Hoàng Hậu Nghịch Ngợm Của Ta

Chương 39

Mọi người, tớ đã update chap 39 và viết nốt đoạn cuối, hi vọng mọi người thích :3

À cám ơn mọi người đã ủng hộ tớ suốt thời gian qua và đã động viên tớ. Chap lúc nào cũng ngắn, nên xin lỗi mọi người :3

Yêu mọi ng :*

Part 39

*****************

- Hoàng Thần, mi nên nghỉ ngơi đi, Ân Ly sẽ chưa tỉnh lại đâu. - Ân Hải đặt tay lên vai Hoàng Thần, vỗ nhẹ.

Ân Hải nhìn nam nhân trước mặt. Người này, em rể y, thức hai đêm liên tiếp chỉ ở cạnh Ân Ly nằm yên trên giường. Người này, có lúc ngủ quên, nói mơ gọi tên tiểu muội của y rất nhiều rồi chợt giật mình tỉnh dậy.

- Huynh, nói cho đệ biết. Tại sao Ân Ly biết đệ ở đó, mà vẫn đám cưới với huynh?? Tại sao Ân Ly lại chưa về??? Tại sao Ân Ly phải trải qua những việc như thế??

- Ân Ly làm vậy để đánh lừa Hắc Quang, để có thể tấn công hắn dễ dàng hơn khi hắn đang vui mà sơ hở. Nhưng điều không ngờ là Trọng Kha ra phá hỏng cả kế hoạch và hôn lễ cùng với tiểu Lam và Kim Quân. Như đệ thấy, hôn lễ bị phá, Hắc Quang tức giận, và rồi hắn trở nên mạnh mẽ và khó lường hơn bao giờ hết.

- Cô nương đi cùng Kim Quân đó chính là tiểu Lam ư?? Chẳng nhẽ tiểu Lam có tình cảm với Trọng Kha sao??

- Đúng. Tình cảm đó bắt đầu vào chuỗi ngày Trọng Kha theo đuổi, quan tâm tới Ân Ly. Tình cảm đó làm tiểu Lam xao động. Và khi dường như khi tình cảm ấy quá lớn, vượt qua khỏi giới hạn cho phép, tiểu Lam bỏ đi và tìm đến Chu tước đại nhân và rồi tu thành người trong thời gian quá ngắn.

- Hừmmmmmm. vậy giờ họ đang ở với nhau ở một nơi xa à??

- Đúng. Ân Ly phải trải qua những việc như vậy vì số phận bắt muội ấy phải chọn cách này. Không có cách nào tránh được, chỉ là ở thời gian bây giờ hay sau này thôi.

- Thế giờ....Ân Ly đang ở đâu???

Ân Hải bước nhẹ trong phòng, đến gần ô cửa sổ, nhìn xa xăm ra ngoài, đăm chiêu suy nghĩ vài giây rồi nói:

- Ân Ly đang ở với Hắc Đại Huyền ở một thế giới trung gian.

- Thế giới trung gian.....là thế giới tồn tại giữa sự sống và cái chết???

Nhưng sao mẫu thân của Ân Ly lại ở đấy cùng nàng??? Chẳng lẽ...

Ân Hải nghe đến đó hiểu ý của Hoàng Thần, chầm chậm lắc đầu:

- Không. Ân Huyền đã xin Diêm đế cho người tới gặp Ân Ly ở thế giới trung gian. Vì ở thế giới trung gian....

- Có Huyền vũ nương nương và Bạch hổ đại nhân.

An La nhẹ nhàng bước nhẹ vào căn phòng, theo sau là một cung nữ bê một chậu nước vào phòng, kết thúc câu của Ân Hải, không quên liếc nhìn anh một cái.

- Sao muội biết??

Hắc Ân Hải nhìn An La một cách khó hiểu, không phải chuyện này tất cả mọi người đều biết chứ??

