Sự Dịu Dàng Tuyệt Đối

Chương 44: Giấy chứng nhận kết hôn

Trans: Cam Đá

Tối hôm qua lăn qua lộn lại quá kịch liệt, ngày hôm sau Hạ Sí ngủ đến khi mặt trời lên cao rồi mới khoan thai tỉnh dậy.

Bụng thấy hơi đói.

Chống giường ngồi dậy, Hạ Sí chuẩn bị vén chăn xuống giường, phát hiện đầu giường đã được đặt vài món đồ dùng hàng ngày, chắc là có người cố ý để ở đây.

Là quần áo Thời Ngộ lựa chọn để hôm nay cô mặc.

Nhưng hình như trước đó anh không nói hôm nay có ai đến nhà hay là phải gặp ai mà.

Chính vào lúc Hạ Sí đang ngờ vực, ngoài cửa vang lên động tĩnh, người kia dường như đã nắm chắc thời gian lên lầu, nhìn thấy cô ngồi dậy, bèn đi thẳng đến, "Tỉnh rồi sao, em đã đói bụng chưa?"

Cô gật đầu, "Em đói."

"Vậy em nhanh chóng thay đồ rồi xuống dưới ăn sáng." Thời Ngộ tự nhiên cầm lấy xấp quần áo đặt trên đầu giường, mở ra rồi đưa cho cô.

Dù gì cũng là quần áo của cô, Hạ Sí cũng không cảm thấy có gì kì lạ.

Hai người cũng đã làm qua chuyện còn thân mật hơn, Hạ Sí đứng ngay trước mặt anh cởi bộ đồ ngủ ra, mặc đồ lót vào, sau đó tròng chiếc áo len cổ lọ mềm mại vào, thấy Thời Ngộ mang theo chiếc áo khoác màu trắng, cô dứt khoác chìa hai cánh tay ra.

Phía trước vang lên một tràng cười trong trẻo nhè nhẹ, Thời Ngộ biết rõ ý của cô, phục vụ cô mặc quần áo xong xuôi.

Mặc dù là đói bụng, nhưng Hạ Sí ăn không nhiều, nhanh chóng giải quyết xong bữa sáng.

Lúc ngẩng đầu, cũng nhìn thấy Thời Ngộ mặc một bộ đồ lịch sự, ra ngoài mới cần ăn mặc thế này.

"Anh phải ra ngoài sao?" Hạ Sí hỏi chuyện.

"Không phải anh." Anh lắc đầu, nói lại cho đúng: "Là chúng ta."

"Chúng ta?" Hạ Sí vừa nuốt xuống một ngụm sữa, suýt chút bị sặc phải ho khan, "Em đâu có nói muốn ra ngoài!"

Không khí yên tĩnh một giây, Thời Ngộ hơi nghiêng đầu," Lẽ nào Tri Tri đã quên tối hôm qua, chính em đã hứa hẹn chuyện gì sao?"

"Tối hôm qua?" Hạ Sí cố gắng suy nghĩ một vòng cũng không thể tìm ra chuyện gì từ trong kí ức, có lẽ là cần phải ra ngoài xử lý công việc, chỉ có thể tiếp tục hỏi: "Em đã đồng ý chuyện gì chứ?"

Thời Ngộ không chút hoang mang, lấy hai cuốn sổ mỏng màu đỏ từ trong hộc tủ, Hạ Sí giương to mắt, bên trên in mấy chữ cái màu vàng: Sổ hộ khẩu nhân dân.

Trên sổ hộ khẩu chỉ có tên của một mình cô, cho nên cô mang theo món đồ này bên người giống như giấy chứng minh vậy, mà khoảng thời gian này xảy ra quá nhiều chuyện, phần lớn tài liệu giấy tờ của cô đều nằm trong tay Thời Ngộ.

Nhưng bây giờ lấy hai cuốn sổ hộ khẩu ra là có ý gì?

Đọc hiểu được nghi hoặc trong mắt cô, Thời Ngộ mở miệng, từ từ phun ra hai chữ: "Kết hôn."

Trong nháy mắt, sữa bò còn lại trong ly bị nghiêng đổ.

