Editor: Budweiser Mex
Phần lớn đồ trang sức rơi xuống đất là kẹp tóc, dù màu vàng hay màu bạc đều có chung một đặc điểm.
Hai chữ S và Y lặp lại nhiều lần.
Thời Ngộ chậm rãi giơ tay đặt lên trước người, cách lớp áo len vẫn có thể cảm nhận được nhiệt độ của thứ treo trước ngực dán sát vào da thịt một cách rõ ràng.
Đôi mắt nhuộm đầy ý cười, Thời Ngộ khom lưng, nhặt từng cái kẹp tóc lên, bỏ vào trong hộp đồ trang sức, đặt lại chỗ cũ.
Đồng thời anh cũng bắt được thủ phạm gây ra rắc rối, mở miệng răn dạy: “Cheese, mày không nghe lời quá đó.”
“Meo~” Tựa như biết mình đã sai, Cheese nỗ lực duỗi móng ra tỏ vẻ đáng yêu làm nũng nhưng cuối cùng vẫn bị xách ra ngoài.
**
Ngày hôm sau, Thời Ngộ lục tục đưa những đồ cần cho Cheese đến, xếp vào nhà Hạ Sí.
Thời Ngộ đi với đồng nghiệp từ bệnh viện, không cần ra sân bay tiễn.
Trước khi anh đi, Hạ Sí kéo tay anh: “Anh phải đi bao lâu?”
Thời Ngộ nói với cô: “Khoảng bốn, năm ngày.”
Bốn, năm ngày, Hạ Sí bắt đầu đếm ngược trong lòng.
Từ ngày Thời Ngộ đi, thành phố C bắt đầu đổ mưa, liên tiếp mấy ngày liền, bầu trời âm u khiến tâm trạng người ta cũng giảm xuống theo.
Sẩm tối hằng ngày Hạ Sí đều gọi điện thoại cho anh, nội dung cuối cùng luôn biến thành Thời Ngộ lải nhải dặn dò: “Dạo gần đây thành phố C hay mưa, nhiệt độ giảm thấp, chú ý giữ ấm, đừng để bị cảm.”
“Em mặc bốn bộ, bốn bộ quần áo luôn rồi đó!” Cô không khỏi cất cao giọng.
Đầu dây bên kia truyền đến tiếng cười trầm thấp của người đàn ông: “Lúc tập nhảy cũng phải chú ý nóng lạnh luân phiên.”
Mãi đến khi đồng nghiệp ở bệnh viện gọi bác sĩ Thời, Hạ Sí mới lưu luyến cúp điện thoại.
Ngoại trừ làm việc ở phòng dạy nhảy, cô chỉ ở nhà trêu mèo, ngày nào cũng lấy cớ vì Cheese gọi cho Thời Ngộ, sau khi Bạch Phỉ biết chuyện này thì cảm thấy khó mà tin nổi: “Hạ Hạ, thật sự bây giờ gan cậu nhỏ đi rất nhiều.”
“Bởi vì tớ sợ.”
Cô không hề che giấu mục đích của mình.
Hạ Sí có rất ít người để giãi bày tâm sự, hồi học cấp ba bọn họ chơi rất hăng say, cũng ít khi tìm tòi nghiên cứu thế giới nội tâm của bạn bè. Lần này trở về, Hạ Sí đối mặt với thành phố C xa lạ, bằng lòng bày tỏ tình cảm của mình với người bạn tốt duy nhất này.
“Cậu không cần quá lo lắng.” Bạch Phỉ an ủi: “Nghe cậu nói vậy, tớ cảm thấy quan hệ của hai cậu tiến triển không tệ đó, dù sao cũng đã xa nhau năm năm, cho dù quay lại với nhau cũng cần thời gian để xóa nhòa khoảng cách.”
“Nếu như cậu ấy không có ý gì với cậu thì chắc chắn sẽ không gửi mèo nhờ cậu nuôi hộ.” Bây giờ bọn họ càng giống như trong giai đoạn ám muội của cặp đôi trước khi làm rõ quan hệ, ngầm hiểu lòng nhau, bồi dưỡng tình cảm.
Nếu Hạ Sí không bỏ xuống được, Thời Ngộ chịu đáp lại cô, quan tâm cô, cứ phát triển như vậy, đương nhiên là bạn bè hạnh phúc thành đôi.
