Hoàng Hậu Nghịch Ngợm Của Ta

Chương 20

Part 20

" Cái lạnh thấm vào xương vào tuỷ. Đưa hai tay lên ôm lấy mình, ta xoa xoa dọc theo chiều cánh tay. Ngước lên nhìn, nơi này thật là lạ. Xung quanh chỉ toàn màu trắng xoá. Ngần ngại, nhưng bước chân cứ thế bước lên, cứ tiếp tục bước. Đầu óc trống rỗng không thể phân tích tình hinh hay xung quanh trắng xoá, không có gì cả. Thực sự cũng như nhau cả thôi. Chợt xa xa, ta thấy Hoàng Thần đứng đó, trong lòng dấy lên cảm giác an tâm, ta muốn chạy gần đó, nhưng không hiểu sao không thể lại gần được. Càng gần lại càng xa. Ta chạy trong vô vọng, không ngừng hỏi tại sao. Rồi người con gái lúc nãy chạy đến bên hắn, ta chạy chậm lại, chậm lại rồi dừng hẳn. Trong lòng trống rỗng, thực sự trống rỗng. Nước mắt cứ như thế mà trào ra. Đưa hai vạt áo lên che hàng nước mắt chảy dài, tại sao ta không thể ngừng khóc? Ta đau... Đau lắm... Quay lưng về phía Hoàng Thần, ta bước đi trong vô định. Trong không gian trắng xoá ấy, có một khu vườn tràn ngập ánh trăng, ta thấy hàng cỏ chạy dài, chầm chậm đi đến đó, ta thấy có rất nhièu gió thoáng qua. Hình ảnh bỗng thay đổi, khi cỏ không còn chạy theo gió nữa, cỏ đã có hoa. Gió trước giờ vô tâm không quan tâm đến cỏ, giờ lại thấy cỏ hạnh phúc với hoa, gió cô đơn một mình, tan biến mãi vào hư không. Thấy chuyện đó, ta chợt bật cười, hai hàng nước mắt lại giàn ra. Phải, là lỗi của ta, khi hắn quan tâm, chăm sóc, yêu thương, lại không nhận lấy, hết sức chối bỏ. Có hắn ở cạnh, giờ như một thói quen, thật khó bỏ. Giờ hắn yêu người khác, ta không thể chối bỏ. Nuối tiếc liệu có là quá muộn?? Hối hận liệu có thể níu lại?? Ta rốt cuộc cũng sẽ như cơn gió kia, ta vào hư không. Là do ta chối bỏ tình cảm của hắn. Tại sao...ta không nhận ra tình cảm này sớm hơn? Nước mắt lại giàn ra, ta bước qua khu vườn ánh trăng đó, đi ào khoảng không vô định... Một nỗi sợ hãi nào đó chiếm đang dần dần chiếm lấy cơ thể ta.... Hai hàng nước mắt vẫn không ngừng rơi...."

*******************

Trọng Kha định đi gặp Ân Ly để muốn chơi với nàng, cho nàng đỡ nhàm chán lúc Hoàng Thần vào triều. Giờ lại đang mưa, mưa rát nặng hạt, chắc hẳn nàng phải chán chường lắm ! Nhớ đến khuôn mặt trẻ con đó, Kha huynh bật cười...

Kha huynh giật mình khi nghe thấy tiếng cửa mở tung ra đập vào thành tường...CỘP

Ân Ly chạy ra ngoài khi trời mưa to, nàng chạy mãi, biến mất khỏi tầm nhìn của Kha, định chạy theo, song lại tò mò không biết trong Ngọc Long cung có gì mà nàng chạy ra như vậy. Kha lại gần rồi ngó qua khe cửa. Huynh sửng sốt. Không thể nào... Hoàng Thần sao có thể...

Kha biết rõ tình cảm của Hoàng Thần dành cho Ân Ly. Nhưng giờ này, thực sự huynh không thể tin vào chính mắt mình.

Huynh bàng hoàng nhắm mắt lại, ổn định tinh thần rồi chạy đi tìm Ân Ly.

Chạy theo hướng Ly muội đã chạy, nhưng sao không thấy nàng đâu? Chắc hẳn nàng chưa thể chạy xa được.... Kha huynh tiếp tục tìm kiếm Ân Ly mặc ưa ướt đẫm áo.