-

Một tiếng đồng hồ sau, Hạ Sí đứng ở trước cửa cục dân chính, ngẩng đầu là có thể nhìn thấy bốn chữ " Đăng kí kết hôn" thật to ở phía trước.

Đồ hôm nay cô mặc đều do Thời Ngộ chọn, gương mặt trang điểm nhẹ, trên mái tóc kẹp hai cái kẹp xương cá cố định hai bên, mái tóc dài khoác ở sau vai.

Nhưng mà đến bây giờ, cả người Hạ Sí vẫn đang ở trạng thái nửa mơ màng.

Buổi sáng ở trong nhà, Thời Ngộ nói, chuyện kết hôn là do chính miệng cô đồng ý.

Thoáng cái, Hạ Sí không cách nào phản ứng lại, trạng thái hiện tại của cô sao có thể kết hôn với Thời Ngộ được chứ?

Trong lòng ủ men một hồi, Hạ Sí đang chuẩn bị tìm một cái cớ để trì hoãn, nhưng lại nghe thấy Thời Ngộ lên tiếng nhanh hơn cô một bước, "Chắc Tri Tri sẽ không đổi ý không thừa nhận chứ?"

Giọng điệu chất vấn này khiến Hạ Sí chột dạ một phen, "Không phải... em không nhớ em từng nói mà..."

"Không nhớ không sao, hiện tại không phải anh đang nhắc nhở cho Tri Tri sao." Thời Ngộ nhỏ giọng cười, dùng giọng điệu không nhanh không chậm để thuật lại sự thật.

Hạ Sí cắn khóe môi, đôi mắt tròn xoe đảo quanh mấy vòng, trống ngực đập thình thịch, "Chúng ta sống chung như hiện tại không phải hòa hợp lắm sao."

Hạ Sí hiện tại giống như một chú rùa rụt cổ, thỉnh thoảng thò đầu ra ngắm nhìn xung quanh, nhưng không dám tùy tiện đi tới đi lui, phá vỡ tất cả sự bình tĩnh bề ngoài

Thăm dò tâm tư của cô, và cũng biết sự do dự của cô, Thời Ngộ cầm hai cuốn sổ hộ khẩu tiến về trước hai bước, giữ khoảng cách với cô, và hỏi bằng một giọng từ tính: "Tri Tri có thấy anh đối xử tốt với em không?"

"Dạ!" Nào chỉ có tốt, phải nói là tốt một cách siêu cấp vô địch, tốt tới mức khiến cô nghi ngờ mình đang nằm mơ, mới kiếm được một viên kẹo ngọt sau khi nếm trải đắng cay.

"Nhưng mà, anh sẽ chỉ đối xử tốt như vậy với người bạn gái sau này sẽ trở thành vợ mình thôi." Nhìn thấy ánh mắt thành khẩn của cô, khóe miệng người đàn ông hơi nhếch cong cong, hướng dẫn từng bước, "Cho nên, Tri Tri có muốn cân nhắc gả cho anh không?"

Lời cũng đã được nói rõ. Hạ Sí không thể không đối diện, nhưng cô vẫn còn có chút bế tắc, chỉ nắm được chỗ mấu chốt, "Nếu không gả thì A Ngộ sẽ không đối xử tốt với em nữa sao?"

Thời Ngộ hơi sững sờ, sau đó mím môi, "Anh không làm được."

Nếu như anh gật đầu, Hạ Sí có lẽ sẽ bởi vì ỷ lại mà lập tức đồng ý, nhưng anh không thể nói dối với Hạ Sí.

Chỉ cần Hạ Sí xuất hiện, anh lập tức muốn đối xử tốt với cô, thỏa mãn tất cả yêu cầu của cô.

Nhưng ở một vài thời điểm nào đó, cũng cần phải dùng đến thủ đoạn đặc biệt.

Nhưng vào lúc Hạ Sí do dự không đưa ra quyết định, Thời Ngộ dắt tay, đưa lại cuốn sổ hộ khẩu cho cô, ánh mắt nhìn cô đầy sâu xa.

Con ngươi cô hơi co lại, đột nhiên cảm thấy cuốn sổ nhỏ này nóng bức người. Cô hiểu rõ, đây là Thời Ngộ muốn cô tự mình đưa ra lựa chọn.

