Cương Thi Tiểu Thư

Chương 12

Mấy ngày Đoan Mộc Thần dưỡng thương ở nhà họ Trương, được chăm sóc như vua. Nàng lúc nào cũng chị Trương, chị Trương, làm bà Trương rất thích đứa nhỏ này, nên giao cho Trương Tư Nguy chăm sóc Đoan Mộc Thần khi bà ra tiệm. Còn nói Đoan Mộc Thần hiện tại rất yếu, phải cố gắng chăm sóc, không được làm việc nặng, còn bắt Trương Tư Nguy làm đồ ăn ngon cho Đoan Mộc Thần. Đoan Mộc Thần nghe thấy cực kỳ vui vẻ, thuận thế làm tới, được voi đòi 2 Bà Trưng. Nàng cố gắng đồ mặc tận giường, cơm đưa tận miệng, có thể ngồi thì không bao giờ muốn đứng, sai Trương Tư Nguy như osin.

"Tư Nguy.....tôi đói!" - Đoan Mộc Thần cố ý kéo dài âm cuối để nghe thê thảm, làm Trương Tư Nguy dựng hết da gà.

"Chờ chút, để người ta nghỉ chứ! Tôi mới vừa tan học, chị không biết tự nấu cơm sao?"

"Ai dui, vai tôi đau quá....."

"Cho chị đau đến chết đi........."

Cuối cùng Trương Tư Nguy cũng bất lực phải nấu cơm, ai bảo lệnh mẹ khó cãi.

Trương Tư Nguy đem 2 món 1 canh đến phòng khách, đang nằm trên sopha xem tivi Đoan Mộc Thần ngửi được mùi thơm liền ngồi dậy, cơ thể khỏe mạnh nên vẫn vận động tốt. Trương Tư Nguy nghiêng nhìn cô, nói: "Ăn đi, mập chết chị!"

"Mập chết? Người sống làm sao có thể mập chết được?" - Trước đây mập là một danh từ, bây giờ mập là một động từ.

"Nhanh ăn đi, ngậm miệng lại."

Nhìn Đoan Mộc Thần cầm cơm ăn, Trương Tư Nguy nhớ tới chuyện tình vài ngày trước.

Mấy ngày trước khi Trương Bách Vân giúp Đoan Mộc Thần trị thương, cởϊ áσ của cô, bà đã thấy trên lưng cô có một cái bớt lớn màu đỏ như ngọn lửa.

"Đây là.....!" - Trương Bách Vân kinh ngạc, hai mắt sáng rỡ.

Trương Tư Nguy đến gần hỏi: "Mẹ, cái bớt này có gì đặc biệt sao?"

"Chẳng lẽ là cô bé đó?"

"Là ai?" - Trương Tư Nguy hỏi.

Liền, Trương Bách Vân kể cho Trương Tư Nguy nghe chuyện một trận gió tanh mưa máu 6 năm trước.

Sáu năm trước Trương Tư Nguy mới 12 tuổi, chỉ có thể dùng vài phép thuật đơn giản, lúc đó Trương Bách Vân đã nhận thấy cương thi thức tỉnh. Thế là, bà đưa Trương Tư Nguy về nhà, một mình ra ngoài tìm cương thi.

Bà nghe tin đồn cương thi tấn công người, ở một tỉnh gần thành phố B đều có người bị tấn công. Những đợt tấn công đó, có người chết, có người trúng độc thi biến thành xác sống chuyên đi hút máu.

Lúc đó mọi người ở thành phố B đều hoảng sợ, nhà xưởng đóng cửa, trường học nghỉ dạy. Vì gạo nếp có thể kiềm chế độc thi nên giá lên tới trời, nhưng vẫn bán sạch. Lực lượng cảnh sát tập hợp một đội binh tinh nhuệ, lẻn vào nơi cương thi hay xuất hiện, định tiêu diệt cương thi sạch sẽ.

