Editor: Pepsi
Lần thứ hai Hạ Sí chủ động tiếp cận, cánh tay ngọc quấn lên với dáng vẻ dáng vẻ nhất quyết không buông ra.
Tâm tư của cô quá yếu ớt, Thời Ngộ càng không muốn thấy cô rơi nước mắt. Bàn tay anh vốn đang cố ý giữ khoảng cách di chuyển xuống vòng eo thon nhỏ ko đầy một nắm tay của cô.
Động tác này giống như ngầm đồng ý, Hạ Sí xem như anh đang đáp lại, đôi mắt rưng rưng khẽ chớp, cô vụng về đặt những cái hôn ướŧ áŧ lên mặt anh.
Những chiếc hôn không hề có trình tự gì nhưng lại dễ dàng khơi dậy du͙© vọиɠ yên lặng đã lâu nơi nội tâm anh. Thời Ngộ nắm lấy ngón tay cô, nhẹ nhàng khép lại rồi đưa lên môi hôn hai cái: “Em có nhớ trước kia anh đã dạy em thế nào không?”
Cô chớp mắt, không lên tiếng, nhưng phản ứng của cô đã tiết lộ tất cả.
Thời Ngộ biết cô hiểu. Từ ngăn kéo đầu giường, anh lấy món đồ đã chuẩn bị sẵn ra đưa cho cô, rồi dẫn dắt ngón tay mềm mại không xương kia hướng xuống.
Váy ngủ rộng thùng thình được vén tới thắt lưng, nhiệt độ nóng rực thiêu cháy con tim, làn da như tuyết ngọc dần ửng hồng lên, đôi má đỏ bừng, đến cả hơi thở cũng bắt đầu trở nên dồn dập.
Quần áo đã được cởi bỏ hết, mỗi một động tác Thời Ngộ đều lo lắng cho chỗ đang bị thương của cô nên anh cố gắng tránh hết mức có thể.
Hạ Sí không rảnh để cảm nhận những chi tiết dịu dàng này, bởi sự chú ý của cô đang tập trung vào mọi thay đổi trong chăn. Cô mơ hồ mong chờ chuyện sắp sửa xảy ra, vì nó sẽ kéo mối quan hệ giữa cô và Thời Ngộ trở nên thân mật hơn.
Ngón tay thon dài luồn vào mái tóc đen như mực, ánh mắt Thời Ngộ kích động, cánh môi lướt qua bên tai cô: “Tri Tri, nếu đau phải nói cho anh biết nhé.”
Tiếng dặn dò nỉ non bên tai, Hạ Sí vẫn đang mơ màng trong thời khắc động tình, ngón tay không biết đặt ở đâu vô thức nắm chặt. Chỉ nghe thấy một tiếng kêu rên, Hạ Sí còn chưa kịp tìm tòi nghiên cứu thì suy nghĩ đã bị cơn đau chiếm cứ.
Cô cắn môi chịu đựng nỗi đau, không muốn để Thời Ngộ phát hiện mình đang thầm chùn bước, nhưng không tài nào ngăn cản nước mắt đang trào ra cùng với những thay đổi xảy ra trong từng khoảnh khắc cơ thể run lên.
“Anh không muốn thấy em khóc nhất, nhưng chỉ có chuyện này, anh không thể xin lỗi em được.” Nhìn đôi mắt đang đẫm nước, Thời Ngộ đưa tay che lại, nghiêng người trấn an, từng li từng tí hôn lên những giọt nước trên khoé mắt cô gái: “Tri Tri, anh rất hạnh phúc.”
Anh muốn Hạ Sí cảm nhận được tình yêu của anh, mong rằng cô có thể yên tâm.
Hạ Sí cào lung tung vài cái, ngón tay móc lấy sợi dây màu đỏ có mặt dây chuyền bằng ngọc trên cổ Thời Ngộ, mặt ngọc rơi trên ngực cô, mặt khắc tên kề sát vào da thịt.
Quá nửa đêm, trong căn phòng đầy hơi thở mập mờ khôi phục sự yên lặng ngắn ngủi, thế nhưng chẳng bao lâu sau lại vang lên những tiếng “ưm” nho nhỏ.
Sắc trời chưa sáng, Thời Ngộ ôm cô vào phòng tắm. Hạ Sí mệt mỏi buồn ngủ dựa vào bên cạnh, thậm chí cả ngón tay cũng lười phải nâng lên.
