Cương Thi Tiểu Thư

Chương 13

Khu bỏ hoang ở phía Bắc lúc trước là một xí nghiệp nhà nước, từ sau khi nhà nước đóng cửa nhà xưởng thì tất cả công nhân đều dọn đi. Nên khu này trở thành khu đất hoang.

Từ khi cái nhà xưởng bị bỏ hoang hơn 100 năm, có nhiều chuyện thần ma được truyền miệng. Vì đây là xí nghiệp lớn của nhà nước, nên vào thập niên 60 - 70 có rất nhiều người trẻ xin vào làm. Vào lúc đó, vào được xí nghiệp nhà nước là có công việc ổn định, cả đời không cần lo âu.

Ai mà biết được thời gian sau, rất nhiều xí nghiệp nhà nước dồn dập đóng cửa. Cái nhà xưởng này dù có 100 năm tuổi thọ, cũng không trốn được số mệnh phải đóng cửa. Những người trẻ tuổi sẽ bắt đầu tìm việc mới, cũng coi như là tìm cuộc sống mới. Nhưng với những người về hưu, hoặc sắp về hưu không có nơi ăn chốn ở, bị bắt nghỉ việc không phải là muốn họ chết sao? Sau đó chính phủ thu hồi mảnh đất, những ông bà già đó có chết cũng không đi, kết quả làm chết khá nhiều người. Từ đó về sau, thường xuyên nghe thấy trong nhà xưởng có ma quỷ quậy phá, sợ đến mức bỏ luôn không ai dám tiếp tục ở đó, nên cái khu này cũng dần dần trở thành bãi đất hoang.

Đoan Mộc Thần cũng không biết tại sao lại đến đây, Giang Lai sống hay chết mắc mớ gì đến nàng? Làm nàng lăn lộn trên cái giường ấm áp hoài không ngủ được, 3h sáng lại lết ra cái chỗ quỷ quái này. Không phải được người đẹp hẹn tới, càng không biết sẽ gặp cái thứ quỷ gì.

3h sáng ở khu bỏ hoang gió quả nhiên rất lạnh, cỏ dại rậm rạp nhìn y như tình tiết trong phim ma. Hơn nữa, lâu lâu gió thổi vào mấy khe vách vang lên, cái cảnh tượng này mà ko có quỷ xuất hiện, thì đúng là có lỗi với hoàn cảnh. Đoan Mộc Thần rùng mình đi vào nhà xưởng, cửa gỗ dày nặng đã sớm bị mục nát, Đoan Mộc Thần đẩy nhẹ liền mở ra.

Vừa đi vào, đột nhiên có nhiều ngọn lửa nhỏ cháy lên.

"Đoan Mộc Thần, cô dám tới một mình hay lắm."

Đoan Mộc Thần nhìn thấy trong ánh lửa có 4 bóng người, bọn họ ngồi trên lan can cao, đều mặc vest đen. Người vừa nói chính là người đội nón đen, đeo khẩu trang đen, Hội Gia. Bên cạnh hắn có một người đang đứng, cao to đẹp trai lịch lãm Frankie, khóe miệng nhếch lên, đằng đằng sát khí. Bên phải hắn là một người cũng đẹp trai nhưng 'hơi bị' mập, nhìn cứ như được 4 Frankie ghép lại, ăn ăn liên tục ăn, phát ra cái âm thanh nghe muốn ói. Đứng phía sau là một cô gái đầy gợi cảm, đang trói chặt 2 tay Giang Lai. Giang Lai nhắm 2 mắt, hình như ở trạng thái hôn mê. Người phụ nữ kia đem hai tay Giang Lai ôm chặt lấy ngực mình, nhìn cứ như tình nhân.

Đoan Mộc Thần chắc một tiếng, nói: "Tao đang muốn tìm osin, hẹn tao ra đây vào giờ này đúng là rỗi hơi. Tao về ngủ đây, ai theo tao thì bước ra đây."

Cái người vẫn đang ăn kia là Bàn Tử đột nhiên cười ha hả, Hội Gia trừng hắn: "Bàn Tử, câm miệng, ăn đồ của ngươi đi!" - Bàn Tử liền im, cứ tiếp tục sung sướиɠ ăn.

Đoan Mộc Thần nói: "Tao đến rồi, tụi bây thả Giang Lai ra."

Frankie hừ một tiếng, từ bậc đi xuống: "Bớt nói nhảm, hai đứa mày đều phải chết."