Trương Bác Vân triệu tập rất nhiều đạo hữu có đạo hạnh cao thâm, muốn đi vào giúp lực lượng cảnh sát một tay. Nhưng không ngờ khi vừa vào đến cuối tỉnh, khắp nơi bừa bộn, máu chảy thành sông, xác chết khắp nơi. Trong không khí tràn ngập mùi máu tanh, những căn nhà ở đó mỗi căn phòng đều bị nhuộm đỏ.

Tất cả cương thi đều chết hết, lực lượng cảnh sát cũng dường như chết sạch, chỉ còn một cô bé quần áo rách nát, tay cầm một thanh kiếm gỗ đang bốc cháy. Bên cạnh cô bé có một cô gái tóc dài đang hấp hối, Trương Bách Vân nói cô bé kia chắc là Đoan Mộc Thần rồi.

Khi đó Trương Bách Vân rất ngạc nhiên, Đoan Mộc Thần đang cầm là kiếm gỗ đang bốc cháy hừng hực, lạ là không cháy thành tro? Sau lưng Đoan Mộc Thần có một cái bớt màu đỏ, đỏ đến mức quỷ dị, như là màu của ngọn lửa đang bùng cháy. Đoan Mộc Thần quay lại, đối diện với một đám đạo sĩ, ánh mắt của em ấy khi đó như đang trong cơn ác mộng, sát khí bừng bừng. Mặt em ấy đầy máu, tóc tay ngổn ngang, không nhìn rõ mặt. Đoan Mộc Thần đột nhiên hét to một tiếng, rồi vung kiếm vào họ, mọi người vội vàng tránh né.

"Cô bé, chúng tôi là người, không phải cương thi!"

"Khống chế cô bé lại đã."

Trương Bách Vân vòng ra sau lưng cô bé, bắn ba viên đá, điểm trúng huyệt đạo của cô. Đoan Mộc Thần thuận thế ngã xuống đất, kiếm trong tay cũng rơi ra. Thần kỳ chính là, khi thanh kiếm vừa rời tay Đoan Mộc Thần lửa liền biến mất. Trương Bách Vân muốn đến gần xem, liền có một bóng đen nhảy đến trước mặt vung tay, một trận gió mạnh thổi qua. Trương Bách Vân cảm thấy khó thở, đành lùi về sau.

Cái bóng đen đó là một người đàn ông đeo kính đen, hắn đánh bay Trương Bách Vân ra, lập tức cầm kiếm gỗ, nhắm vào đầu Đoan Mộc Thần chém xuống. Ngay lúc này, cô gái đang thoi thóp nằm dưới đất bỗng nhiên nhảy tới, ôm lấy Đoan Mộc Thần tránh đi. Chỉ nghe 'xẹt' một tiếng, thanh kiếm chém trúng lưng cô gái đó, máu tươi chảy ra. Cô gái đó dùng hết sức lực đá người đàn ông đeo kính, hắn rên một tiếng rồi bị đá văng ra. Sau đó, cô gái đó ôm Thần Thần biến mất.

Tiếp theo đó là gã đeo kính đen cầm kiếm gỗ trốn mất, Trương Bách Vân có điều tra tung tích của hắn và kiếm, nhưng mãi không có kết quả.

Trương Bách Vân nói với Trương Tư Nguy, nếu như bà đoán không sai, thì thanh kiếm đó chính là Tật Quang Mộc trong truyền thuyết, đó là kiếm gỗ đào có yêu khí. Nó có thể trảm yêu trừ ma, uy lực cực kỳ, cũng có thể gϊếŧ chết cương thi, lại càng có thể cải tử hồi sinh. Nếu ai được nó chọn làm chủ nhân thì đánh đâu thắng đó, không gì cản được, và Đoan Mộc Thần đã được Tật Quang Mộc kiếm chọn làm chủ nhân.

"Tư Nguy, khi Thần Thần tỉnh lại nhớ chăm sóc em ấy cho tốt. Thành phố B được an toàn, chỉ đành dựa vào em ấy thôi."