“Tiểu Bạch! Tớ cảm thấy cậu phân tích rất đúng!” Hạ Sí được cổ vũ, ánh mắt sáng lấp lánh, cười híp cả mắt: “Tớ phải không ngừng cố gắng! Chờ A Ngộ trở về tớ sẽ đi tìm anh ấy!”
**
Màn đêm buông xuống, Hạ Sí ngồi ở phòng đọc sách, ngồi đối diện máy tính, nhận một video từ nước ngoài.
Trong video xuất hiện một người đàn ông trung niên mặc sơ mi họa tiết hình thoi, tóc đen mắt xanh, ngũ quan con lai rõ nét chứa cả sự hiền hậu của một người bác sĩ.
“Bác sĩ Joss.”
Hạ Sí chào hỏi bằng tiếng Trung.
“Cô Hạ, gần đây vẫn khỏe chứ?” Bác sĩ Joss là con lai Trung – Mỹ, lớn lên ở Mỹ, nhưng vì mẹ là người Trung Quốc nên ông ấy có thể nói tiếng Trung lưu loát.
Hạ Sí biết đây không phải câu chào hỏi khách sáo nên cô nói thẳng tâm trạng của mình, “Tôi rất vui.”
So với bất cứ thời điểm nào trong năm năm qua đều vui hơn.
Bác sĩ Joss gật đầu, “OK, sau đây xin phối hợp làm bài kiểm tra tâm lý với tôi.”
Cách màn hình, Hạ Sí nghe theo sự dẫn dắt của bác sĩ Joss hoàn thành kiểm tra. Bác sĩ Joss tương đối hài lòng với kết quả, “Phục hồi không tệ, tiếp tục duy trì.”
Hạ Sí cong khóe môi, cô cũng hi vọng cơ thể mình khỏe mạnh, “Bác sĩ Joss, lúc nào có thể dừng những loại thuốc kia?”
Bác sĩ Joss khẽ lắc đầu: “Có thể giảm tần suất uống nhưng tạm thời vẫn không đề nghị dừng, còn cần quan sát thêm một khoảng thời gian nữa.”
“Được, tôi biết rồi, cảm ơn ông.” Mặc dù có hơi mất mát nhưng cô sẽ không làm trái lời bác sĩ.
Đây là lần đầu tiên bác sĩ Joss nghe được Hạ Sí biểu đạt sự vui mừng từ tận đáy lòng, biết điểm khúc mắc của bệnh nhân, bác sĩ Joss cổ vũ cô dũng cảm theo đuổi, chúc may mắn: “Wishing you lots of luck!” (Chúc bạn thật nhiều may mắn!)
Trong số bệnh nhân ông ấy từng gặp, Hạ Sí là một cô gái vô cùng may mắn, chắc chắn sẽ đạt được điều mình mong muốn.
**
Thời gian Thời Ngộ về đã được xác định, bầu trời thành phố C chẳng thấy ánh nắng.
Hạ Sí bóng gió nghe ngóng được Thời Ngộ sẽ về nhà vào buổi sáng, buổi chiều đến bệnh viện xử lý công việc, ban ngày chẳng có thời gian nghỉ ngơi.
Cô nắm bắt thời gian gọi xe đến bệnh viện, chờ Thời Ngộ tan làm rồi mời anh đi ăn tối, nếu như thuận lợi thì có thể cùng nhau về nhà.
Hạ Sí chuẩn bị kế hoạch đâu vào đấy, trên đường đi tâm trạng vô cùng vui vẻ. Năm ngày không gặp, cô rất nhớ Thời Ngộ.
Gần tan làm, các phòng ban không còn bệnh nhân, Hạ Sí nhớ vị trí phòng làm việc của Thời Ngộ, ngựa quen đường cũ đi vào thang máy.
Cửa phòng đang đóng, bên trong không chỉ có một người.
Hạ Sí không tiện làm phiền, chờ ở cửa, nghe thấy một giọng nữ mềm mại, “Bác sĩ Thời của chúng ta có bạn gái rồi đó nha~”
Giọng nói không nhẹ không nặng lại như sấm sét bổ vào trái tim Hạ Sí, vốn định tránh ra chỗ khác chờ nhưng lại không nhịn được ngó vào qua khe cửa.
Tầm mắt bị cản trở, không nhìn thấy rõ toàn cảnh trong phòng, hình như có ba người ở đó. Nhưng hai cái đồng hồ trên cổ tay giống nhau như đúc thiêu đốt đôi mắt Hạ Sí.
