Trương Tư Nguy ôm chồng sách giáo khoa từ phòng học đi ra, phía sau có người đập vai cô.
"Tư Nguy!"
Trương Tư Nguy nhìn lại, ko phải Tiểu Thái ở đội bóng rổ sao? Nghe đồn khi mới chuyển vào, hắn nổi tiếng là tay sát gái nhỉ? Hắn tới làm gì, đâu có quen.
"Chuyện gì?" - Vừa nãy hắn gọi "Tư Nguy" kiểu như thân mật lắm ấy, cũng ko quan tâm người ta thích hay ko.
"Nghe nói cậu có một cuốn sách, gọi là Thành Thị Thần Quái Lục phải ko?"
Trương Tư Nguy suy nghĩ, hình như là có, mẹ của nàng cho. Trước đây cũng từng mang tới trường, để đọc trong lúc học nếu thấy chán.
"Có." - Trương Tư Nguy ko thích nói chuyện với con trai, nàng luôn bảm thấy ánh mắt tụi con trai rất quái. Có thể là do nghe nhiều chị em kể về sự tàn bạo của đàn ông, nên nàng ko có mấy thiện cảm với giống đực, toàn lánh xa.
"Có thể cho mình mượn ko?" - Bạn học Tiểu Thái đúng là rất thẳng thắng.
"Để tôi tìm lại đã." - Trương Tư Nguy qua loa, quay đầu bỏ đi.
"Này, cho mình số điện thoại của cậu được ko?"
Trương Tư Nguy quay đầu, trừng mắt Tiểu Thái, rồi nở nụ cười xán lạn nói: "Tôi để điện thoại ở nhà."
Thở phì phò về đến nhà, thấy mẹ Trương đang ngồi ở phòng khách.
"Đoan Mộc Thần đâu?" - Trương Tư Nguy hỏi.
"Ở trong phòng, con đừng có làm phiền."
"Phi, con mới ko thèm nói tới chị ta." - Trương Tư Nguy vẫn còn giận Đoan Mộc Thần. Trước đây cô đã nói người phụ nữ bên cạnh Đoan Mộc Thần là cương thi, nhưng chị ta ko nghe vẫn chạy theo. Bây giờ bị thương, biết chân tướng, bỏ chạy trở về nhờ giả họ Trương. Hay phết nhở!
Đột nhiên trong phòng phát ra tiếng 'oành', Trương Bách Vân đẩy cửa ra, một luồng hơi nóng phả tới, ánh lửa bắn khắp nơi. Đoan Mộc Thần từ từ đi ra, Trương Tư Nguy thấy tay phải chị ta phát lửa. Ngọn lửa rất vững vàng nhưng lại dịu dàng, bốc ra từ tay phải rồi xoay xung quanh cơ thể Đoan Mộc Thần, cứ như một con thú cưng vâng lời, mà lại có cảm giác rất bức người.
"Thần Thần! Em quả nhiên là trời sinh thiên phú! Nhanh vậy đã có thể gọi được Hoả Diễm Chi Kiếm trong người rồi." - Trương Bách Vân thán phục.
Đoan Mộc Thần nhìn ngọn lửa ở tay phải, nhẹ nhàng nắm chặt, ngọn lửa biến mất. Đoan Mộc Thần hơi cười, nói: "Có thể do chị Trương cho em uống nước cấm, nếu ko em cũng đâu gọi được lửa nhanh như vậy."
Nước cấm là nước được lấy ở nơi sâu nhất dưới đại dương, nó có thể làm thức tỉnh khả năng ẩn sâu trong con người. Người thường uống vào có thể tăng cường sức mạnh, nếu trong cơ thể có năng lực tiềm ẩn, thì có thể thức tỉnh. 10 năm trước Trương Bách Vân có 2 lọ, bà uống một nửa, ko có thu hoạch gì lớn. Khi Trương Tư Nguy 10 tuổi, bà cũng cho con uống nửa bình, cũng ko mấy hiệu quả. Thế là Trương Bách Vân biết, nhà họ Trương chẳng có tiềm năng gì đặc biệt, cũng có chút thất vọng. 3 ngày trước Trương Bách Vân cho Đoan Mộc Thần uống nửa bình, trong thời gian ngắn Đoan Mộc Thần đã kích hoạt được Hoả Diễm Chi kiếm, xem ra nước cấm ko phải chỉ có cái tên.