Sau khi giúp cô tắm sạch, Thời Ngộ bế cô về phòng. Xác nhận cô đã ngủ say, anh mới vào phòng tắm, cởϊ qυầи áo trên người ra, vết cào sau lưng đã đỏ lên.
Mượn góc độ của hai mặt gương, Thời Ngộ tự bôi thuốc cho mình.
Xử lý xong hết thảy, Thời Ngộ càng nhíu mày sâu hơn.
Anh không khỏi nghĩ.
Cào ác đến vậy...
Lúc ấy, có phải cô đau lắm không?
Quay về phòng ngủ, Thời Ngộ lại nằm xuống, đặt một tay của Hạ Sí lên người mình rồi nhẹ nhàng hôn vào trán cô. Đến lúc này, Thời Ngộ mở mắt tới tận bình minh, một đêm không ngủ chỉ ôm Hạ Sí.
*
Sáng ngày hôm sau, sau khi Hạ Sí và bác sĩ Joss trao đổi xong, Thời Ngộ lén liên lạc lại, hiểu được tình trạng hiện nay của Hạ Sí, phải tiếp tục cho cô dùng loại thuốc đã ngừng trước đó.
Qua bác sĩ Joss, anh biết được thêm vài chuyện và nhanh chóng đoán ra được lý do tại sao tối qua Hạ Sí lại nhiệt tình chủ động như vậy. Nhưng mà, bây giờ điều này không còn quan trọng nữa, anh làm những chuyện đó hoàn toàn là thuận theo trái tim.
Vì thoả mãn niềm đam mê ăn uống của Hạ Sí, Thời Ngộ thay đổi cách thức chuẩn bị món ăn cho cô, rốt cuộc đã bỏ được ý định muốn ăn cay thật cay của cô.
Mấy ngày gần đây tâm trạng Hạ Sí không tồi, cô sẽ chủ động năn nỉ Thời Ngộ dạy mình nấu ăn. Nếu làm không đúng cách thì cô sẽ không tiếc dành ra cả một ngày, đến khi hài lòng mới thôi.
Sau đó, cô sẽ mang phần mình làm ngon nhất đưa cho Thời Ngộ.
Trong giai đoạn mấu chốt và nhạy cảm này, mọi động thái của Hạ Sí đều không thể bị xem nhẹ. Sau hai lần kiểm tra, bác sĩ Joss đề nghị anh đưa Hạ Sí quay lại bệnh viện nước ngoài lúc trước để tiếp tục tiến hành trị liệu.
Nhưng đừng nói xuất ngoại, hiện giờ Hạ Sí còn chẳng muốn ra khỏi cửa, đến mức cô từ chối hết toàn bộ lời rủ rê tâm sự về những chuyện thầm kín nhất từ Bạch Phỉ.
Cô cũng không gặp cả bà Từ và Thẩm Diệc Thần.
An Lan muốn tìm cô nói về chuyện vũ đạo thì Hạ Sí lại cảm thấy An Lan đang ép cô quay lại sân khấu, ngược lại sinh ra tâm lý chống đối, thậm chí còn bảo muốn huỷ hợp đồng với An Lan.
Những trao đổi này đều thông qua điện thoại, Hạ Sí luôn không chịu ra ngoài, dường như cô xem căn nhà này như thế giới nhỏ của mình. Trong thâm tâm cô, chỉ có nơi đây là an toàn.
Bác sĩ Joss càng đánh giá cao Thời Ngộ hơn: “Cái nhà đó đúng là nơi có thể mang đến đủ cảm giác an toàn cho cô ấy, mà hiện nay cậu là người duy nhất cô ấy tin tưởng.”
Là bác sĩ tâm lý, lẽ ra ông sẽ có được sự tin tưởng của bệnh nhân, nhưng Hạ Sí “tin tưởng” ông cũng chỉ vì nghe lời Thời Ngộ mà thôi.
Hạ Sí phải có tư tưởng độc lập, không thể trở thành món đồ phụ thuộc vào Thời Ngộ, nếu muốn chữa khỏi cho Hạ Sí, đầu tiên là phải đánh vỡ hoàn cảnh vốn có để giúp cô được tiếp xúc với thế giới bên ngoài một lần nữa.