"Em không phải là một người thật tốt để chọn làm vợ..." Mặc dù không muốn thừa nhận lắm, nhưng cô biết bản thân mình có bệnh khá nghiêm trọng, và không có cách nào chữa trị tận gốc.

Ở trong khoảng thời gian ngắn cô có thể dung túng cho suy nghĩ của mình, bám chặt Thời Ngộ không buông, nhưng hôn nhân không giống như vậy, giấy chứng nhận kết hôn đưa mối quan hệ của họ trên phương diện pháp luật trói lại cùng một chỗ.

"Người được chọn? Tri Tri cảm thấy anh cần phải lựa chọn sao?" Với anh mà nói, Hạ Sí không phải một sự lựa chọn, mà là duy nhất.

Quan sát được vẻ mặt thay đổi rất nhỏ của Thời Ngộ, đáy mắt Hạ Sí lóe lên một vẻ bối rối, ngón tay khẽ kéo ống tay áo của anh, "A Ngộ, anh thấy không vui hả?"

"Tất cả quyết định đều nằm trong tay em, nếu như Tri Tri hối hận, anh cũng chỉ đành chấp nhận." Anh phì cười, cúi đầu, ánh mắt chạm trên mặt đất, giọng nói thấp thêm vài phần, "Chẳng qua thế này giống như đang ép buộc em gả cho anh vậy, thật sự có chút khó chịu."

Hạ Sí lập tức lên tiếng: "Em, em không có hối hận, anh đừng có nói vậy."

Anh cười cười, xem ra có chút gì đó gượng ép.

Hạ Sí nhất thời luống cuống, "A Ngộ, anh đừng buồn, anh không ép buộc em, là chính em bằng lòng!"

Thời Ngộ thu hồi ánh mắt, "Ý nghĩa của câu nói này là, Tri Tri chịu gả cho anh rồi?"

"Vâng vâng!" Hạ Sí liên tục gật đầu.

Người vốn kiêu ngạo, nhưng ở trước mặt cô lại hạ thấp tư thế, bao dung cưng chiều cho tính tình cô một cách không giới hạn... Thời Ngộ như thế này, sao Hạ Sí có thể từ chối được chứ?

Cô không hề muốn nhìn thấy vẻ mặt cô đơn đó của Thời Ngộ một chút nào, e rằng vào giờ phút này đây bất kể Thời Ngộ đưa ra yêu cầu gì, cô cũng sẽ không do dự mà đồng ý ngay.

Chỉ hy vọng, anh vẫn mãi là Thời Ngộ tự tin, hăng hái kia.

Lúc này, Thời Ngộ chìa tay ra với cô, Hạ Sí chủ động nhét sổ hộ khẩu của mình vào lòng bàn tay anh, chồng lên cuốn sổ kia.

Năm ngón tay đan chặt vào nhau, Thời Ngộ giữ chặt món đồ trong tay, chậm rãi tiến về trước hai bước, cúi đầu đặt lên bên tai cô một nụ hôn khẽ.

Vành tai Hạ Sí đỏ ửng.

Tâm tình của Thời Ngộ hiển nhiên đang trở nên tốt đẹp, ngón tay khều sợi tóc còn chưa chải, vén ra sau tai, lúc rụt tay lại, bụng ngón tay nhẹ nhàng lướt qua gò má cô, giống như đang vuốt ve.

"Tri Tri thật là ngoan."

...

Cứ như thế, cô chuẩn bị xong xuôi tất thảy, được Thời Ngộ dẫn đi đến cửa cục dân chính.

Còn về phần vì sao có chút mơ màng, đó là vì lát nữa mối quan hệ giữa cô và Thời Ngộ sẽ diễn ra thay đổi về tính chất, nhưng lại không hề có chút khái niệm nào về cuộc sống kết hôn trong tương lai.

Cô muốn ở cùng một chỗ với Thời Ngộ, mãi mãi ở bên cạnh nhau, điểm này không thể nghi ngờ. Nhưng cô lại không dám xác định mình có thể trở thành một người vợ đủ chuẩn hay không, cô có thể dành thứ gì cho Thời Ngộ?