Tại sao mỗi lần bà chỉ cho uống nửa bình? Ko phải bà hẹp hòi, cũng ko phải tự nhiên nó gọi là 'nước cấm'. Khi nó kí©ɧ ŧɧí©ɧ tiềm năng của con người, thì cơ thể cũng chịu tổn thương rất lớn. Nếu uống cả bình mà ko thể khống chế linh khí của nước, nhẹ thì bị điên, nặng thì 1 đêm bạc đầu còn chết luôn. Vì thế, Trương Bách Vân sử dụng rất cẩn thận.
"Thần Thần, em nhất định phải tới Li Bách sao?" - Trương Bách Vân rất lo lắng cho cô. Tuy rằng cô vẫn thức tỉnh Hoả Diễm Chi Kiếm, thế nhưng Li Bách sâu như thâm cung, địch thủ lại mạnh, bà thăm dò bao nhiêu năm cũng ko rõ.
"Em nhất định phải đi, người nhà em có thể ở trong đó."
Trương Tư Nguy nhìn Đoan Mộc Thần, cô cảm thấy chị ta khác trước. Nhớ tới trước đây dù thế giới có huỷ diệt, Đoan Mộc Thần vẫn lười biếng ra vẻ ko quan tâm, còn cà lơ phất phơ thấy ai cũng gọi chị, y như lưu manh. Nhưng lần này nhìn chị ta, cảm giác thật khác, cô đơn, ôn hoà, với kiên định.
Chị ta gặp phải chuyện gì?
Trương Tư Nguy có chút muốn biết. Mà tại sao cô lại muốn biết, cô cũng chả hiểu. Tại sao cô muốn hiểu Đoan Mộc Thần hơn? Chị ta thành cái gì mắc mớ gì đến cô?
Yêu chị ta rồi?
Trương Tư Nguy bị bản thân làm cho giật mình, vội vàng rời mắt khỏi gương mặt Đoan Mộc Thần.
"Ko được, ko thể. Mình làm sao lại yêu phụ nữ, lại còn là thứ phụ nữ nát này." - Trương Tư Nguy đang đấu tranh tư tưởng. "Mối tình đầu của mình dù gì cũng phải đẹp trai như ánh mặt trời, có khí chất, có lòng cầu tiến. Đối tốt với mình, tốt nhất là giàu! Đoan Mộc Thần vừa già (ờ thì già đối với cô bé vừa tròn 18 tuổi ), lại nghèo, còn sa đọa, làm cảnh sát mà bị cương thi rù quến chạy theo. Thấy được ko?"
Trương Bách Vân đang nói chuyện với Đoan Mộc Thần, chẳng ai chú ý sự thay đổi trên gương mặt của Trương Tư Nguy, lúc thì mơ ước, lúc thì khinh bỉ.
Trương Bách Vân thở dài, xem ra ko cản được Đoan Mộc Thần. Bà lấy ra một cái thẻ màu đỏ, đưa cho Đoan Mộc Thần nói: "Nếu em đã quyết định đi, vậy cầm lấy cái này, đi Hồng Khám một chuyến."
Đoan Mộc Thần nhận cái thẻ đỏ, nói: "Hồng Khám? Lẽ nào là thẻ VIP Hồng Khám sao?"
"Ừ, chính là nó. Em đi tới sàn đấu ngầm chắc cũng nghe qua rồi."
Phải, Đoan Mộc Thần từng nghe tới. Cái thẻ màu đỏ sậm, có chữ tiếng Anh màu xám bên trên nghi là Red Bank Hung Hom St VIP. Đoan Mộc Thần nhớ tới Giang Lai, mái tóc nhẹ nhàng như nước, đôi mắt trong suốt bên dưới cặp kính, còn có đôi môi lạnh đạm......
Đoan Mộc Thần vội vàng thu lại suy nghĩ, cô ko muốn nhớ tới Giang Lai, lại còn là loại tình cảm đó. Cô nên chán ghét người phụ nữ đó, hận cái người phụ nữ máu lạnh đê tiện đó. Ko phải, ko phải con người, mà là cương thi cùng loài với thứ đã gϊếŧ cả nhà cô.
Trương Bách Vân nói: "Hồng Khám có rất nhiều đạo cụ với vũ khí kì diệu, tuy em đã có thể sử dụng được Hoả Diễm Chi Kiếm, thế nhưng muốn vào được Li Bách, vẫn nên đem theo gì đó để phòng thân."
"Nhưng.........mấy thứ đó ko phải rất mắc sao?" - Đoan Mộc Thần nhớ lại cái thẻ ngân hàng còn ở chỗ Giang Lai, mấy trăm vạn đổ sông đổ biển rồi. Cô cũng lâu ko đi làm, bây giờ thật sự ko một xu dính túi.
