“Hắn đã từng gặp được Cốc Diệp uống say đến say mèm, lúc đó hắn còn nhặt vỏ chai rượu mà Cốc Diệp ném ra. Hắn cũng từng chạm mặt người dẫn chương trình Trương Linh Phạm bên ngoài trung tâm thương mại, bị nàng ta ghê tởm mắng mỏ một trận…”
“Hắn là người vô gia cư từ thành phố khác tới, cư ngụ ở những toà nhà bỏ hoang vùng ngoại thành. Hàng ngày hắn kiếm tiền bằng cách đi nhặt phế liệu. Trí năng người này bị thiếu hụt, thường ngơ ngơ ngác ngác nên bị những người vô gia cư khác bắt nạt, phế liệu mà hắn nhặt về cũng thường bị trộm đi.”
“Giang Tương không chỉ không nóng tính mà còn rất lương thiện, không ăn trộm ăn cướp, thậm chí nhặt được của rơi còn đi tìm người mặc đồng phục để đưa trả, chỉ là hắn thường nhầm lẫn giữa bảo vệ và cảnh sát nên đã từng bị đám bảo vệ lừa lấy không ít đồ.” Lệ Tuyết nói rất nhanh, mặc kệ Hàn Phi có nghe kịp hay không, “Biến cố xảy ra vào mười một năm trước, thành khu Bắc Nhai khi đó có một viện mồ côi. Một lần nọ viện trưởng đi công tác bị trộm mất ví tiền, bên trong tuy không có bao nhiêu tiền nhưng lại có giấy tờ quan trọng.”
“Giang Tương tìm thấy cái ví đó?”
“Đúng vậy, Giang Tương thấy cái ví trong thùng rác, hắn không thể đi tàu điện nên đứng chờ ở bên cạnh thùng rác, mãi cho đến khi nhân viên công tác ở trạm xe điện ngầm phát hiện ra. Sau khi viện trưởng viện mồ côi lấy lại được ví tiền, cảm thấy Giang Tương tuy ngốc nghếch nhưng lại trung thực đáng tin nên muốn trợ giúp Giang Tương, bèn sắp xếp cho hắn làm việc quét dọn vệ sinh trong viện mồ côi.”
“Đáng tiếc tiệc vui thì chóng tàn, Giang Tương làm chưa được bao lâu, bởi vì thói quen ở bẩn của người vô gia cư nên người hắn lúc nào cũng bốc mùi, cuối cùng bị sa thải. Vấn đề ở chỗ từ sau khi Giang Tương rời đi, trong viện mồ côi có một đứa bé luôn nói ban đêm mình gặp được quỷ.”
“Quỷ?” Hàn Phi lập tức trở nên nghiêm túc, “Cảnh sát có tìm được đứa bé đó không?”
“Đứa bé đã mất tích, nhưng chúng ta đã hỏi thăm một đứa bé khác cùng phòng với nó, kết quả đứa nhỏ này nói cho chúng ta biết một chuyện rất khủng bố.” Lệ Tuyết nói chậm lại. “Nó và đứa bé mất tích ngủ đối diện nhau nên có thể nhìn rõ gầm giường của đối phương. Đứa bé mất tích luôn nói dưới gầm giường của một đứa bé khác có một con quỷ ẩn nấp, chỉ sau khi mọi người ngủ say nó mới xuất hiện lúc nửa đêm.”
“Ngươi muốn nói con quỷ đó chính là Giang Tương?” Sau khi Hàn Phi chơi Hoàn Mỹ Nhân Sinh, mạch suy nghĩ của hắn đã có thể đuổi kịp các cảnh sát hình sự có kinh nghiệm phá án lâu năm. “Nhưng nếu chuyện đơn giản như vậy thì trước đây cảnh sát đã hoài nghi Giang Tương rồi.”
“Người đầu tiên cảnh sát nghi ngờ chính là Giang Tương, nhưng sau đó việc điều tra không thể tiếp tục.”
“Tại sao? Hắn có chứng cứ ngoại phạm à?”
“Bởi vì hắn chết rồi.” Lệ Tuyết gửi cho Hàn Phi một bức ảnh, “Giang Tương chính là nạn nhân đầu tiên trong vụ án giấu xác người vào tủ lạnh.”
“Hắn chính là người vô gia cư mà ba anh em Mạnh gia đã gϊếŧ?”
