“Khương đạo diễn, ta biết hắn từng là học sinh của ngươi, nhưng ngươi đối xử với chúng ta quá bất công rồi!” A Thành oán hận nói, “Ngươi đừng quên ta mới là nhân vật chính của bộ phim này, thiếu ai cũng được nhưng không có nhân vật chính để ta xem các ngươi quay phim kiểu gì!”
Nói xong A Thành vẫy tay với người đại diện. “Chúng ta đi!”
A Thành rời khỏi trường quay. Nói là hắn bỏ đi vì tức giận, kỳ thực là bởi hắn cảm thấy sợ hãi Hàn Phi, không muốn tiếp tục ở lại chỗ đó.
Hai người rời khỏi toà chung cư, người đại diện tóm lấy tay A Thành, lo lắng nói: “A Thành, chúng ta cứ đi như thế là không được đâu.”
“Yên tâm, ta chiến tranh lạnh với bọn hắn mấy ngày thôi. Chờ đến khi bọn hắn biết không có ta thì không được, tự nhiên sẽ đến tìm ta. Đến lúc đó chúng ta lại ra một chút điều kiện rồi mới đồng ý quay lại.” Trên mặt A Thành lộ vẻ hung dữ. “Tên diễn viên quần chúng chết tiệt, ta nhất định phải đuổi cổ hắn khỏi đoàn làm phim, tưởng mình là ai chứ!”
Nghe vậy, trong lòng người đại diện vẫn cảm thấy bất an. “A Thành, vậy lỡ như bọn hắn không đến tìm ngươi thì sao?”
“Không thể nào, ngoài ta ra bọn hắn còn tìm ai làm nhân vật chính được chứ? Đoàn làm phim này nghèo rách mùng tơi, ngươi cảm thấy bọn hắn có tiền mời diễn viên khác sao?” A Thành vô cùng chắc chắn nói, “Ta nhất định phải khiến Khương Nghĩa tự mình tới tìm ta.”
Dường như nghĩ tới chuyện gì vui vẻ, khoé môi hắn dần dần nhếch lên thành một nụ cười. Người đại diện cũng rất thức thời không nói gì nữa, lái xe đưa A Thành rời đi.
Trong trường quay, kỳ thật không có ai để ý tới việc A Thành rời đi, tất cả mọi người đều đang nhìn Khương Nghĩa và Hàn Phi.
Khương Nghĩa là đạo diễn, bộ phim này quay thế nào là do hắn định đoạt. Hàn Phi tuy chỉ đóng vai phụ nhưng diễn xuất của hắn đã chinh phục tất cả mọi người.
Hơn nữa vừa rồi nhân viên công tác và người nhà nạn nhân xảy ra xung đột, chính Hàn Phi đã dùng sức một người để ngăn cản đôi bên, giúp đoàn làm phim vượt qua một cửa ải khó khăn.
“Hàn Phi, ta biết ngươi nói có lý, suy nghĩ của ngươi không sai, nhưng thỉnh thoảng nhượng bộ một chút cũng đâu phải là làm trái nguyên tắc.”
“Đây không phải là vấn đề nguyên tắc hay không.” Hàn Phi lắc đầu xoay người rời đi, “Sau mấy ngày nữa các ngươi sẽ hiểu thôi.”
Nhìn theo bóng lưng Hàn Phi, các nhân viên công tác và Khương Nghĩa đều cảm thấy vô cùng đáng tiếc.
Tuy Hàn Phi không phải là minh tinh nhưng từ thái độ đối xử của mọi người với hắn và A Thành đã có thể nhìn ra, nhân viên trong đoàn làm phim tôn trọng Hàn Phi hơn.
“Hiện tại ta đã biết vì sao năng lực diễn xuất của hắn tốt như vậy nhưng vẫn không thể nổi tiếng.” Nữ diễn viên đóng vai vợ Ngụy Hữu Phúc thương cảm nói, “Nước quá trong ắt không có cá, tính cách của hắn rất dễ đắc tội với người ta.”
“Ở tuổi của hắn mà có được kỹ năng diễn xuất bậc thầy, tính tình lại kiên trì nhất quán, loại người này một khi có được cơ hội để chứng minh bản thân sẽ một bước lên trời. Còn cái loại diễn viên nhờ công ty chống lưng mới miễn cưỡng có chút danh tiếng như A Thành vốn không có tư cách so sánh với Hàn Phi.” Khương Nghĩa nói thẳng trước mặt tất cả mọi người.
