức, mà phụ nữ còn nhỏ lại còn phiền hơn."

Đoan Mộc Thần đặt là vé xe buýt, hai người trong lúc cất hành lý ở tầng dưới, thì Trương Tư Nguy phát hiện trong đám người có một hình bóng quen thuộc, lại là tên Tiểu Thái đó! Hắn đang vác một balo lớn, đang trừng mắt nhìn Đoan Mộc Thần, sau đó là lên xe buýt. Mà xe đó hai người cũng ngồi.

"Đoan Mộc Thần! Hắn.......Hắn lại........" - Trương Tư Nguy cảm giác tức đến nói cũng ko được.

"Tôi thấy rồi." - Đoan Mộc Thần cất tốt hành lý, vỗ vỗ tay, nói: "Em ko phát hiện sao? Mấy người đi xe này đều rất lạ."

Nhờ sự nhắc nhở của Đoan Mộc Thần, Trương Tư Nguy nhìn xung quanh một chút. Quả nhiên, nét mặt của mọi người đều rất căng thẳng, tràn đầy sát khí.

"Tại sao lại vậy.........." - Trương Tư Nguy cảm thấy tương lai mờ mịt, chưa biết chừng có gì đó nguy hiểm ở phía trước đang chờ hai người. Vốn tưởng vui vẻ nghỉ hè, sao lại thành ra vậy chứ!!!

"Ko sao đâu, chẳng phải có tôi đây sao, em sợ cái gì? Coi như đây là đi du lịch hè đi." - Đoan Mộc Thần nắm chặt tay Trương Tư Nguy, dẫn cô lên xe.

Nhìn bóng lưng duyên dáng của Đoan Mộc Thần, Trương Tư Nguy đột nhiên nhớ tới, ko lẽ hôm nay Đoan Mộc Thần cũng mặc áσ ɭóŧ màu đen đấy chứ??

Ây, hay là, coi như đây là chuyến du lịch đầy kí©ɧ ŧɧí©ɧ vậy, cũng được đi.....

Hai người ngồi xuống, xe buýt đã đủ người, khởi hành. Một đường xa lộ thẳng tắp, rất nhanh đã khuất dần bóng dáng nhà cao tầng trong thành phố B, hai bên đường càng có nhiều cây cối hơn, xe đã ra đến ngoại ô.

Xe buýt mở máy lạnh rất đủ, ghế dựa cũng mềm đến kỳ lạ, Trương Tư Nguy ngồi khá thoải mái, vô thức liền buồn ngủ, tựa lên bả vai Đoan Mộc Thần từ từ ngủ thϊếp đi.

Đoan Mộc Thần cầm một quyển tạp chí xem, tất nhiên cô vừa xem tạp chí vừa tinh tế quan sát xung quanh. Cô biết Tiểu Thái đang ngồi phía sau hai người, ánh mắt sắc bén vẫn nhìn họ chằm chằm.

Thằng nhóc đó rốt cuộc là gì? Cương thi sao? Hình như ko giống, mà cũng ko phải người thường.Đột nhiên một gã đàn ông cường tráng ngồi ở giữa xe đứng lên, hét to: "Tất cả ko được nhúc nhích!" - Trong tay hắn có súng, nòng súng quét một lượt vào mọi người, lớn tiếng: "Tất cả giao thẻ VIP Hồng Khám ra đây, nếu ko đừng trách tao cho tụi mày mỗi đứa một lỗ."Mọi người trong xe rất im lặng.

Trương Tư Nguy giật tỉnh, kéo Đoan Mộc Thần nói: "Chuyện gì thế!"

Đoan Mộc Thần tiếp tục xem tạp chí: "Ko có gì, có gã đang phát điên, ngủ tiếp đi."

Người đàn ông nghe thấy Đoan Mộc Thần nói thế, liền hùng hổ bước tới trước Đoan Mộc Thần, túm lấy cổ áo Đoan Mộc Thần kéo, hét: "Mày nói cái gì! Có tin tao cho một phát chết tươi ko!" - Nói xong liền đặt nòng súng ở huyệt thái dương Đoan Mộc Thần.

Trương Tư Nguy thấy gã này cao gần 2 mét, chui vào cái xe buýt này coi bộ hơi oan ức cho hắn. Cánh tay to khoẻ, vừa nhìn đã biết rất mạnh. Đáng sợ nhất là hắn có bộ mặt doạ người, dài tới mức tàn nhẫn, hai mắt lớn hơn cái chuông, ở cổ có một vết sẹo kéo dài tới gò má trái. Trương Tư Nguy bị cảnh này làm sợ đến câm nín, nếu như là tiểu yêu quái cô còn miễn cưỡng thu phục, thế nhưng trước mặt là một tên cướp hung ác, còn có súng! Này sao đây! Đều tại Đoan Mộc Thần! Cái miệng thật chết bầm mà.

