Hoàng Hậu Nghịch Ngợm Của Ta

Chương 40

Part 40

Chói...chói quá... Ta khó chịu chùm chăn lên người. Ta muốn ngủ, ngủ một chút thôi...

- Ân Ly....nàng mau dậy đi nào..

- Ưʍ....ta muốn ngủ... Một chút...

Vừa trả lời, ta vừa trở mình lại xoay người sang bên trái.

Một bàn tay nâng nhẹ mặt ta lên, rồi đặt trên đó một nụ hôn thật nhẹ.

- Hoàng Thần...hôm qua mi hôn chưa đủ sao..

Ta lại trở người, mắt vẫn nhắm nghiền. Ta ngủ chưa đủ a~

Hơi thở của hắn khẽ phả vào tai ta, làm ta run nhẹ người, ti hí mắt:

- Nàng không mau dậy là ta ăn nàng tiếp đấy..

- Ừm...kệ... Ơ không không ta dậy rồi dậy rồi

Ta hốt hoảng mở trừng mắt nhìn nam nhân bên cạnh. Hắn giờ này còn cười cợt được nữa. Ta nhăn mặt, phụng phịu:

- Ta muốn ngủuuuuuuuu...ưʍ..ưm

Hắn chặn họng ta bằng nụ hôn đó, tên bi3n thái mà.. Cảm giác nhói ở môi xuất hiện. Tên bi3n thái... hắn cắn ta..

- Ân Ly...

- Hửm??

- Chúng ta bỏ trốn với nhau đi...

- Sao?? Mi điên à??

- Không... Ta nói thật. Ta bỏ làm hoàng thượng.. Nàng không cần nghĩ đến trọng trách Huyền Vũ... Chúng ta sẽ có một căn nhà gỗ nhỏ, ngày ngày sống hạnh phúc, nàng ở nhà chăm con, ta kiếm tiền kiếm việc.. Chẳng phải rất hạnh phúc sao??

- .........

- Nàng trẻ con, hậu đậu, vụng về... Ở nhà chăm con, còn ta tháo vát sẽ ra ngoài kiếm việc... Chúng ta sẽ có một đàn con đáng yêu, xinh đẹp giống nàng, giỏi giang giống ta

Hắn cười tít mắt, vẻ hạnh phúc tràn đầy gương mặt, rồi hắn kéo ta, ôm ta vào lòng. Ấm áp!

Hoàng Thần...

- Chúng ta bỏ trốn đi...

*******************

- Kha huynh, huynh ăn cái này đi - tiểu Lam giơ chiếc thìa trước miệng Kha huynh cười nhẹ.

Trọng Kha mỉm cười đỡ lấy bát cùng thìa trên tay tiểu Lam:

- Được rồi... để ta

Tiểu Lam lặng lẽ ngắm nhìn nam nhân trước mặt ăn. Trái tim khẽ nhói một cái.. Có lẽ chàng vẫn còn nhớ về nữ nhân đó. Nói Không có cảm giác ghen tuông với nữ nhân đó cũng đúng, vì người đó lại là ân nhân trước đây. Cũng chỉ là đứng từ xa thầm nhìn nam nhân đó, cũng chỉ là đơn phương mà thôi..

Nhưng nàng lại thích nụ cười hạnh phúc đấy, thích ánh mắt trìu mến dịu dàng..

Từ một loài có cánh biết bay, nàng bay đến nơi Chu Tước đại nhân tu luyện thành người, chỉ để mong một ngày nào đó, chàng sẽ quay lại nhìn thấy nàng đang đứng sau, luôn cố gắng mỉm cười chờ đợi chàng và rồi chàng sẽ nhận ra tình cảm đó và sẽ đáp lại..

Đó chỉ là mong ước..

Nhưng giờ, cảm giác ấy đau hơn Tiểu Lam nghĩ, đau đớn lắm, như những con dao chi chít gạch vào trái tim... Người ấy cũng như vầng trăng kia, nàng cũng như hồ nước, hồ nước phản ánh ánh trăng huyền ảo, nhưng cũng chỉ đứng từ xa ngắm nhìn vầng trăng trên cao kia thôi..

- Huynh, Huynh thấy ngon không? Muội tự làm đấy.

Tiểu Lam tít mắt cười nhìn Trọng Kha, trong lòng không khỏi nhói đau.

Nam nhân cười nhẹ, khẽ xoa đầu tiểu Lam rồi nói:

- Lam Lam, ngon lắm!

Nữ nhân đó, giờ thế nào rồi???

Nữ nhân đó, có bị thương không??

Nữ nhân đó, vẫn cười chứ???

Nữ nhân đó....

Tình cảm này....sao có thể quên....

*******************

" Ân Ly tỉ nhất định phải sống tốt, phải thật hạnh phúc nhé! Kim Quân ở trên thiên giới nhất định sẽ phù hộ cho tỉ. Vì... Ta yêu tỉ mà"

*******************

" Ân Ly, dù là khó, nhưng huynh sẽ cố gắng quên muội. Sống hạnh phúc nhé! Ta...yêu muội"

******************

~ HẾT PHẦN 1 ~