"Tri Tri vẫn còn phân vân à?" Anh cúi đầu nhìn cái nắm tay giao hòa giữa hai người, giọng nói có chút khàn khàn, "Nếu như bây giờ hối hận thì vẫn còn kịp."

Lại nữa rồi...

Lại là vẻ mặt này, giống như vô cùng thiếu tự tin với cô, Hạ Sí không muốn nhìn Thời Ngộ lộ ra bộ dạng này nhất, cô không hề hy vọng nhìn thấy anh buồn bã.

Vì vậy cô vội vàng ôm lấy cánh tay Thời Ngộ, "Không có không có! Bây giờ chúng ta đi vào trong."

Người đàn ông ở bên cạnh lộ ra nụ cười.

"Được."

Anh hiểu Hạ Sí, biết dùng cách thức nào thì có hiệu quả với cô nhất.

*

Lúc chụp ảnh, Hạ Sí bất chợt hiểu thông được dụng ý Thời Ngộ muốn cô mặc bộ quần áo màu trắng này, nền màu đỏ, mặc quần áo màu nhạt chụp hình là hợp nhất.

Nhan sắc hai người xuất chúng, ảnh chụp chung đăng ký kết hôn giống như được chỉnh sửa, tới cả thợ chụp hình cũng không nhịn được phải khen ngợi, chúc bọn họ tân hôn vui vẻ.

Tân hôn vui vẻ...

Một lời chúc đến từ người xa lạ, vẫn khiến trong lòng Hạ Sí có chút kích động nho nhỏ, đột nhiên tràn đầy mong chờ với hai cuốn sổ chứng nhận kết hôn.

Ngoảnh đầu nhìn sang người đàn ông ở bên cạnh, thấy mặt mày anh đang nở nụ cười nhìn mình, Hạ Sí nhếch khóe môi, "A Ngộ, anh ta nói tân hôn vui vẻ với chúng ta."

Thời Ngộ gật đầu phụ họa, "Anh nghe thấy rồi, bây giờ Tri Tri thấy vui mà đúng không?"

"Đúng ạ!" Cô không giấu diếm tâm tình, bởi vì cô không ngại ở trước mặt anh bộc bạch thẳng thắn tình cảm của mình.

Dáng vẻ ngoan ngoãn này thực sự khiến người ta đặc biệt rung động, Thời Ngộ nâng tay, vô thức vuốt ve đầu tóc cô, sợ phá hỏng kiểu tóc, cuối cùng trở thành động tác ôm eo.

Hôm nay là một ngày tốt, có không ít các cặp tình nhân đến đăng ký kết hôn, sắc mặt mỗi một người đều không giống nhau. Nhưng đến cả nhân viên cũng có thể nhìn ra, hai người đứng ở phía trước quấn quýt sát bên nhau, giống như chưa từng buông tay người kia ra.

Sau khi tiến hành xét duyệt giấy chứng nhận đăng ký kết hôn cho bọn họ, cho phép đăng ký, nhân viên cầm con dấu đóng xuống.

Hạ Sí nhìn chằm chằm, mãi đến khi nhân viên mỉm cười đưa ra hai quyển sổ bìa đỏ giống nhau như đúc.

Cô căng thẳng đến mức quên đưa tay ra đón, cuối cùng là Thời Ngộ chủ động nhận lấy, lịch sự nói lời cảm ơn, tiếp đó anh dắt tay Hạ Sí rời đi.

Hạ Sí không nhìn đường, chỉ dựa vào cảm giác đi theo Thời Ngộ, đôi mắt một mực liếc nhìn một bàn tay khác của anh đang cầm hai quyển sổ bìa đỏ.

Đi ra khỏi cửa, sau cùng cô không nhịn được bèn lên tiếng: "Em có thể xem chứ?"

"Đương nhiên, đây là chứng nhận kết hôn của hai chúng ta mà, Tri Tri ngốc." Có lẽ vì niềm vui kết hôn, giọng điệu anh càng cưng chiều Hạ Sí hơn trước.

Chính xác thì, có một cuốn thuộc về cô, bất kỳ lúc nào cũng có thể lấy. Hỏi anh như vậy, có lẽ vì hiện tại cô vẫn cảm thấy, tất cả mọi thứ đều không chân thật.