- Vì ngày trước, khi muội còn nhỏ, muội nghe lén mẫu thân nói xấu Đại Huyền nương nương. Hoàng Hậu mới chơi thân với một nữ nhân rất tài giỏi.. Lúc đó ngây thơ non dại thật không hiểu gì, mãi đến hôm qua, muội nhớ lại và rồi cũng đoán ra nữ nhân tài giỏi đó là ai.

- Vậy....có nghĩa là...Ân Ly chính là Huyền vũ tương lai hay sao??? - Hoàng Thần chăm chú nhìn nữ nhân trước mặt mình, với lòng thương nhớ vô hạn.

- Vâng

An La đến bên cạnh giường Ân Ly, nhẹ nhàng dùng khăn nhúng vào nước lau khuôn mặt đang ngủ say của tỉ tỉ. Nhẹ nhàng và cẩn thận, lau sạch bụi bẩn cùng mồ hôi trên người tỉ tỉ. Khác với Thần huynh, An La tin vào Ân Ly sẽ trở về, tỉ tỉ nhất định trở về và sẽ là Huyền Vũ tương lai tốt...

Xong xuôi, An La cùng Ân Hải đi ra ngoài. Ánh chiều tà đỏ thẫm len lỏi qua từng ô cửa sổ. Hoàng Thần vuốt nhẹ tóc nữ nhân trước mặt. Hắn lo lắng và cũng có phần mệt mỏi.

Đây là lần đầu hắn ước, hắn và nàng không bị cuốn vào vòng xoáy này. Hàng ngày hắn phải duyệt bao nhiêu bản tấu, lo vạn sự đất nước, nàng giờ thì là huyền Vũ tương lai, trọng trách nặng nề chẳng khác gì hắn. Đôi vai nhỏ bé đó có gánh chịu được không? Hắn ước hắn và Ân Ly chỉ là hai người bình thường, sống trong một căn nhà gỗ nhỏ, có một khu vườn nhỏ. Và rồi hắn và nàng sẽ có hai đứa con, một nam một nữ. Sáng sớm hắn đi kiếm củi, kiếm tiền, nàng mở một sạp đồ ăn. Cuộc sống đơn giản, trầm ấm mà hạnh phúc. Huyền Vũ, hắn không cần. Ngôi vị, hắn cũng chẳng kham. Giờ tất cả những gì hắn muốn, là nàng.

Ân Ly, ta lúc nào cũng nói sẽ bảo vệ nàng, mà toàn làm nàng lâm nguy, ta là một người tồi tệ phải không??

Ân Ly, nàng xem, nàng yêu ta mà đúng không? Vậy nên hãy mau tỉnh lại, nàng định hành hạ ta thế này đến bao giờ...

Ân Ly, ta yêu nàng.

Ân Ly, ta nhớ nàng.

Ân Ly, ta chờ nàng.

************************

- Ân Ly, con đã biết con là huyền Vũ tương lai, vậy con đã sẵn sàng tập luyện chưa??

Huyền Vũ đại nhân nhìn ta mỉm cười, trượt xuống khỏi con rùa đen khổng lồ, một tay vuốt nhẹ đầu con rùa.

- Ta sẽ ở đây cùng Ly nhi. Vậy nên cùng cố gắng nhé

Mẫu thân vuốt nhẹ tóc ta rồi cùng ta đi về phía Huyền Vũ đại nhân. Đúng, ta là người được chọn, ta phải nhận trọng trách này.... Hoàng Thần, hãy đợi ta...

Hãy đợi ta...

***********************

* 1 tháng sau*

- Hoàng thượng, hôm nay hoàng hậu vẫn chưa tỉnh dậy hay động tĩnh gì- Mai Mai tổng quản cung kính cúi đầu

- Hừm, được rồi, ta biết rồi. Tổng quản, hôm nay bà mệt rồi, bà đi nghỉ đi.

Hắn mệt mỏi dựa lưng vào ghế. Mái tóc mềm mại trên đầu rối tung cả lên. Một ngày mệt mỏi lại trôi qua với đống tấu chương chưa duyệt xong...và không một tin tốt về Ân Ly.