“Cảnh sát không có chứng cứ cho thấy ba anh em Mạnh gia là hung thủ, nhưng ngươi từng nhắc nhở ta hung thủ của hai vụ án có liên quan đến nhau, cho nên chúng ta lại điều tra tư liệu về vụ án giấu xác người trong tủ lạnh. Kết quả lại có phát hiện kinh người.” Lệ Tuyết tiếp tục gửi cho Hàn Phi mấy bức ảnh, đó là ảnh chụp cảnh bên trong căn biệt thự bỏ hoang, người vô gia cư Giang Tương đang lấy ra một bức tranh kỳ quái từ dưới chăn của mình.
Bức tranh vẽ cảnh những cây đại thụ màu đen u ám, ở giữa có một căn nhà nhỏ tối đen như mực, xung quanh căn nhà có mấy đứa trẻ không đầu.
“Lúc đó khi nhìn thấy bức tranh này, cảnh sát cho rằng trong đầu Giang Tương có một con quái vật u ám, bình thường hắn đều tự kềm chế tâm tình mình. Thế nhưng hôm nay sau khi nghe ngươi nói về rừng rậm và căn nhà gỗ, ta mới phát hiện bức tranh này vừa vặn trùng khớp với lời ngươi nói!”
Tốc độ nói của Lệ Tuyết bắt đầu tăng nhanh trong vô thức. “Một người vô gia cư không có chút tài sản nào sao lại bị sát nhân nhằm vào? Cảnh sát đã cho rằng hung thủ gϊếŧ người ngẫu nhiên, nhưng đến bây giờ ta mới hiểu hung thủ ra tay với Giang Tương là vì muốn gϊếŧ người diệt khẩu. Có lẽ Giang Tương đã thấy được quá trình gây án của hung thủ, thậm chí thấy được những thứ còn khủng bố hơn!”
“Ta hiểu ý ngươi, ngươi cảm thấy Giang Tương tiếp xúc với đám người Ngụy Hữu Phúc không phải vì muốn hại bọn họ, mà là muốn cứu bọn họ!” Giờ khắc này Hàn Phi mới nhận ra hai vụ án liên hệ với nhau vô cùng chặt chẽ.
“Ngươi biết chuyện đáng sợ nhất là gì không?”
“Là gì?”
“Hung thủ vụ án lắp ghép thân thể người rất có thể đã cố ý để người bị thiểu năng như Giang Tương đi cứu người, hắn đang hưởng thụ việc thiện ý bị cô phụ, bị căm thù, bị chán ghét! Có lẽ trong suy nghĩ của hắn, cái thiện có dáng vẻ giống như Giang Tương: gương mặt xấu xí, toàn thân bốc mùi, trí lực rất thấp.”
Giọng của Lệ Tuyết càng lúc càng thấp: “Giang Tương chưa từng làm chuyện xấu nào, hắn không muốn người khác bị tổn thương nên mới đi nhắc nhở mấy người Ngụy Hữu Phúc, nhưng lại bị người ta chán ghét nhục mạ. Ngoại trừ Ngụy Hữu Phúc, không có người nào chịu tiếp cận với người vô gia cư bẩn thỉu nghèo hèn như hắn.”
“Nếu trên đường cái đột nhiên có một người trông rất bất thường chạy tới tìm ta, nói ta có thể sẽ bị gϊếŧ, e là ta cũng sẽ không tin tưởng hắn. Hung thủ rõ ràng biết Giang Tương sẽ thất bại nên cố ý đứng xem kịch vui.”
“Đúng vậy, hung thủ là một kẻ tự cao tự đại, hắn cho rằng tất cả mọi người sẽ coi Giang Tương là đồ điên mà tránh xa, nhưng có một người đã hành động ngoài dự kiến của hắn, người đó chính là Ngụy Hữu Phúc!”
Lệ Tuyết rốt cuộc nói tới phần quan trọng nhất.
“Trước đó ngươi bảo ta lưu ý đến cửa hàng bán đồ ghép hình. Ta đã tra xét tất cả ghi chép và camera ghi hình, ngoại trừ chủ cửa hàng và các nhân viên trong tiệm, Ngụy Hữu Phúc tiếp xúc với Giang Tương nhiều nhất. Ngụy Hữu Phúc nguyện ý trợ giúp Giang Tương, Giang Tương cũng muốn cứu đối phương nên không ngừng nhắc nhở, cuối cùng Ngụy Hữu Phúc cũng đã dao động.”