"Chúng ta thật sự đã kết hôn rồi?" Hạ Sí lật sổ chứng nhận kết hôn ra xem, gần như sắp học thuộc lòng từng chữ bên trên đó.

Cùng một vấn đề, cô đã hỏi rất nhiều lần, nhưng lần nào Thời Ngộ cũng kiên nhẫn trả lời cô.

Sau khi ngồi vào xe, Hạ Sí không gài dây an toàn, trực tiếp bổ nhào vào lòng Thời Ngộ, "A Ngộ, em thật sự đã gả cho anh rồi."

Thời Ngộ đổi tư thế, hơi nhích lại gần, nâng cơ thể mềm mại của cô gái lên, tâm tình cực kỳ tốt nói lời trêu ghẹo: "Thì ra Tri Tri muốn gả cho anh đến thế này sao?"

"Dạ, rất muốn!"

Đặc biệt vô cùng mong muốn.

Từ trước đây rất lâu, khi cô còn chưa bị bệnh đã mong muốn, cô sẽ luôn ở bên cạnh Thời Ngộ, cô sẽ có một gia đình của riêng mình, một gia đình thật sự thuộc về cô.

Sau đó khi ở nước ngoài trị bệnh, ngay cả nghĩ cô cũng không dám nghĩ đến, cảm thấy bản thân không có tư cách để hy vọng xa vời, nhưng người đàn ông mà cô yêu nhất kia không ngần ngại dâng mọi thứ đến trước mặt cô, ở nơi mà cô có thể chạm tới, quả là quá hấp dẫn.

Cô không có cách nào để không rung động, không cách nào không đồng ý.

Nghĩ đến chuyện này, trong lòng Hạ Sí dâng tràn cảm xúc nồng nàn, cơ thể rúc vào vòng tay Thời Ngộ, đôi mắt che phủ một tầng sương mỏng, đong đầy thành một giọt nước mắt, "Sau này em cũng có nhà, đúng không ạ?"

Nghe rõ giọng nói cô chứa cả sự nức nở, chuyện cũ vụt thoáng qua trước mắt, l*иg ngực Thời Ngộ đau nhói, ôm chặt cánh tay thương xót cả trăm lần, "Tri Tri vẫn luôn có nhà."

Anh nghĩ món quà đã chuẩn bị vì Hạ Sí từ rất lâu, có thể lấy ra trước thời hạn.

Nhưng trước đó anh muốn tranh thủ cho kịp thời cơ hoàn thành một việc khác -- đưa Hạ Sí quay về nhà họ Thời.

Thời Ngộ lấy kết hôn làm lý do, đưa ra đề nghị dẫn cô về nhà họ Thời ăn bữa cơm với bố mẹ, Hạ Sí bối rối một lúc.

Cô đã quen tự đưa ra quyết định cho chính mình, căn bản là không nghĩ đến làm chuyện gì cũng cần phải báo cáo lại với người lớn trong nhà, nhưng mà Thời Ngộ không giống vậy...

Đột nhiên cô nghĩ tới, từ lúc Thời Ngộ đưa ra chuyện kết hôn cho đến khi lãnh được giấy chứng nhận kết hôn còn chưa đầy nửa ngày, cơ bản là không hề nói với bất kỳ ai, Hạ Sí thấy hơi lo lắng, "Chúng ta đột ngột đi đăng ký kết hôn, chú và dì có nổi giận không anh?"

"Không đâu, họ chỉ muốn chúng ta cảm thấy vui vẻ." Thời Ngộ vô cùng chắc chắn, cố ý giơ cuốn sổ màu đỏ lên lắc lắc trước mắt cô, "Vả lại, tiền thay đổi xưng hô bố mẹ cũng đã chi ra rồi, Tri Tri còn không định đổi cách gọi à?"

Khuôn mặt Hạ Sí nóng bừng, lại nhớ đến lúc nghe điện thoại lỡ miệng gọi nhầm bà Thời là "Mẹ", còn cả lúc chú Thời đưa bao lì xì, dỗ dành cô lúc nào đó đổi sang gọi là bố.

Người nhà của anh, thật là quá tốt!

