Cia theo tiếng nhìn lại, trong đám người thấy được một hình bóng quen thuộc, đôi mắt mèo màu hổ phách, tóc xoăn mềm mại màu lạnh, làn da như bơ sữa, trên gương mặt tinh xảo còn sót lại một vài nét trẻ con, hắn đang ở giữa độ tuổi giao nhau giữa thanh niên và người trưởng thành.
Một tay hắn đút túi đứng ở vị trí gần cửa, trên mặt mang nụ cười vô tội, nghiễm nhiên là một thiếu niên khí phách phong hoa.
Là Ilokano Edgeworth.
Mặc dù bề ngoài hắn rất giống một con mèo thuần chủng ngoan ngoãn, nhưng là một Alpha đứng đầu gen cấp 3S, bên dưới bộ đồ rộng thùng thình chính là đường cong cơ bắp rắn chắc lưu sướиɠ, ẩn chứa sức chiến đấu cùng sức bật khó có thể tưởng tượng, khí chất vô hại che giấu bản tính hoang dã ẩn sâu bên trong.
Về điểm này, không lâu trước kia Cia mới được trải nghiệm, cho dù là khi cậu kề cận bờ vực sụp đổ, khóc lóc cầu xin thế nào, hắn cũng không mềm lòng tẹo nào mà tiếp tục không biết thoả mãn rong đuổi trên cơ thể cậu, nhiều lần mất khống chế, không màng người dưới thân tuyệt vọng giãy giụa cùng rêи ɾỉ, vẫn cứ mạnh mẽ chọc phá khoang sinh sản, hung dữ cắm dương vậ.t thô dài vào bên trong Cia.
Trái với đóa hoa lạnh lùng khó với tới Sikeith, ở trường quân đội hắn có tiếng là tốt tính, nhiều bạn bè. Phúc hậu và vô hại cộng thêm bề ngoài đáng yêu lại tích cực tham gia các hoạt động đoàn thể, tính tình rộng rãi phóng khoáng, giúp hắn rất được hoan nghênh trong đám Alpha và Beta, tuy là tinh anh của lớp S nhưng hắn có vẻ lại rất hòa đồng với các học sinh lớp thường.
Trước lúc thi thực tiễn Cia cũng có duyên vài lần gặp mặt hắn, nhưng về cơ bản đều là Cia đơn phương biết người ta. Chủ yếu là trong các trận đấu bóng rổ của trường hoặc các hoạt động khác của khoa, mà Ilokano vẫn luôn là tâm điểm của toàn trường.
“Thật sự xin lỗi, Parker luôn thích nói mấy lời bông đùa không thích hợp.” Ilokano cười rất đáng yêu, mơ hồ có thể nhìn ra răng nanh nhòn nhọn, hắn tự nhiên đi về phía quầy bar, vẻ mặt áy náy xin lỗi.
Gương mặt Cia lập tức trở nên tái nhợt, cậu theo bản năng lùi về phía sau, nhưng phía sau chính là quầy trưng bày, cậu hoàn toàn không thể tránh. So với Sikeith, Ilokano mang đến cho cậu đả kích khắc sâu hơn nữa, bởi vì Ilokano là người đầu tiên hôm ấy xâm phạm cậu, cũng là người thứ nhất cưỡng chế đâm thủng khoang sinh sản của cậu.
Sống lưng Cia va vào cạnh tủ trưng bày, bình hoa trang trí trên đầu lắc lư hai cái có xu thế rơi xuống, mà Cia hoàn toàn không chú ý tới nguy hiểm bên cạnh, đôi mắt cậu mở to, bên trong tràn ngập kinh hoảng sợ hãi, giống như động vật nhỏ không dám nhúc nhích trước mãnh thú.
Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc Ilokano không biết đã tới bên cạnh quầy bar từ khi nào, hắn vươn tay nhẹ nhàng đón được bình hoa kim loại có trọng lượng nhất định kia. Bên tai Cia là tay áo khoác có in chữ Ilokano màu đen, thậm chí đốt ngón tay ấm áp còn sượt qua sườn mặt cậu. Hai người vốn còn cách một khoảng bỗng nhiên cách nhau cực gần, chóp mũi gần như chạm vào nhau.
Gương mặt quen thuộc phóng đại trước mặt, giữa lúc hoảng hốt gian, ký ức hỗn loạn đáng sợ ùa về, Cia lập tức bị dọa sợ, trong mắt ầng ậc nước.
“Cậu vẫn ổn chứ?” Ilokano tỏ vẻ quan tâm, tùy tay đặt bình hoa sang một bên, thậm chí còn vòng qua quầy bar đi ra ngoài, “Thân thể không thoải mái sao?” Hắn cực kỳ tự nhiên đỡ lấy Cia gần như sắp ngã xuống đất, một tay vòng qua ôm eo cậu, “Có cần tôi đưa cậu đến bệnh viện không?”
Cia kinh hoảng lắc đầu, muốn đẩy Ilokano ra, nhưng người ôm cậu bất động như núi, còn nghiêng đầu nghi hoặc nói: “Sikeith có biết cậu tới đây làm thêm không?”
Chuyện này có liên quan gì đến Sikeith? Đầu óc Cia trì trệ, chậm rì rì bắt được mấy từ mấu chốt, cậu hoảng sợ đạp Ilokano vài cái, đáng tiếc dáng vẻ Ilokano vẫn như không có cảm giác gì, thậm chí còn nhiệt tình đề nghị: “Cậu chảy nhiều mồ hôi quá, tôi đưa cậu đến bệnh viện nhé.”
Nói đoạn ôm Cia đi về phía cửa, tay chân Cia vô lực, sợ tới mức nói không nên lời, đôi mắt đẫm lệ mông lung.
Mấy nam sinh đi cùng Ilokano, bao gồm cả thanh niên nọ có vẻ không ai cảm thấy hành động này có gì không đúng, trong đó có người còn lẩm bẩm: Nhìn cũng là một người bình thường mà, sao tố chất thân thể lại kém vậy.
Cia không rõ vì sao Ilokano muốn làm như vậy, rõ ràng chỉ cần hắn cách xa cậu một chút sẽ không có việc gì, hắn đang kí©ɧ ŧɧí©ɧ cậu sao?
Đúng lúc này, ở cửa truyền đến tiếng chuông gió, Ca Vi nhiều ngày không gặp đi vào trong quán. Hôm nay mái tóc quăn màu lam của cô nàng được buộc đuôi ngựa, trên người là chiếc áo khoác tây trang ngắn màu đỏ nhạt cùng với chiếc váy xếp ly, tư thế hiên ngang oai hùng. Đúng lúc va phải ánh mắt hoảng loạn bất lực của Cia.