"Như thế là ko giữ lời?"

"Tại sao chúng tao phải giữ lời với cái đứa đã gϊếŧ anh em tao?" - Frankie nghiến răng nghiến lợi.

"Ko ngờ tụi mày cũng có tình nghĩa dữ." - Đoan Mộc Thần cười. Nàng tưởng anh em mà Frankie nói là mấy xác sống kia, nàng ko hề biết Lý đã bị Giang Lai gϊếŧ.

Hội Gia ngồi trên cao đánh giá Đoan Mộc Thần, thầm nghĩ: "Cô ta có năng lực phục hồi thật mạnh, chỉ mới vài ngày mà nhìn cô ta chả có nét gì bị thương nặng, độc thi cũng được giải hết. Xem ra cái đứa tên Giang Lai kia đúng là có chút bản lĩnh." - Hội Gia ko biết ngoài Giang Lai ra, còn có hai mẹ con họ Trương, âm thầm giúp đỡ Đoan Mộc Thần. Tất nhiên ngay cả Đoan Mộc Thần cũng ko biết hai mẹ con họ Trương, ngoài mở tiệm mì còn có đạo thuật, nếu ko thì ko gạt hai người đó lén lút đi cứu người. Theo tính cách của Đoan Mộc Thần lúc nào cũng trốn sau cùng, làm gì có nghĩa khí mà cứu ai. Nếu nàng biết hai mẹ con kia pháp lực cao cường, nàng sẽ kéo đi cùng, sau đó sẽ đứng một bên hò reo cổ vũ nhìn hai người thu phục những cương thi này. Đáng tiếc, mẹ con họ Trương sợ dính phiền phức, nên kín như bưng về thân phận mình. Đoan Mộc Thần cũng ko biết chút gì, một mình một thân đến đối phó với 4 tên này.

Có điều cái này so với suy nghĩ của nàng hơn một chút, nàng sẽ phải đánh với 8 người.

"Phí lời, để tao uống cạn máu mày." - Frankie nói xong liền phóng với Đoan Mộc Thần. Đoan Mộc Thần từ trong túi lấy ra một cái bình nhỏ, nhắm ngay Frankie, nhấn 1 cái. Liền một ngọn lửa văng thẳng vào Frankie, Frankie giật mình vội né qua, vài sợi tóc bị cháy.

Đoan Mộc Thần tung hứng cái lọ, cười nói.

"Một gã đàn ông muốn cắn cổ tao, đây chính là vũ khí để bảo vệ trước đám háo sắc như mày đó. Một cái bật lửa được chế lại một chút." - Đoan Mộc Thần tất nhiên sẽ ko đi tay ko đến cứu người, nàng nhớ rất rõ cái lần tổ hình sự thất bại, làm Đoan Mộc Thần cũng suýt chết. Thế là Đoan Mộc Thần liền lấy cái bật lửa chế lại một chút, tăng kích thước và áp lực, biến thành một cây súng lửa nhỏ. Tài năng chế tạo của cô lúc nhỏ được Đoan Mộc Quý Diệp hết lời khen ngợi, nói Thần Thần đúng là có tài. Chỉ là mỗi khi nàng chế lại cái gì, thì cũng phải phá nát vài thứ dụng cụ của cha nàng, chọc cha nàng tức đến trừng mắt với nàng. Sau đó gia đình ko còn, nên nàng cũng ko còn hứng thú để chế tạo cái gì nữa.

Frankie tức điên, nhưng cũng ko dám tùy tiện hành động.

"Được rồi nhóc." - Minh Khiêu đang ôm Giang Lai lên tiếng: "Bớt nhảy tưng tưng như con khỉ đi." - Cô hé miệng, răng nhanh sắc bén ánh lên trong ánh lửa, làm người ta lạnh sống lưng, để sát vào cổ Giang Lai nói: "Mày còn dám động đậy, tao cắn đứt cổ nó."

"Thật là, đừng có nóng vậy chứ. Chúng ta cùng nhau nói chuyện tý, tại ông thái giám đó kích động ra tay trước mà." - Đoan Mộc Thần chỉ Frankie.

"Mày nói ai!" - Frankie nổi giận.

Bàn Tử đang ăn liền bật cười: "Thái giám Frankie, thái giám Frankie, nhìn rất giống hé hé...."

"Bàn Tử mày chết đi........" - Frankie nổi gân xanh.