Tiếp xúc với thế giới bên ngoài...
Cho Hạ Sí tình cảm mà cô thiếu hụt...
Thời Ngộ mau chóng nghĩ đến một nơi để đi, nhân lúc Hạ Sí đang nằm xem phim với tâm trạng vui vẻ, Thời Ngộ cố ý đi tới ngồi xuống bên cạnh cô.
Còn chưa kịp nói, anh vừa ngồi xuống thì cái người vốn đang nằm đã đổi sang tư thế ngồi quỳ, cánh tay cô vòng qua cổ anh, cả người đều dán sát lại trước mặt anh.
Thấy động tác đó của cô, Thời Ngộ lập tức lên tiếng: “Đừng đè chân!”
“Em hết đau rồi.” Hạ Sí chậm rãi giơ cái chân bị thương ra rồi ngồi lên đùi anh.
Cô thật sự rất biết tìm vị trí thoải mái, nhưng tư thế ngồi này cần nghiêng đầu mới có thể hướng mặt về bộ phim trên màn hình. Theo bản năng, Thời Ngộ đỡ lưng cô, nhắc nhở: “Em ngồi vậy sẽ không xem phim được đâu.”
“Em nghe được.” Hạ Sí lắc đầu, không chịu thay đổi tư thế.
Ý cô là, cô thích thân thiết với Thời Ngộ, thậm chí không cần nhìn màn ảnh, chỉ cần nghe loáng thoáng lời thoại là được.
Thời Ngộ không rối rắm về hành động của cô nữa, giơ tay lên xoa tai cô, khẽ nghiêng đầu hỏi: “Em có muốn quay về nhà họ Thời ở vài ngày với anh không?”
Nghe vậy, Hạ Sí một giây trước đang phấn khởi ngồi trong lòng Thời Ngộ xem phim, ngay lập tức nhíu mày, mím môi không đáp.
Nếu bên kia không phải là người nhà Thời Ngộ, e rằng cô sẽ trực tiếp trả lời không đi.
“Mỗi lần mẹ gọi điện thoại đều sẽ quan tâm đến cơ thể của em, chúng ta qua đó để mẹ tận mắt thấy Tri Tri đang hồi phục khỏe mạnh, làm mẹ vui vẻ hơn, được không?”
“...” Do dự một lát, Hạ Sí đưa ra một đề nghị lưng lửng: “Em có thể nói với dì qua điện thoại mà.”
“Nhưng mẹ rất nhớ em đó. Mẹ thường hỏi anh lúc nào mới dẫn em về nhà chơi tiếp.” Thời Ngộ không ngừng đào hầm phía sau, chờ người nhảy.
“Dì nhớ em hả?”
“Đúng đó.” Thấy Hạ Sí không quá bài xích, Thời Ngộ liên tục nỗ lực: “Nếu Tri Tri không về nhà với anh, chắc là mẹ không chào đón khi gặp anh rồi.”
“Vậy dì sẽ đuổi anh ra ngoài hả?” Cô chợt cười lên, mặt mày tươi tắn, dường như cô thật sự rất hứng thú với chủ đề được mở rộng này.
Thời Ngộ nương theo lời cô: “Lỡ như họ không cho anh vào nhà, chẳng phải anh sẽ rất đáng thương sao?”
Hạ Sí lập tức lắc đầu, thề son sắt vỗ ngực: “Không sao, em sẽ dẫn anh về nhà mình!”
Thời Ngộ: “...”
Ý anh không phải vậy.
Nhưng Hạ Sí không quan tâm ý anh là gì, cô tựa đầu qua, đặt cằm lên vai Thời Ngộ, thậm chí tự động tắt cả âm thanh của phim điện ảnh.
Sau một lát, có lẽ cô cảm thấy nhàm chán, bèn đưa tay về phía cổ Thời Ngộ: “Ấm quá!”
Cô thích nghịch, Thời Ngộ không ngăn cản, để mặc ngón tay đang duỗi ra móc lấy sợi dây chuyền màu đỏ treo miếng ngọc trên cổ mình.
-
Hạ Sí không muốn cho ai đến thăm, cô cảm thấy nếu để những người khác vào nhà này thì đồng nghĩa họ đang xông vào thế giới của cô, sẽ phá vỡ thứ thuộc về cô.