Cô đột nhiên đỡ lấy vách tường, ngón tay dán sát vào men sứ lạnh lẽo, ép thành những vệt trắng trên ngón.
Có ý gì?
Thời Ngộ có bạn gái.
Cô gái kia tự nói, Thời Ngộ cũng không phản bác.
Anh sẽ không lấy chuyện đó ra để đùa giỡn, đồng hồ đôi chính là minh chứng rõ nhất.
“Thế này không phải vội làm việc rồi dành thời gian đi hẹn hò đó chứ.” Giọng nữ kia lại vang lên.
Hạ Sí không có cách nào kiềm chế những suy nghĩ ngổn ngang trong đầu, nghe thấy bên trong phòng có tiếng bước chân, cô hoảng hốt quay đi, đẩy cửa hành lang trốn vào đó. Tia sáng lờ mờ ở chân cầu thang, chỉ nghe thấy tiếng thở hổn hển.
Không...
Cô không tin.
Nhưng mà mới năm ngày không gặp, Thời Ngộ có bạn gái kiểu gì chứ?
Nếu như đó thật sự là đồng hồ hẹn ước thì tại sao lúc trước Thời Ngộ lại đối xử tốt với cô như thế?
Thời Ngộ không phải loại người đểu cáng bắt cá hai tay, nếu có bạn gái, anh chắc chắn sẽ giữ khoảng cách với người khác phái.
Nhất định là cô hiểu lầm.
Hạ Sí nỗ lực thuyết phục bản thân, lúc bấm gọi điện thoại, ngón tay hơi run lên.
“Tri Tri?”
Cô còn chưa mở miệng, bên kia đã truyền đến giọng nói quen thuộc, gọi tên cô hệt như người yêu vậy.
Răng khẽ cắn vào môi dưới, Hạ Sí cố gắng hết sức để giọng mình bình thường chút, “Anh, tan làm chưa?”
“Chưa, nhưng sắp rồi.” Thời Ngộ chưa từng nói dối cô, dù chỉ là việc nhỏ nhặt bình thường.
“Vậy thì lát nữa, có thời gian cùng nhau ăn một bữa không?” Hạ Sí siết chặt điện thoại, tập trung nín thở chờ câu trả lời.
“Xin lỗi Tri Tri.” Điện thoại vang lên lời xin lỗi của Thời Ngộ, “Hôm nay anh có việc.”
“Được, em biết rồi.”
Hạ Sí cúp điện thoại, trái tim lạnh đi một cách triệt để.
Không dám nói thêm một câu nào nữa, sợ mình không nhịn được.
**
Y tá Chu ôm quyển sổ đi ra khỏi phòng, mặt mày ủ rũ.
Cô ấy biết bông hoa lạnh lùng kia không dễ hái được, mặc dù Thời Ngộ đã từ chối nhưng cô ấy vẫn kiên trì nỗ lực không ngừng để đối phương thấy sự tồn tại của mình, cuối cùng lại biết tin bác sĩ Thời có bạn gái rồi.
Tâm tư bị chọc thủng rất mất mặt, y tá Chu vô cùng đau lòng, cũng ngại đi đến trước mặt bác sĩ Thời, càng sợ gặp phải cô bạn gái xinh đẹp rạng ngời của anh.
Trong phòng làm việc.
“Chị Duyệt Hề, chị dọa người ta chạy rồi kìa.”
“Ơ, không nỡ à?”
“Đâu có.”
Giang Duyệt Hề nhún vai: “Chị cũng đâu nói dối, không phải bạn gái em về rồi đó sao, em vừa mới từ thành phố Hằng trở về đã bắt đầu đẩy nhanh công việc, chẳng phải vì để có hai ngày nghỉ ở bên người yêu sao?”
“...” Thời Ngộ không có sức phản bác.
“Vì thế, vừa nãy chị nói với y tá Chu đều là sự thật!” Chẳng sai xíu xiu nào.
Giang Duyệt Hề không hay đến đây, nhưng lần nào cũng đúng lúc gặp phải y tá Chu có ý đồ xấu với Thời Ngộ, cậu em này của cô ấy quá ưu tú, dù âm thầm từ chối rồi nhưng đối phương vẫn không chịu từ bỏ.