“Đạo diễn, khụ khụ khụ… ngài chú ý một chút nha, bộ phim này của chúng ta còn phải dựa vào công ty của A Thành đó.” Đạo diễn quay phim giả vờ như không nghe được lời vừa rồi của Khương Nghĩa.
“Kết thúc công việc đi, đoàn chúng ta tạm thời ngừng quay, phải tranh thủ thời gian thảo luận sửa chữa kịch bản.” Khương Nghĩa bắt đầu thu dọn trường quay rối bời.
“Khương đạo diễn, chúng ta không gọi điện thoại cho A Thành sao?”
“Gọi cái gì mà gọi! Ta nể mặt nhà đầu tư mới cho hắn đóng vai nam chính, hắn chủ động rời đi thì tốt quá rồi.” Khương Nghĩa nhìn ra ngoài hành lang, thở dài nói, “Kỳ thật trong lòng ta có một nhân tuyển, đáng tiếc…”
. . .
Trên đầu và mặt Hàn Phi còn lưu lại một chút vết máu, lúc này trông hắn có vẻ chật vật.
Ra khỏi trường quay Ác Chi Hoa, toà nhà phía đối diện truyền tới tiếng cười.
Một nam diễn viên có ngoại hình tinh xảo được một đám người vây quanh rời khỏi trường quay phim Đô Thị Bí Luyến, dường như đang cố ý chạy tới để xem náo nhiệt.
“Tử Phong ca, người đó chính là Hàn Phi, nghe nói sau khi rời khỏi công ty chúng ta hắn bắt đầu đóng vai quần chúng.”
“Cần gì chứ? Làm nhân viên hậu trường không tốt sao?”
“Gần đây hắn gia nhập đoàn làm phim Ác Chi Hoa, hôm nay lại có người tới đây gây chuyện khiến đoàn làm phim bị ảnh hưởng. Ta đã từng tiếp xúc với Hàn Phi, hắn làm người không tệ, chỉ là chẳng hiểu sao lại rất xui xẻo.”
“Việc này đối với chúng ta mà nói cũng là chuyện tốt! Khoảng thời gian này cũng chỉ có bộ Ác Chi Hoa là có khả năng cạnh tranh với chúng ta nhất, bây giờ lại có quỷ xui xẻo đến ám bọn họ, bộ phim của chúng ta chắc hẳn sẽ đứng nhất sau khi ra mắt cho xem.”
Đám người bên đoàn làm phim Đô Thị Bí Luyến nghe được phía đối diện xảy ra ồn ào xô xát bèn chạy đến xem, nhìn thấy bộ dạng Hàn Phi thê thảm như vậy, trong lòng người nào người nấy đều mừng thầm.
Tường đổ người đẩy, từ điểm này mà nói thì đám lệ quỷ vẫn đáng yêu hơn người sống một chút.
Loại chuyện này Hàn Phi đã gặp phải không ít, nhiều đến mức bây giờ nghe được những lời trào phúng này hắn hoàn toàn không có cảm giác gì, thậm chí còn thấy có hơi buồn cười.
Đèn đường thành khu cũ toả ra ánh sáng nhàn nhạt, ánh sáng và bóng tối giao thoa, một đám người cười giỡn chế giễu đứng ngoài sáng, mà Hàn Phi thì chậm rãi đi vào trong bóng tối.
Điện thoại trong túi đột nhiên chấn động, Hàn Phi đứng lại nhận điện thoại.
“Lệ Tuyết?”
“Hàn Phi, lần này ngươi lập công lớn rồi!”
“Vụ án lắp ghép thi thể người có tiến triển?” Hàn Phi nghe giọng Lệ Tuyết có vẻ rất hưng phấn.
“Lão sư ta đã điều tra các thông tin lưu trữ nội bộ về vụ án, trong số các đối tượng bị loại bỏ có một người tên là Giang Tương, hắn không phải là hung thủ nhưng lại có tiếp xúc với tất cả các nạn nhân! Hắn đã từng đến cửa hàng bán đồ chơi xếp hình, camera quay được Ngụy Hữu Phúc còn cho hắn một chút tiền lẻ.”