Hoàng Hậu Nghịch Ngợm Của Ta

Chương 19

Part 19

Ta rón rén đi từ đằng sau tới Hoàng Thần, ta khẽ khàng dùng tay che mắt hắn:

- Đố biết ta là ai?

Hắn đặt đống giấy tờ xuống, rồi quay người lại, dùng tay quàng lấy eo ta, kéo ta ngồi vào lòng hắn, hắn cười:

- Là hoàng hậu của ta chứ còn ai ??

Đặt một tay lên gáy ta, hắn kéo ta vào nụ hôn dài bất tận. Mọi chống cự của ta dường như đều là vô ích, cảm giác này là gì?? Tại sao Tim đập mạnh khi ở cạnh hắn?? Mọi thứ như khuây khoả niềm mong nhớ. Ta tưởng ta đã mất cản giác này từ lâu rồi chứ?? Gương mặt ấy lại hiện lên trong tâm trí làm tim ta nhói đau. Ta đẩy hắn ra, nụ hôn rơi vào giữa khoảng không, hụt hẫng. Có gì đó như sự nuối tiếc nhen nhóm trong tim ta. Lắc nhẹ đầu như giũ sạch ý nghĩ đó ra khỏi đầu, ta nói với hắn:

- Hoàng Thần, ta có cái này muốn i xem.

Hắn vuốt nhẹ má ta, hỏi:

- Nàng muốn ta xem cái gì

Vỗ tay hai cái, tiểu Bạch tiến tới, cúi mình, trên lưng tiểu Bạch là cuốn sách cổ, ta với tay lấy cuốn sách đó rồi mở ra trang về Tứ đại Huyền Thoại cho Hoàng Thần xem. Ta nhíu mày nói:

- Nếu gặp được cả bốn vị Huyền Thoại này, ta sẽ tìm được cách làm mẫu thân ta sống dậy.

Hoàng Thần khẽ nhăn mặt, lắc đầu, tỏ vẻ không hài lòng:

- Khi Đại Huyền sống dậy, chắc chắn Hắc Quang sẽ còn hùng mạnh hơn xưa, hắn sẽ không để cho nàng và Lâm gia đưa Đại Huyền về. Hắn chưa trả thù Lâm gia là may rồi.

- Mi có lí. Nhưng sao không lợi dụng cơ hội này để tiêu diệt Hắc gia một lần và mãi mãi luôn?

- Thứ nhất: chuyện đó không dễ dàng chút nào. Thứ hai: ta không để nàng ra đó mà không có ta, mà ta là vua của một nước, không thể bỏ mặc đất nước của mình được."

Ta nhíu mày, nhìn sâu vào mắt hắn:

- Thiên hạ vẫn đang thái bình mà

Hắn lắc đầu:

- Mấy tặc vẫn đang lộng hành khắp phố và người của ta vẫn chưa thể dọn dẹp chúng. Bệnh dịch đang dần phát tán, một căn bệnh làm người ta ban ngày vẫn thở bình thường, nhưng đến ban đêm họ ngạt thở đến không thể thở được, rồi ho nhiều. Và còn bao nhiều thứ khác

Ta xịu mặt, trèo ra khỏi lòng hắn, chưa bao giờ ta thấy ta nghiêm túc như thế:

- Vậy mi hãy làm việc của mi, còn chuyện này, ta tự lo. Ta cứ nghĩ nói với mi thì mi sẽ ưng thuận và giúp ta, nào ngờ ta lại bị cấm tiếp. Hừ ta không phải trẻ con.

Giận đến khó chịu, ta bước ra khỏi căn phòng đó.

Mệt mỏi, hắn khẽ xoa xoa hai bên thái dương...

*****************

Một nữ tần bưng khay mở cửa, bước vào căn phòng nơi Hoàng Thần đang ngồi. Một thân hình thon gọn, nở nang, ẩn trong bộ y phục nữ màu hồng, khuôn mặt trái xoan xinh xắn, mái tóc được cột gọn lên, ánh mắt to tròn cũng đủ làm cho bao người lieu xiêu.

Hắn day day hai bên thái dương , ngước lên nhìn cung nữ đó.

Cung nữ đó vội quì xuống:

- Hoàng Thượng giá lâm

- Miễn lễ. Mi bưng gì tới cho ta vậy? - hắn nhìn cung nữ đó từ từ đứng lên.

Cung nữ đó cúi đầu:

- Đây là thuốc bổ từ hoàng hậu nhờ thần đưa đến cho người.

Hắn mỉm cười, không ngần ngại đưa tay cầm chiếc cốc lên uống. Hắn chợt buông cái cốc xuống, nhìn chằm chằm vào cung nữ đó:

- Có độc tố

Rồi hắn thấy chao đảo, mắt hắn mờ lại, mọi thứ chỉ mờ mờ ảo ảo, hắn không còn chút sức lực nào hết, gục xuống bàn, hắn thấy cánh tay mình được nhấc lên, quàng vào bờ vai gọn nhỏ của cô ta, rồi bị cô ta kéo về Ngọc Long cung.