"Có phải em phiền phức lắm không, thật ra em biết người nhà của anh đều rất hiền lành, nhưng mà sẽ rối rắm..." Cô không thể kiểm soát được loại cảm giác đó.

Có lẽ nguyên nhân do từ bé đã không có cảm giác an toàn, cô thiếu tự tin trong việc yêu thích người khác, cứ luôn cảm thấy người khác nhìn thấy phương diện không đẹp kia của cô, chắc chắn sẽ nảy sinh đàm tiếu. Cô không biết phải đối diện như thế nào, dứt khoát từ chối, không tiếp xúc, thì sẽ không phải đau lòng.

"Tri Tri vẫn còn sợ sao? Thật ra những vấn đề em lo lắng đó không hề tồn tại." Bởi vì anh sẽ đứng trước Hạ Sí để đối diện với tất thảy việc đó, quyết định xong xuôi trước cho những phiền phức có thể tồn tại, sau đó chỉ để lại mặt tốt đẹp cho Hạ Sí.

Hơn nữa người nhà anh hiểu được, chuyện tình cảm giống như việc uống nước, ấm hay lạnh chỉ có mình biết, bọn họ chẳng những không ngăn cản, mà sẽ còn vì anh thích mà yêu cả Hạ Sí.

"Tri Tri có tin tưởng anh không?"

"Có!" Cô trịnh trọng gật đầu.

Thời Ngộ nắm tay cô, "Vậy thì theo anh về nhà, xem thử mọi người có giống như lời anh nói hay không."

Bởi vì có thêm một lớp quan hệ đứng ra đảm bảo, Hạ Sí không còn từ chối gặp người nhà như trước đây, Thời Ngộ thắt dây an toàn giúp cô, khởi động xe lăn bánh, nhanh chóng tiến về một căn nhà khác.

Bà Thời nhận được điện thoại của anh, biết được anh đưa Hạ Sí về nhà, giọng nói vô cùng hứng khởi.

Trong xe rất yên tĩnh, cho nên Thời Ngộ nói chuyện với người bên kia lọt vào tai Hạ Sí không sót chữ nào, cô cũng phân biệt được, bà Thời thật lòng yêu thích hoan nghênh cô đến nhà.

Hạ Sí dựa vào lưng ghế, ngước mắt ngây ngẩn nhìn về phía trước, tưởng tượng ra phản ứng của người nhà họ Thời.

Từ đây đến nhà họ Thời còn nửa tiếng, Hạ Sí cứ nghĩ mãi là sẽ chẳng có chuyện gì đâu, thỉnh thoảng Thời Ngộ lại liếc nhìn cô vài cái, vô tình hay cố ý dẫn dắt cô: "Chuyện kết hôn vui mừng như thế này, Tri Tri có thể chia sẻ với người khác."

"Ai ạ?" Hạ Sí vô thức hỏi.

Thời Ngộ trả lời: "Em muốn nói với ai cũng được."

Chỉ cần Hạ Sí có mong muốn chia sẻ niềm vui với người khác, nói rõ cô bằng lòng tiếp xúc với người khác thì sẽ có ích cho việc hồi phục của Hạ Sí.

Cùng chia sẻ tin vui kết hôn với người khác...

Hạ Sí nghĩ đến không ít người, nhưng nhanh chóng loại bỏ cả một mớ, sau cùng chỉ còn lại Bạch Phỉ.

Bạch Phỉ vẫn luôn quan tâm chuyện tình cảm giữa cô và Thời Ngộ có thể khai hoa kết quả được hay không, nếu như nói với Bạch Phỉ, người kia nhất định sẽ vui thay cho cô.

Cho nên tin nhắn đầu tiên Hạ Sí chia sẻ tin kết hôn, là gửi cho Bạch Phỉ.

Cực nhanh, cô nhận được tin nhắn thoại của bên kia, Hạ Sí không chút đề phòng với Thời Ngộ, cứ thế trực tiếp mở loa ngoài, nhưng lại nghe thấy ---

"A a a a a a a a a a a..." Một tràng tiếng la hét, "Cái tốc độ này của hai người là đang dùng tên lửa hả? Bác sĩ Ngộ sao có thể nhanh chóng quỳ dưới váy cậu nhanh như thế? Trời ơi, mau mau mời khách bữa cơm, tớ muốn uống rượu mừng, lãnh kẹo cưới!"