Cô cũng không muốn ra ngoài vì bên ngoài rất loạn, sẽ làm nội tâm cô thêm phiền muộn bất an. Cô không muốn tâm trạng mình mất kiểm soát và lỡ tay làm Thời Ngộ bị thương.
Vì vậy cách tốt nhất chính là duy trì hiện trạng, cô mới có thể khống chế tính tình của mình để sống hoà thuận với Thời Ngộ.
Nhưng Thời Ngộ không thể nào để mặc cô tiếp tục như thế nên anh lấy lý do công việc mời Giang Duyệt Hề và Lê Ngôn Chi cùng tới đây.
Anh đề cập đến công việc cần phải tham gia, lý do cũng hết mức liên quan tới Hạ Sí: “Anh còn phải kiếm tiền nuôi Tri Tri nữa.”
Hạ Sí không do dự nói: “Em có tiền!”
Thời Ngộ hỏi ngược lại: “Tri Tri muốn bỏ tiền ra cho anh, vậy anh cũng phải kiếm tiền cho Tri Tri tiêu, đúng không?”
“Hình như cũng có lý.” Ngón tay chống cằm, Hạ Sí gật đầu, bị cuốn vào câu trả lời của anh.
“Vậy khi nào nhóm của chị Duyệt Hề tới?” Dù trong lòng hơi kháng cự nhưng cô vẫn cố thả lỏng. Cô không muốn gặp người ta đã đành, không thể bắt Thời Ngộ trở thành như cô được...
“Ngày mai.”
Nếu Hạ Sí đồng ý, dĩ nhiên là càng nhanh càng tốt.
*
Ngày hôm sau, quả thật Lê Ngôn Chi đã mang notebook tới để bàn chuyện công việc với Thời Ngộ.
Giang Duyệt Hề, thân mang trọng trách, cố gắng giao tiếp với Hạ Sí, kết quả phát hiện ra Hạ Sí bây giờ còn khó hơn lúc nằm viện! Hồi cô còn trong bệnh viện, có lẽ do chưa đủ tinh thần nên khá ngoan ngoãn, nhưng hiện nay cơ thể cô đã bình phục, thần trí cũng nhanh nhẹn, nếu không chú ý rất có thể sẽ bị sập bẫy của cô.
Giang Duyệt Hề chú ý thấy Hạ Sí ngồi ở phòng khách dưới lầu, thỉnh thoảng sẽ ngẩng đầu lên xem trên lầu có người ra ngoài không. Theo thời gian kéo dài, tần suất cô ngẩng đầu ngày càng nhiều.
Sau nữa, nét mặt cô bắt đầu phát sinh biến đổi rất nhỏ, trông có vẻ hơi rầu rĩ.
Thậm chí là, cô đứng bật dậy.
Thế nhưng, dường như cô đang đấu tranh với lý trí của mình, ngón tay đang buông thõng vừa nắm chặt lại thả ra, đứng khoảng chừng ba phút, cô lại trở về chỗ cũ ngồi xuống.
Giang Duyệt Hề không lên tiếng, có vẻ Hạ Sí đã quên bên cạnh mình còn có người. Cô cúi đầu ngồi đó, vuốt đầu ngón tay mình, rồi lại ôm gối, cánh tay siết chặt.
Ngay khi Giang Duyệt Hề chuẩn bị nhắn tin cho hai người kia xuống lầu thì trên cầu thang chợt có tiếng bước chân vang lên. Hai tai Hạ Sí khẽ động, cô lập tức ném gối ôm xuống và chạy tới. Thấy Thời Ngộ đang đi phía trước, cô không kịp đợi anh đi hẳn xuống lầu, đã tự mình bước lên hai bước ôm lấy cánh tay Thời Ngộ ngay trên cầu thang.
“Bây giờ đã gần một giờ, qua giờ ăn trưa rồi, hôm nay trong nhà có khách tới, chúng ta ra ngoài ăn cơm, được không?”
“Sao em không nghĩ ra sớm chút chứ!” Cô lại bắt đầu hối hận, tự trách sơ sót của mình: “Em có thể nấu cơm cho mọi người!”
“Tại bọn anh bận làm việc nên quên nhìn đồng hồ thôi. Nhưng bây giờ mọi người đã đói bụng rồi, chờ chúng ta nấu cơm nữa thì trễ lắm.” Kết hợp với câu này, Thời Ngộ giả vờ lơ đãng đặt tay lên bụng.