"Ko sao, trong thẻ có 50 triệu đô, em cứ dùng."
Trương Tư Nguy nghe thế xém sặc ko khí chết, vội vàng chạy tới giật lại cái thẻ VIP Hồng Khám, nói với Trương Bách Vân: "Mẹ! Mẹ bị điên à! 50 triệu, lại còn là đô-la! Sao lại đưa cho chị ta? Tại sao! Dựa vào cái gì?"
Trương Bách Vân nói: "Tiền trong thẻ ko thể sử dụng bên ngoài, chỉ có thể sử dụng ở Hồng Khám thôi." - Trương Bách Vân lấy lại cái thẻ, kín đáo đưa cho Đoan Mộc Thần, nói: "Em cất cẩn thận, đừng làm mất."
Đoan Mộc Thần nhìn Trương Tư Nguy với vẻ vô tội. Trương Tư Nguy giận đến muốn đạp bàn, rất muốn hỏi mẹ của cô rằng, ruốt cuộc cô là con gái bà hay chị ta mới là con gái bà!
"Chị Trương ko đi cùng em sao? Em ko rành về mấy thứ đạo cụ đó."
Trương Bách Vân suy nghĩ một lúc, nói: "Chị ko thích hợp đến đó.........." - Rồi kéo Trương Tư Nguy qua, nói: "Tư Nguy, con đi với Đoan Mộc Thần. Dù sao con cũng biết về mấy thứ đạo cụ mà."
"Tại sao lại là con! Con còn phải đi học."
"Ko phải gần nghỉ hè sao? Coi như đi chơi, du lịch một chuyến đi."
Trương Tư Nguy sắp phát điên, cô đã lên kế hoạch với bạn học cùng cắm trại khi được nghỉ hè rồi. Cô tàn nhẫn trừng Đoan Mộc Thần, Đoan Mộc Thần chỉ cười đánh trống lãng.
"Đồ đàn bà xấu xa! Chị làm cuộc sống của tôi rối hết rồi!!!!"
Kì thi sắp tới, Trương Tư Nguy bận tới sứt đầu mẻ trán. Bình thường ko thèm học, nước tới chân mới chịu nhảy, muốn khóc ròng, cả ngày lẫn đêm chỉ ngủ được hơn một tiếng. Đoan Mộc Thần ở phòng kế bên, cô cũng ngủ khá trễ. Có lúc giữa khuya, Đoan Mộc Thần sẽ vào bếp lấy sữa uống, thuận tiện pha cho Trương Tư Nguy cafe, bưng đến phòng của em ấy. Nếu thấy em ấy còn đang học thì sẽ nhẹ nhàng đặt cafe lên bàn bên cạnh, vuốt vuốt tóc em ấy hỏi: "Có mệt ko? Có cần nghỉ chút ko?" - Nếu Trương Tư Nguy ngủ gục trên bàn, thì Đoan Mộc Thần sẽ bế em ấy lên giường, giúp em ấy đắp chăn, tắt đèn.
Trương Tư Nguy cảm thấy có phải đầu óc Đoan Mộc Thần có vấn đề rồi ko? Tại sao lại dịu dàng đến vậy?
Rốt cục cũng còn sống để đi thi, sau khi thi xong môn cuối Trương Tư Nguy gọi điện cho Đoan Mộc Thần, nhờ chị ta tới trường đón, vì sách vở nhiều quá ôm ko hết. Đoan Mộc Thần mặc một cái áo len phối thắt lưng, quần soóc, đi tới trường Trương Tư Nguy. Đoan Mộc Thần đi vào trong trường của Trương Tư Nguy rất nổi bật, rất nhiều người quay đầu nhìn. Đoan Mộc Thần cũng ko quan tâm, cứ đường ta thì ta đi. Trương Tư Nguy ở phòng học trên lầu 3 nhìn xuống, thấy Đoan Mộc Thần. Đừng tưởng bình thường chị ta ăn mặc đơn giản trung tính, toàn quần áo sơmi rộng rộng chẳng ai biết được dáng vóc. Đôi khi chịu mặc đồ nữ, makeup nhẹ 1 chút, thì người quay đầu vì vẻ đẹp đó rất nhiều đấy a.
Đi tới trước cửa phòng học của Trương Tư Nguy, Trương Tư Nguy ném một cái túi sách to cho Đoan Mộc Thần, nói: "Cầm!"