Đoan Mộc Thần cảm giác được nòng súng lạnh lẽo, cô đã quá quen với súng đến ko thể quen hơn. Vô số lần cô dùng nó bắn chết tội phạm, quái vật...........Bây giờ có người dùng súng chỉa vào cô. Có thể là do dùng súng quen, nên cô ko thấy sợ.

Cái tên này đầu óc ngu si tứ chi phát triển kia, vốn Đoan Mộc Thần ko muốn ra tay. Nếu người ta đã tới, thì thôi dạy hắn một bài học. Đoan Mộc Thần đang muốn động thủ, thì một bàn tay đưa ra, giữ chặt súng của gã.

"Hắc, ngươi có biết chỉa súng vào một người đẹp là vô lễ hay ko hả?" - Một giọng nói lạ vang lên, cánh tay đó liền kéo nhẹ, đã đoạt được cây súng trong tay gã to xác, tiện tay ném đi. Trương Tư Nguy ngửi thấy mùi nước hoa nồng nặc tới chóng mặt, sắp thở ko nổi.

Đoan Mộc Thần thấy người đàn ông vừa đoạt súng mặc vest Tây màu đỏ bó sát, tóc ngắn màu nâu, đưa lưng về phía Đoan Mộc Thần. Đàn ông hay phụ nữ? Ko thấy mặt, đoán ko ra, giọng nói thì trung tính. Có điều, mặc như thế này chắc cũng giàu lắm.

"Mắc mớ gì tới mày! Muốn chết hả!" - Gã đàn ông tung một đấm, người mặc đồ vest Tây đỏ dùng hai tay, moi hết mấy cái hành lý nhỏ được xếp trên cùng trong xe buýt tung lên trời, lộn một vòng, tránh thoát sự tấn công của hắn. Sau đó quét một chân, đá lên mặt hắn, "rầm" một tiếng, dưới chân rất nặng. Gã đàn ông kia té qua một bên, mấy hành khách bên cạnh sợ tới la hét.

"Tiểu tử thúi....." - Tên đàn ông bị đá, máu mũi chảy ròng ròng, đưa tay tìm cây súng dưới sàn xe lúc nãy bị ném đi. Quay về phía người vest Tây đỏ cười ha ha: "Ông đây bắn chết mày."

Người mặc vest Tây chỉnh chu lại quần áo, giọng nói trách móc: "Ngươi chọc giận ta, hơn nữa là rất tức giận, tổng cộng 2 điểm.........."

Tên đàn ông ko quan tâm, bắn một phát. "Đùng", cả đám rít gào.

Viên đạn gào thét bay về phía người vest Tây đỏ, hắn cũng ko hề né, ai cũng tưởng là hắn muốn chết. Bất nhờ phía trước xuất hiện một tia chớp có hình dạng đoá hoa màu trắng, sau đó viên đạn liền biến mất ko còn thấy đâu.

Đoan Mộc Thần tận mắt nhìn thấy cảnh này, trong lòng liền thít chặt.

Động tác của người vest Tây đỏ cực nhanh, tất cả chỉ cần 0,01 giây đã hoàn thành. Những người khác hoàn toàn ko có khả năng nhìn thấy, nhưng Đoan Mộc Thần thấy rất rõ. Người đó kéo một sợi tóc của mình ra, rồi chém đứt viên đạn thành nhiều mảnh.

Đoan Mộc Thần cảm thấy toàn thân như nhũn ra, động tác này, động tác này là của chị cô, Đoan Mộc Quý Diệp!

Tên đàn ông cầm súng kinh ngạc đến ngây người, đạn đâu? Người mặc vest Tây đỏ đột nhiên run lên, cứ như biến mất, rồi một giây sau xuất hiện trước mặt tên đàn ông. Tên đàn ông muốn chạy, nhưng người đó đã tóm chặt cổ áo hắn:

"Thứ nhất, tôi ghét nhất là người ta tự xưng 'ông đây', đặc biệt là hạng đàn ông thô tục như ngươi." - Một đấm thẳng vào mặt tên đàn ông, tên đàn ông máu và răng cùng bắn lên cửa sổ xe.

"Thứ 2, tôi ghét nhất người ta gọi tôi là 'tiểu tử thúi', bởi vì tôi là phụ nữ. Gọi là 'người đẹp' tôi lại thích hơn." - Lại một quyền, tên đàn ông hai mắt đã trắng dã.