Thấy rõ hành động đó, Hạ Sí ra chiều bối rối, trái tim cũng mềm nhũn: “Vậy cũng được.”
Họ gài bẫy đặt ra kế hoạch để Hạ Sí từng bước giẫm vào, dù hiệu quả chưa đủ rõ ràng nhưng chí ít có thể dần dần thay đổi hiện trạng của cô.
-
Bắt đầu từ lúc đổi giày ra ngoài, toàn bộ quá trình Hạ Sí đều đi theo sát Thời Ngộ, tay hai người không hề buông ra một giây phút nào.
Hạ Sí liên tục dính người, với tính tình của Thời Ngộ, anh hiếm khi từ chối cô, cho dù là lúc dạy Hạ Sí, giọng anh cũng rất dịu dàng.
So với họ, Giang Duyệt Hề và Lê Ngôn Chi ở đối diện hoàn toàn trái ngược.
Khi không cần bàn chuyện công việc, Lê Ngôn Chi sẽ nói vài câu vô nghĩa, chờ Giang Duyệt Hề ồn ã kể xong một đống, cậu sẽ chen vào đáp lại bằng vài từ đúc kết quan trọng...
Trước kia họ ăn cơm với Thời Ngộ, một mình Thời Ngộ thì chưa cảm thấy gì, bây giờ chứng kiến trạng thái Thời Ngộ đối xử với Hạ Sí, sự tương phản này mới bộc lộ hết sức rõ ràng.
“Lê Ngôn Chi, anh đúng là đồ cọc gỗ!” Giang Duyệt Hề lặng lẽ đạp cậu dưới bàn, đối phương lia mắt qua rồi gắp một món mà Giang Duyệt Hề thích bỏ vào chén cô ấy, không nói gì.
Giang Duyệt Hề càng giận!
Ghi nhớ lời nhờ vả của Thời Ngộ, Giang Duyệt Hề đã quan sát Hạ Sí cả ngày. Trước khi đi, cô ấy trò chuyện với Thời Ngộ vài câu: “Chị biết tình cảm giữa hai đứa rất tốt nhưng chị luôn cảm thấy hình như Hạ Hạ có gì đó không ổn.”
Thật ra không cần Giang Duyệt Hề nhắc nhở, tự Thời Ngộ cũng phát hiện ra.
Anh đã cố hết sức thoả mãn mọi yêu cầu của cô, bầu bạn kề bên, cho cô đầy đủ cảm giác an toàn, có lẽ sau khi hai người phát sinh quan hệ, Hạ Sí càng thêm bám anh hơn bình thường.
Bầu không khí đông cứng lại, ngay sau đó Giang Duyệt Hề mở lời chúc hai người hạnh phúc. Thời Ngộ mỉm cười, Giang Duyệt Hề đương nhiên cũng cười theo.
“A Ngộ!”
Chẳng biết Hạ Sí đã xuất hiện đằng sau từ lúc nào, khi cô lướt nhìn Giang Duyệt Hề thì trong đôi mắt chất chứa đôi phần đề phòng.
Giang Duyệt Hề vẫy tay chào tạm biệt họ rồi rời đi với Lê Ngôn Chi. Bấy giờ, Hạ Sí mới thở phào nhẹ nhõm. Thế nhưng, khi Thời Ngộ nhìn sang, cô lại cố ý giấu đi.
Nào ngờ, từ đầu chí cuối Thời Ngộ luôn chú ý tới cô, tất thảy nhất cử nhất động của cô đều đã lọt vào mắt anh.
Sắc mặt Thời Ngộ trở nên nghiêm trọng.
Dựa theo tình trạng bây giờ, dường như Hạ Sí đã nảy sinh... bệnh lý lệ thuộc vào anh rồi.
-
Điều mà Thời Ngộ chưa từng nói với những người khác, rằng Hạ Sí lệ thuộc vào anh không chỉ thể hiện trong sinh hoạt mà còn có tiếp xúc thân thể nữa.
Khi cơ thể nhấp nhô trên giường, người đẹp thơm mềm trong l*иg ngực, trán Thời Ngộ rịn ra một lớp mồ hôi mỏng, anh muốn rút ra thì Hạ Sí sẽ vô cùng bất an kéo tay anh lại, níu lấy mặt dây chuyền bằng ngọc trên cổ anh.