"Vứt cái thứ trong tay mày đi." - Minh Khiêu nói.

"Ok, người đẹp nói sao làm vậy." - Đoan Mộc Thần cười đê tiện, vung tay, cái bình nhỏ lăn đến góc tường.

"Đứa nhỏ này thật biết nịnh." - Minh Khiêu mặt mày hớn hở, được Đoan Mộc Thần làm cho vui vẻ.

Hội Gia liếc Minh Khiêu, thở dài. Phụ nữ đúng là sinh vật kì lạ, đã biến thành cương thi cũng còn kì lạ.

Đoan Mộc Thần từ từ đi về phía 4 người, vừa đi vừa hỏi: "Tụi mày là cương thi phải ko? Vậy sao lại làm việc cho sòng bạc Li Bách? Hắn cho tụi mày tiền? Tụi mày thì có thể dùng tiền làm gì chứ?"

"Đó là chuyện của tụi tao, không liên quan tới mày." - Hội Gia lạnh lùng trả lời.

"Tất nhiên có liên quan, tao với tụi mày liên quan rất lớn đó." - Đoan Mộc Thần vừa đi vừa móc trong túi cái kính đen, đeo lên. Quay về phía Minh Khiêu nói: "Chị xinh đẹp kia ơi, xem tôi đeo kính vào có bảnh ko?"

Minh Khiêu cười khanh khách, nói: "Đẹp, rất bảnh trai nha."

Hội Gia cảm giác trên mặt mình nổi thêm 3 đường gân xanh. Cái tên Đoan Mộc Thần này bị ngu sao? Nếu nói Đoan Mộc Thần bị ngu, thì Minh Khiêu cũng là đứa ngu theo.

"Sự liên quan của chúng ta, bắt nguồn từ 6 năm trước........." - Đoan Mộc Thần ko nhanh ko chậm, hai tay bỏ vào túi chậm rãi bước đến gần họ.

"Mày đứng lại đó cho tao!" - Hội Gia nói: "Frankie gϊếŧ nó!"

"Được!" - Frankie bẻ cổ một tý, lại phóng tới về phía Đoan Mộc Thần.

"Thật là một đám người ko có cảm thụ mà." - Đoan Mộc Thần cười khà khà nói: "Vậy tao cũng ko có gì để nói rồi." - Đột nhiên Đoan Mộc Thần liền rút trong túi ra một thứ, ném xuống đất, trong ko gian tối tăm liền ánh sáng tỏa ra tứ phía.

"Là boom chói*!" - Frankie hét lên. Vì mắt chưa kịp thích ứng với ánh sáng mạnh kí©ɧ ŧɧí©ɧ, nên trước mặt hắn một màu trắng xóa.

[Boom chói hay gọi là pháo chói, pháo sáng nó tương tự boom khói. Nhưng dùng ánh sáng làm mù mắt một thời gian.]

"Có chuyện gì..........." - Minh Khiêu cũng hoàn toàn ko nhìn thấy gì, đột nhiên mặt thấy nóng lên, một ngọn lửa đang cháy trước mặt cô. Cô hét lên vội vàng lùi về phía sau, nhưng phát hiện là vách tường, nên tự mình làm thương mình.

Lúc nãy Đoan Mộc trêu chọc cũng vì muốn cố ý đeo kính lên, nên khi nàng ném boom chói thì ko bị ảnh hưởng. Khi vừa ném boom xuống đất, nàng liền phóng về phía Minh Khiêu, lấy ra một cái bật lửa được cải tạo khác tấn công Minh Khiêu đang ôm Giang Lai. Minh Khiêu ko nhìn thấy gì, lại bị lửa tấn công, bị thương ko nhẹ. Đoan Mộc Thần thừa cơ ôm lấy Giang Lai chạy thoát về phương hướng đã tính trước.

Vừa định nhảy ra cửa sổ, có một bàn tay nắm lấy vai bị thương của Đoan Mộc Thần, bàn tay đó mạnh và cứng như thép. Đoan Mộc Thần đột nhiên giật mình, Hội Gia cũng đeo mắt kính.Đoan Mộc Thần dùng cái chân phải vẫn còn bị đau đá lên, Hội Gia nghiêng người né. Đoan Mộc Thần đưa tay nắm lấy cánh tay Hội Gia, sau đó xoay cổ tay một cái, cánh tay của hắn đã bị văng ra.