Nhớ tới lời mẹ, Trương Tư Nguy lén nhìn Đoan Mộc Thần, thấy chị ta ăn vô cùng sung sướиɠ, một chút dáng vẻ điên cuồng của "Chúa Cứu Thế" đều không có. Trương Tư Nguy thở dài, có phải thời kỳ cương thi sắp trở lại, làm lòng người hoảng sợ.

"Mình còn chưa có người yêu." - Trương Tư Nguy trong lòng oán trách.

"Tôi muốn đến sở cảnh sát." - Cơm nước xong, Đoan Mộc Thần thay đồ.

"Tới sở cảnh sát làm gì?" - Trương Tư Nguy đứng lên.

"Nộp đơn từ chức."

"Chị muốn từ chức? Tại sao?"

"Không sao, chỉ là không muốn làm nữa." - Đoan Mộc Thần vừa cài nút áo sơmi, vừa nói: "Em không thấy tôi vừa mất nửa cái mạng sao, nếu còn làm nữa không phải chết luôn à."

"Nhưng chị là cảnh sát! Chị không muốn bảo vệ an toàn cho thành phố này sao?" - Trương Tư Nguy có chút gấp, hoặc bị rối hay gì đó. Nàng luôn cảm thấy dù cái người cảnh sát này chẳng hề đứng đắn, nhưng nhất định trong lòng có chính nghĩa. Hơn nữa, được bà Trương kể chuyện liên quan đến Đoan Mộc Thần, làm trong lòng Trương Tư Nguy có chút kỳ vọng vào cô. Nhưng giờ Đoan Mộc Thần lại muốn từ chức???

"An toàn của thành phố này?" - Đoan Mộc Thần cười gằn - "Trong thành phố này, người tôi muốn bảo vệ đã không còn."

Dù Đoan Mộc Thần đã sớm chuẩn bị tâm lý, nhưng khi bước vào sở cảnh sát cũng cảm giác được áp lực. Cứ như nàng vừa mọc thêm hai cái đầu, 4 tay, ai cũng dùng ánh mắt quái dị nhìn nàng. Có điều nàng đã miễn dịch, dù sao những tin đồn đó đều là chuyện nhãm nhí thôi. Đúng, tôi là quái vật, tôi là sao chổi, các ngươi nhìn nhiều coi chừng tôi khắc chết hết.

Đoan Mộc Thần đi thẳng đến tổ hình sự, nhìn khung cảnh tàn tạ. Tất cả văn kiện hồ sơ rơi đầy đất, không ai kiểm tra, không người thu dọn, cái ghế sopha nàng thích nhất thì chất đầy thùng giấy. Đoan Mộc Thần đạp lên những thứ đó bước đi, âm thanh sào sạt.

Chỉ qua mấy ngày, cứ như biến thành thế giới khác. Những tên đồng nghiệp chán ghét, ngu dốt, ngạo mạn, thanh cao, nhiều chuyện đã không còn nữa.

Đoan Mộc Thần lấy ra thư từ chức, không biết đưa cho ai, trong lòng có chút trống rỗng buồn phiền lướt qua. Nàng lấy lại bình tĩnh, đi ra khỏi tổ hình sự, đi thẳng đến văn phòng Đốc Sát.

Đi tới cửa phòng làm việc Đốc Sát, vừa mới gõ cửa liền thấy cửa không khóa. Giọng nói thấp khàn khàn của Đốc Sát vang lên: "Ai?"

"Đoan Mộc Thần tổ hình sự."

"Cô.......vào đi!"

Chẳng hiểu vì sao Đốc Sát nghe thấy giọng nói của cô, lại tức giận như vậy.

Đẩy cửa ra, Đoan Mộc Thần liền giật mình, Đốc Sát máu me be bét khắp người ngồi sau bàn làm việc, ông còn đang ôm một người. Đốc Sát dường như đang khóc, nhưng không có tiếng động.

