Beta Đáng Thương Bị Nhóm Alpha Cưỡng Chế Ái

Chương 19

Cia gần như lập tức nhìn phía Ca Vi, trong mắt không kìm chế được ý muốn cầu xin cô ấy giúp đỡ.

Ca Vi tiêu sái đi đến quầy bar quẹt thẻ, Ilokano dùng một tay mở cửa, tay còn lại ôm eo Cia, cả người cậu run rẩy bẩy, nỗi sợ chiếm cứ nội tâm cậu khiến cậu không thể động đậy. Rõ ràng không ngửi được mùi tin tức tố, theo lý mà nói cậu sẽ không bị Alpha áp chế, nhưng khi người này tới gần, mọi năng lực phản kháng của cậu đều biến mất.

Những hình ảnh điên cuồng khủng bố đan xen trước mắt, gần như muốn phá hỏng đầu cậu.

Tại sao lại như vậy, hắn muốn đưa cậu đi đâu? Thậm chí Cia vô thức phát ra một tiếng nức nở, giống như chú mèo con đột nhiên bị bóp chặt, tay Cia nắm cổ tay người đàn ông đang vòng ôm eo cậu, muốn kéo anh ta ra.

Ilokano còn chưa ra khỏi quán cà phê, một cái tay với bộ móng sơn màu màu lam óng ánh chắn ngang trước cửa, Ca Vi nghiêng đầu, đuôi tóc màu lam phất trên vai, giọng điệu ngạo mạn: “Xin chờ một chút, tôi còn cần vị nhân viên này giúp mình mở máy đó.”

“Nhưng mà thân thể cậu ấy không được thoải mái nha.” Ilokano giúp Cia lau vầng trán toát mồ hôi lạnh, “Cô gái này, nếu không cô tìm người khác hỗ trợ đi, tôi tin sẽ có rất nhiều người ở đây bằng lòng giúp cô.”

“Nhưng tôi lại nghĩ người bằng lòng thay tôi khởi động máy ở đây nhất vẫn là cậu ấy.” Ca Vi hếch cằm về phía Cia, “Phải không?”

Hốc mắt Cia ươn ướt, trông rất đáng thương. Cậu gật đầu lia lịa, ngón tay kéo vạt áo tây trang của Ca Vi. Cả người cậu dần khôi phục được một chút sức lực, nhưng Ilokano lại hoàn toàn như không cảm nhận được sự chống cự của cậu, ôm cứng lấy cậu tiếp tục đi ra ngoài.

Alpha và Omega có vẻ ngoài xuất chúng đều đứng trước cửa đã hấp dẫn một số người trong tiệm chú ý. Ilokano đột nhiên bật cười, thở dài một hơi đầy ý vị sâu xa: “Thế thì tốt rồi, thì ra hai người quen biết nhau, tôi vốn là bạn học cùng trường của cậu ấy, nhìn thấy cậu ấy đột nhiên ngã xuống, cho nên mới muốn đưa cậu ấy đến bệnh viện kiểm tra xem sao.”

“Nếu anh còn lôi kéo cậu ấy, có lẽ cậu ấy sẽ bị anh dọa cho nằm viện đấy.”

“Ồ……” Ilokano làm như đột nhiên hiểu ra vấn đề, nhìn về phía Cia trong lòng đã phát run, “Là tôi quá sốt ruột dọa đến cậu sao?” Trên mặt hắn tràn đầy áy náy, “Tôi chỉ muốn giúp cậu thôi…… Ngại quá, thật sự xin lỗi.”

Cia cảm nhận được lực tay trên eo thả lỏng, cậu gần như lập tức nhảy ra khỏi lòng Ilokano chạy tới phía sau Ca Vi. Chân hãy còn nhũn, cậu cẩn thận nắm vạt áo của Ca Vi bình ổn lại cảm xúc, Ca Vi tự nhiên chuyển tay mình đến trước mặt Cia.

“Quan hệ của hai người tốt thật.” Ilokano chớp đôi mắt mèo màu hổ phách, vẻ mặt thản nhiên nói một câu.

“Quan hệ khách hàng qua lại thôi.” Ca Vi quét mắt nhìn Cia vẫn còn kinh hồn chưa định lại không dám tùy ý cầm lấy tay mình, cố ý giở trò đùa dai nói, “Dẫu sao ban ngày tôi là khách của cậu ấy, đến tối cậu ấy lại là khách của tôi.”

Ilokano thoáng khựng lại, biên độ nhỏ đến mức khó mà phát hiện, sau đó bày ra vẻ mặt kinh ngạc. Hiện Cia đang chìm trong hỗn loạn, hoàn toàn không chú ý tới Ca Vi đang nói những gì, cậu chỉ muốn tránh khỏi Ilokano.

Cia không khác gì cái đuôi nhỏ theo sát Ca Vi đi vào chỗ ngồi, nhìn Ca Vi tự mình khởi động máy. Ca Vi nhìn dáng vẻ đáng thương như chim sợ cành cong của Cia, lời nói đùa đến bên miệng lại nuốt trở về, đổi thành hỏi: “Cậu có muốn chơi một ván không?”

“Hả?” Đầu óc Cia có chút mờ mịt, nhưng đã trấn định hơn nhiều, cậu lắc đầu, “Tôi không biết chơi, hơn nữa hiện tại vẫn đang trong thời gian làm việc.” Cậu nhìn về hướng quầy bar, nơi đó đã không còn người, bọn họ rời đi hết rồi sao? Trong lòng cậu thoáng thả lỏng vài phần.

Ca Vi cũng không bắt buộc, trực tiếp bắt đầu chơi.

4 giờ là thời gian Ca Vi phải rời đi, Cia thấy vậy gọi cô lại.

“Còn có hoạt động miễn phí à?” Ca Vi nhướng mày, cười đầy ẩn ý.

“Ca Vi.” Cia tạm dừng một chút, trực tiếp hỏi, “Có phải cậu thiếu tiền lắm không?”

“……” Ca Vi nhìn đôi mắt chuyên chú ôn hòa của Cia, giọng điệu ngả ngớn bất giác thu lại một ít, “Sao vậy? Động lòng với cái giá tôi đưa ra rồi à?”

“Không phải……” Cia có chút bất đắc dĩ xoa huyệt thái dương, “Nếu cậu thật sự thiếu tiền, tôi có thể giúp cậu……”