Lúc Bạch Phỉ đón Hạ Sí ở dưới lầu thì bị dọa sợ một phen.
Đôi mắt Hạ Sí đỏ rực, rõ ràng là đã khóc.
Bạch Phỉ chưa từng thấy Hạ Sí yếu đuối như vậy, cô ấy lập tức tưởng rằng đã xảy ra chuyện lớn, nên nắm lấy đôi tay lạnh lẽo của cô, đưa cô về nhà, mở lò sưởi lên sưởi ấm.
Thấy Hạ Sí ngồi đó không hề động đậy, đôi mắt thất thần, vẻ mặt Bạch Phỉ trở nên nghiêm túc, cô ấy chau mày: “Hạ Hạ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Giọng nói của người bạn giúp cô lấy lại một chút lý trí, cánh môi hơi động đậy, một lúc lâu sau mới thốt thành tiếng, giọng vừa khàn vừa chua chát: “Anh ấy... có bạn gái rồi.”
“Cậu nói ai?”
Giọng nói Bạch Phỉ trở nên sắc bén, thiếu chút nữa không kịp phản ứng lại.
Động não nghĩ ngợi cũng sẽ biết được, người có thể khiến Hạ Sí buồn như vậy chỉ có Thời Ngộ.
Sao lại đột nhiên như vậy?
Bạch Phỉ rất nghi ngờ: “Có phải đã hiểu lầm không? Không thể nào, anh ấy đối với cậu tốt thế mà.”
Hạ Sí cắn môi đến mức trắng bệch.
“Không phải hiểu lầm...”
Nếu là hiểu lầm, anh sẽ không dung túng cho người khác đùa giỡn về chuyện này, sẽ không cùng người khác đeo đồng hồ cặp. Thời Ngộ từ chối lời mời của cô, là vì muốn hẹn hò với bạn gái.
Mọi thứ về Thời Ngộ, Bạch Phỉ đều biết được thông qua lời nói của Hạ Sí. Nghe thấy Hạ Sí nói ra “sự thật” một cách chắc chắn, Bạch Phỉ không thể không tin.
Cô gái từng phóng khoáng không chịu thua, cho dù bị tổn thương cũng cắn răng không chịu rơi nước mắt hay tỏ ra yếu kém như thế lại vì một mối tình mà trở nên nhạy cảm yếu đuối, Bạch Phỉ không thể xem tiếp được nữa: “Chúng ta không thích anh ấy nữa được không?”
Hạ Sí lắc đầu, nước mắt tuôn vào giữa ngón tay, không ngừng nấc nghẹn.
Thấy cô buồn như vậy, Bạch Phỉ cũng không nhịn được muốn khóc, lại cảm thấy chua xót vì sự si tình của bạn mình: “Anh ấy tốt đến thế sao?”
“Ừm.” Giọng nói thốt ra từ cổ họng chất chứa sự nghẹn ngào, nhưng lại vô cùng kiên định.
“Hạ Hạ, cậu đừng làm khó bản thân như vậy.” Trong mối tình này, Bạch Phỉ giữ thái độ khích lệ, nếu bây giờ đã không có được kết cục đẹp, cô ấy chỉ có thể khuyên Hạ Sí buông bỏ: “Chia tay không thể nào chỉ là vấn đề của một phía, cho dù Thời Ngộ rất tốt, nhưng ban đầu hai người đã rời xa nhau rồi.”
Không phải do tranh cãi vụn vặt giữa cặp đôi, mà là suốt năm năm không gặp nhau, cơ hội bắt đầu đi cùng nhau lại từ đầu gần như bằng không.
“Tiểu Bạch, không phải như vậy đâu.” Hạ Sí khóc đến mức ho khan, tim đau đến mức không thể kiểm soát, lại khăng khăng tranh biện vì anh: “Anh ấy không sai, anh ấy thật sự rất rất tốt.”
Chính vì Thời Ngộ đối với cô rất rất tốt, cô mới nhớ nhung mãi không quên.
Bạch Phỉ không tin cặp đôi chia tay, đối phương lại không hề sai, chỉ xem như cô quá thích Thời Ngộ, mới nhận hết tất cả lỗi lầm về phía mình.