Chẳng phải do cô ấy bắt gặp, xuất phát từ lòng tốt, ngắt giúp bông hoa đào nát thôi sao?
Hai người cũng chẳng nói được mấy câu, hôm nay Giang Duyệt Hề ra ngoài là đi đón người xuống máy bay. Lê Ngôn Chi đi công tác ba ngày, chuyến bay về cũng hạ cánh vào hôm nay, cô ấy và Thời Ngộ bàn bạc cùng nhau đi đón, thật ra là hai người đàn ông có chuyện quan trọng cần trao đổi.
Nghề nghiệp của Thời Ngộ là bác sĩ, nhưng đó chỉ là một trong các công việc của anh.
Thời Ngộ và Lê Ngôn Chi bắt tay đầu tư vào một dự án, Lê Ngôn Chi đi công tác chính là vì chuyện này, mà Thời Ngộ muốn xử lý hết việc trong hai ngày luôn rồi mới nghỉ ngơi.
Vì lẽ đó, Giang Duyệt Hề tiện đường đến bệnh viện, nhân cơ hội hỏi thăm cô bạn gái cũ của Thời Ngộ.
Sau khi Thời Ngộ tan làm, Giang Duyệt Hề có thể thoải mái trêu chọc anh: “A Ngộ bé bỏng à, em còn giỏi hơn cả chị, nếu người chị yêu mà đi mất năm năm thì chị sẽ...”
Thời Ngộ nhướng mày.
“Băm anh ấy luôn!” Giang Duyệt Hề căm giận siết chặt tay, nghiến răng nghiến lợi cứ như việc đó xảy ra thật rồi vậy.
Thời Ngộ: “.....”
Có nên đồng cảm với Lê Ngôn Chi hay không đây.
“Nhưng mà em định bao giờ mới dẫn bạn gái đến cho chị xem mặt?” Giang Duyệt Hề đột ngột đổi chủ đề: “Tính cách bạn gái em thế nào?”
Cô ấy rất tò mò, cô gái thế nào mới có thể khiến Thời Ngộ nhớ thương từ cấp ba đến bây giờ.
“Cô ấy rất tốt, các chị không được có thành kiến với cô ấy.” Không cần biết có hay không, Thời Ngộ sẽ sắp xếp tốt tâm lý cho người nhà và bạn bè của mình, phòng tránh sau này chạm mặt, nói năng tổn thương nhau.
Bảo vệ chặt chẽ thế!
Thời Ngộ luôn để ý đến chi tiết nhỏ, Giang Duyệt Hề có thể cảm nhận rõ ràng sự bảo vệ của anh với cô gái đó, đổi thành lời dễ nghe: “Yên tâm đi, bọn chị rất tin tưởng ánh mắt của em, đương nhiên cô gái em thích sẽ không tệ!”
Thời Ngộ mỉm cười gật đầu.
Còn chưa ra khỏi bệnh viện, Giang Duyệt Hề suýt chút nữa bị mưa to bên ngoài ép lùi lại: “Bên ngoài mưa rất to, cứ như gió bão vậy.”
Tiếng rào rào đập vào tai, cho dù có ô vẫn quyết định đợi lát nữa mới đi.
Nghe tiếng mưa rơi, Giang Duyệt Hề rũ mắt đảo qua chân Thời Ngộ, “Với thời tiết dạo gần đây, chân em không sao chứ?”
“Vẫn ổn, không cần lo lắng.”
Mấy năm trước Thời Ngộ vì sự cố bất ngờ mà chân bị tổn thương, chữa trị kịp thời nên không bị tàn tật, chẳng qua mỗi khi mưa dầm nhiệt độ thấp, căn bệnh ăn sâu khiến cơ thể âm ỉ đau.
**
Hai người thấp giọng trò chuyện, ở bên nhau rất thân thiết.
Hạ Sí đứng sau cột, cuối cùng cũng thấy rõ vẻ ngoài Giang Duyệt Hề, ngọn cỏ hoang dại đố kỵ như được tưới nước điên cuồng mọc lên trong cõi lòng hoang vu.
Cô từng gặp Giang Duyệt Hề, là vào năm năm trước.
Tháng thứ hai sau khi ra nước ngoài, cô lén lút về nước một lần, cô sẽ vĩnh viễn không quên cô gái mỉm cười rạng rỡ đứng bên cạnh Thời Ngộ khi ấy.