*******************

Tà áo trắng kim lạnh lùng, quen thuộc...

Kim thiếu gia thay phụ thân đưa một số giấy tờ dâng lên hoàng thượng. Chẳng là bọn đạo tặc to gan, dám ăn cướp bạch kim của Kim gia. Không chủ là số lượng nhỏ, mà còn là số lượng lớn. Người thứ kế tiếp quản Kim gia đương nhiên là Kim Quân, nên Kim thiếu gia cũng hẳn lo về gia tộc của mình. Sau khi gửi nhờ Gia Phong số giấy tờ đó, Quân có định đi qua thăm Ly tỉ tỉ. Đưa tay ra hứng từng giọt mưa, Kim Quân khẽ nhếch mép lên cười.

Rời chầu, vốn định đi thăm Ly tỉ song lại thôi, Kim Quân bước ra đừng chính để ra cổng lớn. Nhớ...một nỗi nhớ xâm chiếm đầy trong lòng Kim Quân. Người con gái ấy... Sao cứ mãi ở trong lòng anh??

Quân thích ngắm mưa, mưa trút xuống nặng hạt, mưa như đang trò chuyện với anh, mưa như nói lên nỗi lòng của anh. Ánh mắt lạnh lùng, trái tim đóng băng, song tâm hồn anh lại yếu ớt, mỏng manh vô cùng. Lướt nhìn phong cảnh xung quanh, cả hoàng cung như đang đắm chìm trong cơn mưa, từng cái lá khẽ đưa mình vươn lên hứng lấy giọt mưa, vui mừng...

Một bóng đen xa xa nằm sạp xuống đất bắt vào trong tầm nhìn của Kim Quân, tạo một lớp bảo vệ quanh mình, Kim thiếu gia nắm chặt chuôi kiếm, tới gần. Càng bước lại gần anh càng thấy bóng dáng này thật thân quen... Xiêm y xanh lục kia thật thân quen... Là Nàng! Là Ân Ly.

Kim Quân hoảng hốt bế xốc nàng dậy. Người nàng nóng như than. Nhưng sao nang lại ra đây?? Ướt sũng rồi?

Lòng Kim đệ nóng ran như lửa đốt, ôm chặt người con gái trước ngực như truyền chút ít hơi ấm tới nàng.

Từ xa, Kim Quân thấy Trọng Kha đang chạy tới. Vốn cũng không thân thiết với Kha, nhưng dù sao, Kha huynh cũng là sát thủ của Ly tỉ, là người thân cận của nàng, anh ôm nàng chạy vội tới.

- Kha huynh, tôi thấy Ân Ly tủ nằm gục ở đây, người nóng ran, chắc hẳn là sốt rồi.

Trọng Kha trọng bộ dạng ướt nhẹp chạy tới, sờ lên trán Ly:

- Nóng quá. Chúng ta phải đi khỏi đây. Về Kim gia đi, rồi ta sẽ kể cho đệ nghe đã xảy ra chuyện gì.

Kim Quân mau chóng gật đầu, rồi ôm chặt nàng chạy lên phía trước. Cơ thể nàng nóng hơn chút ít, phải nhanh hơn mới được.....

*********************

Đặt nàng xuống giường, Kim Quân mở to mắt ra nhìn Ân Ly đang nhắm nghiền mắt. Sửng sốt, Kim đệ gọi Trọng Kha:

- Huynh nên ra nhìn cái này

Kha huynh liền bước tới, không ngừng băn khoăn cái gì làm cho kim thiếu gia sửng sốt như vậy?

Đến bên giường, Kha giật mình nhìn Ân Ly: vừa mới đặt xuống giường, cây gai từ đất chui lên quấn quanh người nàng hệt như một lớp bảo vệ cho Ân Ly.

Trọng Kha nuốt ực một cái:

- Không ngờ...kể cả trong khi ngủ...hoàng hậu cũng có thể điều khiển cây cối

- Tỉ ấy đang sợ- Kim Quân bỏ ngoài tai những gì Trọng Kha nói vàchir chú ý vào Ân Ly...

... Phải... Thực sự tỉ ấy đang rất sợ, sợ đến mức sai bảo cây mgay trong mơ...