Cô ấy không muốn nhìn thấy bạn mình vì một người đàn ông mà trở nên thế này, Bạch Phỉ vừa tức vừa đau lòng: “Nếu đã thích như vậy, tại sao lại chia tay?”
“Tại sao lại chia tay...” Chuyện cũ hiện lên trước mặt từng chút một, Hạ Sí đau khổ để tay lên ngực, nước mắt rơi lã chã: “Bởi vì anh ấy rất buồn...”
Rời xa năm năm, Hạ Sí thường xuyên nhớ về chuyện cũ, ngọt ngào và đau khổ đan xen, giày vò trái tim cô đến mức thương tích đầy mình.
Còn Thời Ngộ là động lực duy nhất giúp cô nỗ lực bò ra khỏi bùn lầy.
Họ chia tay không phải vì tình cảm có vấn đề, càng không phải vì tiền đồ giống như những người đó đồn đoán.
Trong cơn mưa lớn, Hạ Sí nuốt nước mắt, kể lại một câu chuyện phức tạp chua xót. Sau khi Bạch Phỉ nghe xong thì nức nở không ngừng, cô ấy ôm bạn mình, không nói nên lời.
Không biết đã qua bao lâu, tiếng chuông điện thoại của Bạch Phỉ đã phá vỡ sự yên tĩnh. Cuối cùng Hạ Sí cũng khôi phục lại vài phần lý trí, lúc Bạch Phỉ nghe điện thoại, cô mượn nhà vệ sinh để rửa mặt.
Mùa đông lạnh giá, nước chảy ra từ vòi nước lạnh đến thấu xương, Hạ Sí hứng một bụm nước vỗ lên mặt, rửa đi dấu vết của nước mắt.
Lúc ra khỏi cửa, cô nghe thấy Bạch Phỉ cầm điện thoại nhắc nhở Đỗ Nam Châu tăng ca ở bên ngoài chú ý sức khỏe: “Gần đây nhiệt độ cứ giảm xuống, anh làm việc vất vả như thế, nhất định phải chăm sóc bản thân thật tốt, chú ý sức khỏe nhé.”
Trước đó không lâu, Thời Ngộ cũng dặn dò cô như vậy.
Hạ Sí nhắm mắt tựa lên tường, đợi Bạch Phỉ cúp điện thoại mới bước ra ngoài.
Cô đã rửa mặt xong, nhưng xung quanh mắt và mũi vẫn đỏ ửng, dấu vết sau khi khóc rất rõ ràng, dường như vẻ mặt đã bình tĩnh trở lại: “Tiểu Bạch, tớ muốn đi tìm anh ấy.”
Bạch Phỉ chau mày lại một cách ngạc nhiên: “Hạ Hạ, bây giờ cậu nên nghỉ ngơi thật tốt...”
Ẩn ý trong lời nói không khuyến cáo cô đi tìm người vào lúc này.
Câu chuyện đó của Hạ Sí đa số xoay quanh năm cô và Thời Ngộ xa nhau, chứ không phải toàn diện. Nhưng chỉ với những điều này đã khiến Bạch Phỉ cảm nhận được sự chấp niệm cô dành cho Thời Ngộ.
Trạng thái bây giờ hoàn toàn không phù hợp để nói chuyện. Nhưng chỉ cần Thời Ngộ từ chối rõ ràng một lần, Hạ Sí cũng có thể sẽ sụp đổ.
“Tớ biết cậu lo lắng về điều gì, cảm ơn cậu, Tiểu Bạch.” Ngược lại Hạ Sí an ủi cô ấy, khóe miệng nở một nụ cười giả tạo khó coi: “Tớ muốn hỏi rõ một chuyện, nếu... cứ xem là từ biệt lần cuối.”
Nếu anh đã lựa chọn người khác, thì đó chính là từ biệt lần cuối.
Cô không thể buông bỏ, chỉ có thể cưỡng ép mình rời xa.