Cô ta đẩy hắn lên giường rồi mở long bào, hắn không cách nào chống cự được, chỉ làm theo lời cô ta. Trong cơn mê mờ mờ ảo ảo, hắn thấy bộ y phục rơi xuống, một thân hình hoàn hảo đập vào mắt hắn. Cô ta cầm lấy tay hắn rồi đưa dần về ngực cô ta, hắn cố hết sức lực tàn còn lại để rụt tay lại nhưng không thể. Tay hắn đã chạm vào ngực cô ta. Nhưng trong lòng hắn không hề có một cảm xúc, à không, chắc là có, nhưng là sự khinh bỉ. Đặt tay hắn lên rồi, cô ta cười khúc khích, tiến gần lại hắn rồi hôn môi hắn. Kinh tởm! Những thứ bẩn thỉu đang chạm vào người hắn. Hắn không thể thoát ra được.

****************

Cánh cửa mở Rầm một cái, ta bước vào phòng. Như có lực hút nào đó ta nhìn về bên phải. Rồi đập vào mắt ta, một cảnh tượng kinh hoàng: Hoàng Thần trần trụi, tay để lên ngực một người con gái khác và cô ta cũng trần trụi. Hoàng Thần ngước đôi mắt mơ màng nhìn ta...

Ta kinh hoàng, ngây người ra. Trái tim ta như bị ai đó bóp nghẹt, không thể thở được. Ta quay đi, nhắm chặt mắt lại, tay nắm chặt áo. Tim ta vỡ vụn ra từng mảnh à không, có lẽ là bị dao cứa. Từng cơn đau đôt ngột lặng lẽ tới. Ta...không thể thở được... Cảm giác này đau quá... Chạy vụt ra khỏi căn phòng, trời bỗng đổ một cơn mưa rào.

Ta...không quan tâm... Thật sự...không được quan tâm. Hắn là hoàng thượng mà....nhiều phi tần...là phải rồi. Là do ta....không đáp lại tìn cảm của hắn....mà sao đau thế này??

Không được quan tâm.... Không được khóc nữa.... Không được khóc...

Từng giọt mưa nặng hạt thấm qua áo, ta khuỵ xuống....không quan tâm...

Lạnh....xót quá...tim ta đã vỡ rồi...sao còn xót thế này...lạnh lẽo... Ta thật sự không can.

Cái lạnh lẽo thấm vào người, ta chao đảo, gục xuống...

*********************

Hắn say trong cơn mê, không tể chống cự. Hắn nghe thấy tiến cửa đánh Rầm một cái, ngước nhìn. Bóng xiêm y xanh lam quen thuộc. Hắn sững người, nhìn thật lâu vào bóng xiêm y ấy, rồi thấy bóng người chạy ra khỏi cửa.

Mưa nặng hạt rơi tí tách tí tách...

...Khuôn mặt nàng hiện về trong tâm trí hắn. Khuôn mặt ấy làm hắn thức tỉnh, khuôn mặt ấy như thuốc kí©ɧ ŧɧí©ɧ bao giác quan hắn trở về. Mắt hắn đã nhìn rõ, hắn cảm nhận được nguồn sinh lực về với mình. Khuôn mặt ấy....hắn không thể đánh mất. Cảm giác ghê tởm lan khắp người khi từng cái rê chạm vào người hắn. Hắn đẩy mạnh ả ra. Nhanh chóng lau trên người những vết ô nhục của ả rồi nhanh chóng mặc lại long bào. Hắn trói chặt ả trong chính bộ xiêm ý của ả rồi lôi xềnh xệch ả đi.

Hắn tức giận. Hắn thực sự tức giận. Ngay bây giờ hắn muốn ngay lập tức gϊếŧ con ả này nhưng Không... Hắn sẽ tra hỏi ả, xem ai sai ả làm những điều như thế này.

Thô bạo quăng ả vào người một tên lính gác, hắn tức giận quát lên:

- NHỐT NGAY Ả NÀY VÀO CHO TA. AI LÀM TRÁI LỆNH SẼ BỊ XỬ TỬ.

Hắn vội vã chạy đi tìm nàng...

Không thể để nàng hiểu nhầm...

Không thể đánh mất nàng...

Hắn dừng lại... Vò đầu mình...

.......Ngay cả khi hắn đang bị bỏ độc, nàng vẫn là thuốc giải độc hữu hiệu nhất.......

....Không thể đánh mất người con gái ấy lần nữa....

P/s: xin lỗi mọi người, dạo này mình ra chậm quá ạ. Xun lỗi mọi người nhiều. Giờ mình sắp thi nên một tuần ra một part thôi ạ :((