Giọng nói của bạn học Tiểu Bạch kích động một cách quá mức, Hạ Sí xấu hổ quét mắt nhìn Thời Ngộ, "Ha ha, Tiểu Bạch là vậy đó, hơi hoạt bát một chút, ha ha..."

Quả nhiên, lịch sử trò chuyện hàng ngày giữa con gái với nhau không thể để đàn ông nghe thấy.

-

Tại nhà họ Thời.

Hạ Sí và Thời Ngộ đến trước cửa nhà, phát hiện đã có người mở cửa từ sớm, chờ bọn họ bước vào.

"Hạ Hạ!"

Bà Thời vẫn đối xử nhiệt tình với cô như thường lệ, không hề chê bai khi biết cô bị bệnh.

Hạ Sí phấn khởi, nhưng khi bà Thời đến gần, trong lòng căng thẳng, bàn tay nắm tay Thời Ngộ tăng thêm vài phần sức lực.

Thời Ngộ nghiêng đầu nói bên tai cô vài câu, Hạ Sí bước lên, ấp úng chào hỏi: “Mẹ, mẹ, con chào mẹ."

"Ừ..." Bà Thời từ từ mới nhận ra, "Vừa nãy con gọi dì là gì?"

"..." Hạ Sí hơi ngượng ngùng, hoặc có thể nói là có chút không dám đối diện với phản ứng của bà Thời, không khỏi thụt lùi một bước nhỏ, trốn sau lưng Thời Ngộ.

Thời Ngộ vỗ nhẹ lên mu bàn tay cô trấn an, "Mẹ, mẹ đừng dọa cô ấy."

Hạ Sí vốn luôn e dè khi ở trước mặt bọn họ, sẽ không vô duyên vô cớ đổi cách xưng hô, bà Thời đánh giá đôi vợ chồng son, nhìn dáng vẻ con trai ngập tràn gió xuân, trong lòng mạnh dạn đưa ra suy đoán, "Là các con dọa mẹ mới đúng!"

Hạ Sí trong thoáng chốc nhíu mày lại.

Là mẹ bị dọa sao? Là vì cách xưng hô của cô, khiến đối phương khó bề tiếp nhận?

Không cần Hạ Sí suy đoán, Thời Ngộ trực tiếp lấy ra cuốn sổ màu đỏ, mắt bà Thời sáng lên, "Sớm biết có chuyện vui như này, đáng lẽ mẹ sẽ bảo bố con ở lại thêm một ngày rồi hãy đi công tác."

Nghe thấy lời này, Hạ Sí hiển nhiên thở phào nhẹ nhõm.

Bà Thời lộ ra nụ cười hiền hòa thân thiết, ngoắc tay với cô, "Hạ Hạ, con qua đây, mẹ có đồ tặng cho con."

Bà Thời tặng cho cô một phong bao lì xì xa xỉ, nhưng bao lì xì lần này không phải đựng tiền giống như bao lì xì lần trước, có thẻ ngân hàng, bất động sản gì đó...

Hơn nữa, những món đồ này chắc chắn là đã chuẩn bị từ sớm, chứ không phải tạm thời bổ sung cho đủ.

"Những cái này quá quý giá, con không thể nhận." Mặc dù mẹ Thời nói là quà cưới tặng cho cô, nhưng cho dù không xem kĩ nội dung, Hạ Sí vẫn có thể cảm thấy được giá trị của phần quà tặng này.

Có thể kết hôn được với Thời Ngộ đã là điều may mắn tột cùng của cô, còn về những thứ khác thì cô không cần đến.

Bà Thời thì khăng khăng bảo cô nhận lấy, "Bố mẹ chờ ngày này lâu lắm rồi, con nên nhận phần quà này."

Cân nhắc phần quà trong tay, trong lòng Hạ Sí nặng trĩu.

Tâm tư của cô hiện ra ngoài mặt, bà Thời nhìn thông suốt, nhắc đến chuyện cũ giống như lơ đãng, "Con không biết sao? A Ngộ đã nói với mẹ từ rất sớm rồi, muốn kết hôn với con vào năm hai mươi hai tuổi."