"Đốc.........Sát???" - Đoan Mộc Thần từ từ tới gần Đốc Sát, gọi thăm dò. Đốc Sát đang làm gì vậy? Sao lại ở ngay văn phòng ôm người? Còn là một cô gái tóc dài? Rồi máu ở đâu ra? Đốc Sát hình như đang chìm đắm trong thế giới của chính mình, hoàn toàn không ngẩng đầu nhìn Đoan Mộc Thần. Đoan Mộc Thần tiến lên 2 bước, muốn nhìn rõ người Đốc Sát đang ôm là ai.

Vừa nhìn, Đoan Mộc Thần sợ đến chết cứng, trong lòng nổ một tiếng lớn.

Người Đốc Sát đang ôm chính là nửa phần cơ thể con gái ông, Tưởng Chu! Vậy máu trên người ông đều là của cô ấy.

Đốc Sát đột nhiên cầm một vật trên bàn làm việc, dùng sức ném thẳng vào Đoan Mộc Thần. Đoan Mộc Thần sững sờ, thứ đó trúng thẳng vào giữa trán cô, làm Đoan Mộc Thần ngửa đầu, máu tươi chảy ra.

"Cô là đồ sao chổi! Con gái tôi bị cô hại chết! Cô là quái vật! Quái vật!" - Đốc Sát điên cuồng gào thét.

Đoan Mộc Thần liếc nhìn cái thứ ông dùng ném cô, đó là một chiếc giày cao gót đen, giày của Giang Lai. Vừa nhìn đã biết chủ nhân, Đoan Mộc Thần cũng hơi kinh ngạc. Có thể do nàng ghét cay ghét đắng đám phụ nữ ở khoa xét nghiệm, nên nhớ rõ chăng?

Đoan Mộc Thần nhặt chiếc giày lên, trên đó dính máu, vệt máu xếp thành chữ rất khó đọc: "Muốn Giang Lai sống, 3h sáng, Đoan Mộc Thần, khu bỏ hoang phía Bắc."

Đoan Mộc Thần lạnh lùng nhìn chữ trên giày cao gót, máu trên trán từ từ chảy xuống, cô giơ tay lau đi.

Tưởng Chi chỉ còn nửa người, nhưng Đốc Sát vẫn ôm chặt trong lòng. Đó là con cưng của ông, từ nhỏ đến lớn hết mực cưng chiều. Vì thế ông vẫn ôm chặt cô khóc thét, dù cô ta đã chết, nội tạng lòng thòng chảy đầy đất, cơ thể bắt đầu thối rữa.

"Cô sẽ không hiểu cảm giác đau đớn này, cô không thể hiểu............" - Đốc Sát cứ liên tục nói như vậy, mặt ông dán chặt vào gò má lạnh lẽo của Tưởng Chu, nước mắt chảy ròng ròng. Đoan Mộc Thần rất ít khi nhìn thấy đàn ông khóc, làm nàng nhớ tới đồng nghiệp lần trước nàng đã gϊếŧ, anh ta cũng khóc rất thảm thiết.

Dù nước mắt có nóng bao nhiêu, cũng không thể làm ấm lại cơ thể lạnh như băng.

Đoan Mộc Thần rất muốn nói với Đốc Sát một câu "tôi hiểu", nhưng lời chưa kịp nói đã nuốt vào. Nàng sợ câu nói này lại chọc giận Đốc Sát, sợ ông lại cởi giày ném nàng.

Đoan Mộc Thần cầm theo giày của Giang Lai ra khỏi phòng, đứng ở cửa một hồi. Nghĩ đến cô gái nhiệt huyết Tưởng Chu có kết quả như vậy, đúng là có chút khó xử. Đột nhiên nàng phát hiện vẫn chưa trình đơn từ chức, nhưng suy nghĩ một hồi, cũng đâu có gì khác biệt.

Sở cảnh sát còn cần mình sao? Thậm chí cả thành phố này, chẳng ai cần mình nữa.