Bị ảnh hưởng bởi thời tiết, chuyến bay mà Lê Ngôn Chi ngồi đã hoãn lại lịch bay. Họ cũng không tiện ở suốt trong bệnh viện, bên ngoài mưa lớn, Thời Ngộ với Giang Duyệt Hề trở về Thủy Mộc Thanh Uyển, định muộn một chút mới lái xe ra sân bay.
Trong nhà Thời Ngộ luôn luôn sạch sẽ tươm tất, cửa sổ đóng lại, tiếng mưa như trút nước cũng bị che mất, trong nhà trở nên yên tĩnh.
Giang Duyệt Hề nhìn khung cảnh quen thuộc xung quanh, luôn cảm thấy thiếu gì đó, cho đến khi nhìn thấy một túi thức ăn mèo chưa xé ở trên tủ mới nhớ ra: “Ơ, Cheese đâu?”
“Ở nhà của Tri Tri.”
Thời Ngộ đưa một ly nước nóng đến.
Giang Duyệt Hề biết “Tri Tri” mà anh nói là ai, lập tức đưa hai tay vỗ tay hai tiếng, chậc lưỡi cảm thán: “Tiểu A Ngộ, em chính là ông trùm tâm cơ!”
Thời Ngộ cầm ly nước nở nụ cười, không hề phủ nhận ý sâu xa trong đó.
“Lát nữa em sẽ sắp xếp lại hồ sơ, phiền chị Duyệt Hề đưa cho Ngôn Chi.” Anh đến phòng sách sắp xếp lại một xấp hồ sơ rồi in ra, chuẩn bị để Giang Duyệt Hề chuyển giao cho Lê Ngôn Chi.
Giang Duyệt Hề vô cùng chán nản, bạn trai thân yêu ở trên máy bay không liên lạc được, con mèo có thể đùa duy nhất trong nhà em trai cũng bị đưa đi lấy lòng cô gái đó.
“Nhàm chán, thật là nhàm chán.” Cô ấy cúi đầu liếc nhìn đồng hồ đeo tay, còn nửa tiếng nửa máy bay hạ cánh, nhưng dường như cơn mưa bên ngoài lại càng lúc càng lớn.
Giang Duyệt Hề bước đến cạnh cửa sổ, thuận tay kéo rèm cửa sổ màu xanh ra, mở một kẽ hở nghe tiếng mưa, đột nhiên, cô ấy phát hiện có gì đó không đúng.
Tiếng mưa “lộp bộp” che đậy tiếng ồn ào trong thành phố, lúc màn đêm buông xuống, đèn đường đứng sừng sững hai bên đường phát ra ánh sáng cam ấm áp, càng làm nổi bật cơn mưa đêm, có một cảm giác đẹp đẽ giống như mặt nước lấp lánh ánh sáng.
Giang Duyệt Hề không có tâm trạng thưởng thức cảnh đêm, tầm mắt của cô ấy bị một bóng hình thon gầy dưới đèn đường thu hút, không thể nhìn rõ dáng vẻ, nhưng người đó lại đứng giữa mưa, bên cạnh không có bất kỳ vật che chắn nào, lộ vẻ vô cùng cô đơn lạnh lẽo trong đêm mưa.
Thời Ngộ vừa bỏ tài liệu đã đóng xong vào trong túi hồ sơ, trở về phòng khách thì nhìn thấy Giang Duyệt Hề xoay cổ lại vẫy tay với anh: “Tiểu A Ngộ, em mau qua đây.”
Thời Ngộ khó hiểu, đặt hồ sơ lên khay trà, không nhanh không chậm đến gần cửa sổ.
Giang Duyệt Hề giơ cánh tay lên, ngón tay chỉ ra ngoài cửa sổ, chỉ vào bóng hình lờ mờ trong mưa: “Ở đó...”
Thời Ngộ cúi đầu nhìn qua đó, tầm mắt xuyên qua màn mưa dày đặc, rơi lên bóng hình quen thuộc đó, con ngươi chợt co lại.
Lời của Giang Duyệt Hề vừa dứt, chỉ nghe thấy sau lưng vang lên tiếng bước chân vội vã.
Lúc quay đầu lại lần nữa, cửa lớn đã mở ra, phòng khách đã không còn bóng dáng của Thời Ngộ.