Hạ Sí rất thích những lúc quan hệ với anh, loại khoảng cách thân mật đó, đôi khi cô sẽ trực tiếp để nguyên tư thế ngủ thẳng đến sáng hôm sau.
“Tri Tri, em sẽ khó chịu đấy.”
“Không khó chịu đâu anh.”
Điều thật sự làm cô khó chịu là trong lòng.
Hôm nay nhìn thấy Giang Duyệt Hề nói cười trước mặt Thời Ngộ, lòng cô buồn buồn. Không phải cô hoài nghi hay gì khác, cô hiểu rất rõ giữa Thời Ngộ và Giang Duyệt Hề là tình thân, cô chỉ cực kì hâm mộ vì Giang Duyệt Hề có thể nở nụ cười sáng rỡ như thế.
Thật ra, trong lòng Hạ Sí cất giấu một bí mật không ai biết.
Năm năm trước, cô đã từng thấy Giang Duyệt Hề rồi.
Sau khi chia tay với Thời Ngộ và xuất ngoại, cô ép buộc bản thân nhập viện phối hợp trị liệu, nhưng cô vẫn không dằn được nỗi nhung nhớ. Cô rất nhớ Thời Ngộ, sợ mình không ghìm được sẽ liên lạc với anh. Vì vậy, cô chỉ có thể nói với mẹ và bác sĩ lấy đi tất cả các thiết bị truyền tin, canh chừng đừng cho mình liên lạc với người đó.
Trong thời gian hai tháng trị liệu tại một đất nước xa lạ, cô luôn không khống chế nổi, phát điên muốn quay lại bên cạnh Thời Ngộ. Cô lén trốn khỏi bệnh viện, cầm giấy tờ của mình về nước. Cô vội vàng chạy về Thủy Mộc Thanh Uyển, nhưng lúc đó... cô thấy đã có một cô gái khác đứng bên cạnh Thời Ngộ.
Cô gái ấy có nụ cười cực kỳ xán lạn, có thể làm Thời Ngộ vui vẻ. Khoảnh khắc đó, cơn xúc động dâng tràn trong lòng Hạ Sí đã hoàn toàn tắt lịm như vừa bị giội một chậu nước lạnh.
Không có hiểu lầm, chẳng hề hoài nghi, cô tin chắc Thời Ngộ sẽ không thích người khác trong thời gian ngắn như vậy.
Chỉ là, cô đã bị đánh bại bởi nụ cười ấy.
Khi đó cô suy nghĩ, nếu một cô gái hoạt bát và sáng sủa như thế bầu bạn với Thời Ngộ, chắc chắn sẽ không khó khăn như lúc anh ở bên cô.
Còn cô của hiện tại lại tồi tệ và ích kỉ hơn trước kia, cô chỉ muốn liều mình nắm chặt không bao giờ buông ra nữa.
“A Ngộ, rất nhiều người thích anh nhỉ.” Vậy nên cô nhất định phải ở bên Thời Ngộ, không được để người khác có bất cứ cơ hội nào.
“Nhưng anh chỉ thích Tri Tri thôi.” Thời Ngộ không biết cô đang nghĩ gì, chẳng qua anh đang nói những lời tốt đẹp theo con tim mình mà thôi.
Hạ Sí tin tưởng anh nên không hỏi thêm gì nữa, chỉ vùi đầu vào l*иg ngực anh.
Cảm nhận được sự tin cậy toàn tâm toàn ý của người trong lòng, Thời Ngộ siết chặt cánh tay, mắt hơi ánh lên tỏ vẻ càng kiên định hơn.
Phải đâm thủng mối quan hệ vốn có này...
Bỗng dưng anh muốn đánh cuộc một phen.
Thời Ngộ thay đổi tư thế thì nghe được tiếng phản kháng yếu ớt từ cổ họng của Hạ Sí. Anh vươn tay ôm eo và lưng Hạ Sí, chóp mũi hai người chạm vào nhau: “Tri Tri có muốn mãi mãi ở bên anh không?”
“Muốn chứ.” Thần thái cô hơi mơ hồ, nhưng cô không mảy may do dự khi trả lời câu hỏi của anh.
Thời Ngộ bật cười, thấp giọng dụ dỗ: “Vậy chúng ta kết hôn được không em?”