Vụ Hắc Gia có biến không lâu đã lan truyền khắp nơi. Có hai luồng trái chiều nhau đang rầm rộ lên, một bên phe vô chủ tự ý làm loạn, cho rằng mình bá chủ thiên hạ, không coi phép tắc ra gì. Còn luồng kia, xấu xa vẫn là xấu xa, im hơi lặng tiếng khó lường. Bọn chúng thật làm hắn nhức đầu mà...

Và như một thói quen, hắn rảo bước nhanh đến phòng mà Ân Ly vẫn nằm. Nàng chưa về sao?? Thở dài, hắn đóng nhẹ cửa và bước ra ngoài.

************

- Mẫu thân, con muốn về, về có Hoàng Thần, có phụ thân.. Mẫu thân về với con...

- Ân Ly, con ngoan, về đi. Hãy giúp mẫu thân trị Hắc Quang. Mẫu thân sẽ luôn ở bên con. Cả mẫu thân, Huyền Vũ đại nương đều ở đây

Tay mẫu thân chỉ vào trái tim ta. Ta không kìm được nước mắt, bèn bật khóc

- Ân Ly, mẫu thân yêu con....

Tiếng mẫu thân xa dần , xa dần...

Mọi thứ xung quanh biết mất...

Để lại một màu đen mù mịt...

******************

- HOÀNG THƯỢNG, HOÀNG THƯỢNG, HOÀNG HẬU TỈNH LẠI RỒI

********************

- Ân Ly, nàng có khoẻ không?? Có muốn ăn gì không?? - Hắn ngồi bên giường ta, không ngừng xuýt xoa, loi cha loi choi như con chim chích choè.

Cầm một bên tay hắn khẽ áp vào má, ta khẽ cười nhìn hắn rồi nói:

- Thực sự quá lâu rồi... Ta nhớ hơi ấm này..

Hắn cười nhìn ta, rạng rỡ như ánh ban mai, chói loà cả căn phòng. Hay đơn giản là lâu rồi ta mới thấy nụ cười này nên phóng đại nhỉ?

Giây phút nàng ngồi tựa lưng vào thành, chàng ngồi cạnh giường đưa tay ấp má nàng sẽ rất lãng mạn với trái tim bay xung quanh nhưng "chàng" là ai?? Là Hoàng Thần, là vua của Diệu Quốc và còn là phu quân của "nàng".

" Cốc"

Âm thanh thanh thuý vang lên phá tan phút giây lãng mạn giữa chàng và nàng. Ta ai oán ôm đầu nơi vừa bị cốc, khẽ rên nhẹ lên.

- Sao mi cốc đầu ta, tiểu tử??

- Tiểu tử??? A nha, nàng đi được hai năm sớm gan đã to hơn gan trời nha. Lần sau không được giả bộ để cứu ta thế nữa. Biết chưa?? Ngốc tử, to gan.

- Gan ta to đó, rồi sao?? Mi dám bắt nạt Huyền Vũ ư?? - Ta gân cổ lên cãi lại, mặt đầy thách thức.

- Với ta, nàng mãi chỉ là Ân Ly thôi. Để xem, tối nay ta dạy bảo lại Huyền Vũ thế nào.

Hoàng Thần nhếch miệng cười, ánh mặt trời toả nắng biến mất thay bằng mùi nguy hiểm đâu đây. Ta rùng nhẹ mình nhìn hắn, cảm giác ớn lạnh chạy dọc sống lưng...

Hắn chỉ khe khẽ cười , nụ cười nguy hiểm.

Khỏi phải nói, tối đó Ân Ly đáng thương của chúng ta bị ăn một cách sạch sẽ đến nỗi sáng hôm sau, thân bại liệt, không nhấc người lên nổi.

Thế mới nói, nam nhân cổ đại thật nguy hiểm a~