"Vốn chỉ có 2 cái, thế nhưng bây giờ thêm một cái. Thứ 3, tôi ghét nhất là đang nói mà bị chen họng vào." - Một đạp, tên đàn ông bay ra khỏi cửa sổ, kính toàn bộ vỡ vụn, thân xe bị thủng một lổ to.

Ngươi đến cùng là ghét cái gì nhất...........

Đoan Mộc Thần liền đứng lên, chạy nhanh tới phía sau người vest Tây đỏ, dùng tay vỗ vai cô:"Cô............"

Người đó xoay hơi lố, mái tóc và lông mày cùng màu toát lên vẻ anh khí, đôi mắt sáng như hoa, nét mặt cực kì trung tính.

Đoan Mộc Thần nhìn thấy gương mặt lạ lẫm, nội tâm liền chìm xuống.

Ko phải, ko phải Quý Diệp.

Người đó thấy Đoan Mộc Thần vừa thấy mình liền hồn bay phách lạc, kích động lên: "Này, ko phải chứ người đẹp, nhìn thấy mặt tôi cô đau lòng như vậy à. Bộ tôi lớn lên xấu xí lắm sao?"Đoan Mộc Thần vung vung tay trở về chổ ngồi, nhắm mắt lại.

"Người đẹp, tôi cứu cô một mạng mà câu cám ơn cũng ko có. Rất ko có trình độ à nha." - Người đó đuổi theo.

Trương Tư Nguy lại ngửi thấy nồng nặc mùi nước hoa, vội vàng bịt mũi.

Đoan Mộc Thần bất đắc dĩ, bày ra một nụ cười, nhỏ giọng nói: "Cám ơn cô!"

Người đó sững sờ, lại có chút đỏ mặt, máy móc phất tay một cái, cười khúc khích: "Ko có gì.........Tôi, tôi tên Thần Chỉ, cô tên gì?"

Đoan Mộc Thần liếc cô ấy một chút, cảm thấy ko trả lời chắc cô ấy sẽ nói ko ngừng, lạnh nhạt nói: "Đoan Mộc Thần."

Thần Chỉ vui vẻ trở về chổ ngồi, vẫn còn nhìn về phía Đoan Mộc Thần.

Trương Tư Nguy kéo Đoan Mộc Thần nói: "Này, Đoan Mộc Thần, quỷ biếи ŧɦái đó kết bà chị rồi."

Đoan Mộc Thần tiếp tục xem tạp chí: "Em nói người ta biếи ŧɦái, coi chừng bị đánh chết đó."

"Xuỵt xuỵt, chị nhỏ tiếng một chút." - Trương Tư Nguy điên cuồng đánh Đoan Mộc Thần 2 lần, cơ thể Đoan Mộc Thần quơ quơ, hết cách.

"Này, Đoan Mộc Thần, cô ta giống chị trước đây."

Đoan Mộc Thần cau mày: "Cái gì? Hình tượng của tôi á?"

"Chị nghĩ sao......."

Đoan Mộc Thần nhớ lại một chút, cười. Đúng là trước đây dáng vẻ của cô hơi khùng, lại tẻ nhạt, vì thế cứ thích trêu chọc phụ nữ, bất quá là phụ nữ 100%. Giống như dì ở căntin, giống như mẹ của Trương Tư Nguy. Cái gì đã thay đổi cô? Cô và trước đây ko giống nhau, luôn cảm thấy trái tim như có gì kẹp chặt, ko thể buông thả, có lẽ vì thế cả người cũng buồn tẻ theo.

Trương Tư Nguy thấy Đoan Mộc Thần cười nhẹ, mái tóc dài phất phơ trước mặt, hình ảnh thật đẹp biết bao. Trương Tư Nguy muốn nói cho Đoan Mộc Thần, vừa nãy cái nụ cười "cảm ơn" mà chị ta trao cho Thần Chỉ có bao nhiêu là mê hoặc, còn có giọng nói như có như ko, thật sự sẽ làm cho người khác suy nghĩ kì lạ.........

Đoan Mộc Thần, chị có sức hút như vậy, sao trước đây tôi ko thấy?

Giờ khắc này Đoan Mộc Thần vẫn đang suy nghĩ, Thần Chỉ có năng lực giống với Quý Diệp, đó là ai?

E là chuyến đi lần này hơi bất an.

-------------

Mình đã trở lại, cũng ăn hại như xưa. Có máy tính mà mất cặp kính -_-!!! Nên nhìn cái gì cũng lờ mờ cả lên, có gì sai sót mong lượng thứ. Bây giờ lại típ tục............cám ơn tất cả mọi người đã chờ.