Đoan Mộc Thần tốt bụng nhận lấy, nói: "Còn nữa ko?"
"Còn chứ, nhiều lắm."
"Vậy đưa cho tôi." - Đoan Mộc Thần cười cười, mái tóc màu nâu hơi hài che hờ mắt, nở nụ cười rất đẹp. Trương Tư Nguy nói: "Chờ!" - Sau đó cứ như mấy đứa trẻ xấu, moi hết sách trong tất cả ngăn kéo ra, chồng lên tay Đoan Mộc Thần, nói: "Ngoan nha, giúp chị đây ôm về nhé."
Đoan Mộc Thần bất đắc dĩ cau mày: "Chị? Ai là chị? Em nên gọi tôi là chị mới đúng!"
Trương Tư Nguy kề sát Đoan Mộc Thần, nở nụ cười tàn nhẫn, nghiến răng nghiến lợi, ngọt ngào phát ra tiếng gọi: "Chị ~~~~Đoan Mộc ~~~"
"Ngoan." - Đoan Mộc Thần nhíu mày.
"Đi nhanh lên, tôi đói rồi." - Trương Tư Nguy đeo balo, đẩy Đoan Mộc Thần ra ngoài.
"Tư Nguy!" - Đột nhiên có người ở hành lang kêu to. Trương Tư Nguy và Đoan Mộc Thần cùng quay đầu, một bóng người cao to đứng ở hành lang đầu kia. Trương Tư Nguy nhìn tới, ko phải là Tiểu Thái ở đội bóng rổ sao? Là cái người lần trước mượn Thành Thị Thần Quái Lục.
"Chuyện gì?" - Trương Tư Nguy hỏi.
Tiểu Thái âm u, hai ba bước đã áp sát Trương Tư Nguy, la: "Người này là ai?"
Trương Tư Nguy thấy nét mặt Tiểu Thái rất dữ, vội vàng trốn sau Đoan Mộc Thần.
Tiểu Thái lao nhanh tới, Đoan Mộc Thần đang ôm chồng sách lập tức ngăn lại, lạnh mặt hỏi: "Muốn làm gì?"
"Cô quan hệ gì với cậu ấy." - Tiểu Thái cắn răng, hai mắt trừng từng, nổi gân xanh, dáng vẻ rất giận dữ.
Trương Tư Nguy trốn sau Đoan Mộc Thần, ló cái đầu ra, đưa tay chỉ vào Tiểu Thái, hỏi ngược lại hắn: "Cậu nghĩ mình là ai, dựa vào cái gì quản chuyện của tôi."
Đoan Mộc Thần hơi động vai, che chắn Trương Tư Nguy phía sau, nhìn chằm chằm vào người con trai cao hơn mình 20cm, ko hề sợ hãi, bình tĩnh nói: "Tôi là chị em ấy, muốn làm gì?"
"Chị?" - Tiểu Thái nhìn Đoan Mộc Thần từ đầu đến chân đánh giá, sau đó hừ mạnh rồi bỏ đi.
"Đồ điên." - Tiểu Thái đã đi xa, Trương Tư Nguy nhảy ra chửi.
"Tư Nguy, đó là bạn học của em?" - Đoan Mộc Thần hỏi.
"Có quen đâu, chỉ là chung trường. Trước đây có hỏi tôi mượn sách, tôi ko cho. Ai biết hắn là ai, chắc muốn theo đuổi tôi mà ko được, nên lên cơn."
Đoan Mộc Thần suy nghĩ rồi nói: "Tôi cảm thấy hắn rất lạ, sau này nhớ tránh xa hắn một chút."
"Lạ? Lạ chỗ nào?" - Trương Tư Nguy mất hứng nói: "Sao mấy kẻ thích tôi toàn là quái nhân ko vậy?"
Đoan Mộc Thần liếc nhìn Trương Tư Nguy, bất ngờ kề sát mặt em ấy, làm Trương Tư Nguy giật mình. Vì chưa chuẩn bị nhìn Đoan Mộc Thần ở gần như vậy, nên bất giác đỏ mặt.
Đoan Mộc Thần híp mắt, trở về cái nụ cười xấu xa lúc trước, nhỏ giọng nói vào tai Trương Tư Nguy: "Tôi thấy, cái tên 'yêu thích' em, ko có mùi của người sống đấy."
Ko có mùi của người sống?
Ở cùng với Giang Lai lâu như vậy, bây giờ nhớ tới, đúng là làm cho người ta cảm giác ko hề có chút sức sống. Thật khó quên.