Hội Gia giật mình, Đoan Mộc Thần cười hì hì nói: "Thấy chưa, tứ lưỡng bạt thiên cân, Thái Cực Quyền đó." - Nói xong nàng ôm Giang Lai phá cửa sổ, trốn đi. Hội Gia chửi thề một câu, rồi đuổi theo, lại bị một ngọn lửa chặn lại. Thì ra Đoan Mộc Thần đã tưới xăng xung quanh xưởng, khi nàng đưa Giang Lai ra ngoài đã lập tức phóng lửa. Ngọn lửa hừng hực, Hội Gia cũng sợ ko dám nhúch nhích.

"Hội Gia cháy rồi, giờ làm sao? Chúng ta có đuổi theo?" - Bàn Tử sốt ruột rồi, Frankie cũng la hét mắt từ từ bình thường.

"Đuổi theo cái mông mày, nghĩ làm sao thoát ra khỏi đây đã." - Hội Gia vô cùng tức giận. Cái tên Đoan Mộc Thần đó có thể đem Giang Lai rời khỏi đây mà ko hề có chút thương tích, nếu tin lộ ra mặt mũi bọn họ biết để đâu? Hơn nữa, nếu ông chủ biết............

"Dùng bất cứ cách nào, nhất định phải gϊếŧ được 2 đứa nó! Nếu ko, người chết là chúng ta." - Hội Gia tháo nón, quăng mạnh xuống đất, bụi tung lên.

Đoan Mộc Thần ôm Giang Lai nhảy ra cửa sổ, ngã vào đống cỏ bên cạnh. Đoan Mộc Thần ko quan tâm cái vai đang đau, cõng Giang Lai bỏ chạy. Trong bóng tối, cô ko biết phải chạy đi đâu, chỉ có một suy nghĩ là phải chạy thật nhanh, ko thể bị đám người Hội Gia đuổi kịp, nếu ko thì chết chắc. Đám Hội Gia chỉ có 4 người, nhưng lại có sức mạnh, nên khá khinh thường Đoan Mộc Thần đến một mình lại còn đang bị thương. Điều tối kỵ trong binh gia là khinh địch, Đoan Mộc Thần chính là lợi dụng tâm lý này của bọn chúng. Dù bây giờ đã thoát, nhưng vết thương ở vai của Đoan Mộc Thần bắt đầu chảy máu, cõng thêm Giang Lai nên thể lực dần dần ko chống đỡ nổi. Nàng cứ cố từng bước, chẳng biết đã đi trong đám cỏ dại này bao lâu, đến khi thấy mặt trời ló dạng ở phía Đông, Đoan Mộc Thần mới phát hiện nàng đã hết sức rồi. Quay về sau, cái nhà xưởng bỏ hoang kia đã mất hút, nàng mới bỏ Giang Lai xuống, cũng ko quan tâm dưới đất có gì liền nằm vật xuống.

Mồ hôi ướt sũng áo sơmi của nàng, vai bị Hội Gia nắm lấy đã chảy máu. Nàng vẫn đang thở dốc, cảm thấy ko khí thật ít ỏi. Nàng thấy rất mệt, nhưng sợ khi nhắm mắt sẽ chết thật. Nàng quay đầu nhìn Giang Lai, thấy màu xanh tươi của cỏ cùng ánh bình minh đỏ nhạt chiếu lên mặt cô ấy, đẹp không tả nổi.

Đoan Mộc Thần nhìn đến quên mệt và đau đớn, trái tim thì như trống đánh thình thịch.

Giang Lai thật là đẹp, Đoan Mộc Thần tự nhiên muốn hôn cô gái xinh đẹp này một cái. Nhưng toàn thân đau nhức thật sự ko nhúch nhích nổi, đành bỏ vậy. Đoan Mộc Thần cảm thấy càng lúc càng ổn, hơi thở cũng đều hơn, khóe miệng mỉm cười, rồi chìm vào giấc ngủ.

Khi Đoan Mộc Thần đang ngáy ngủ, thì Giang Lai tỉnh lại. Nàng nhìn về phía Đoan Mộc Thần, phát hiện Đoan Mộc Thần đang ngủ. Nét mặt ngủ của Đoan Mộc Thần thật khác lúc cô ấy thức, cơ mặt thư giản, miệng còn hơi cười nhìn như đứa bé.

Giang Lai ko nói gì, cũng ko làm gì, quay đầu nhìn về ánh mặt trời đang lên cao, thở dài.