Cửa Hàng Đặc Biệt Của Tôi

Chương 2: Người Thần Bí

Sáng tác: Red Baby Honey

Cô đoán không sai, người bịt mặt phía xa cũng là một tên cướp, nhưng không phải là đồng bọn của hai người kia. Sau khi hai tên kia phóng đi mất, hắn nhân cơ hội cô không chú ý đánh mạnh vào sau gáy Lạc Huyên làm cô bất tỉnh, sau đó hắn lục soát người cô, tìm được thẻ ngân hàng cô sâu trong túi áo khoác và tiền cô giấu trong giày. Tên cướp quyết định lấy luôn áo khoác, giày và cả vali của cô, rồi hắn cũng chạy xe đi mất. Thế là trong vòng 20 phút, cô gặp cướp 2 lần, và bị lấy hết sạch mọi thứ.

Cô tỉnh dậy vào nửa tiếng sau đó, di chứng của cú đánh vừa rồi khiến cho cô đau đớn kêu lên "A", cô đưa tay sờ gáy của mình hy vọng sẽ không để lại hậu quả nặng nề nào. Cô nhìn quanh đánh giá tình hình, Lạc Huyên thấy mình đang dựa vào bức tường trên con đường khi nãy, khi tìm kiếm xung quanh thì không thấy hành lý của cô đâu cả, đến cái áo khoác ngoài và đôi giày của cô đều bị lấy đi.

Không thể chấp nhận được sự thật nghiệt ngã, cô la lớn:

"Chết tiệt, xui tận mạng, ta xxx xxx xx xx, khốn khϊếp!!"

“Ông trời quá đáng vừa thôi chứ!!”

Quả thật nếu ông trời nghe thấy lời Lạc Huyên nói cũng chỉ có thể nói:

“Liên quan gì tới tôi, ơ hay.”

Chỉ có thể tự trách bản thân Lạc Huyên cô ham mê công việc đến nỗi một người bạn thân cũng không có để giúp đỡ cô ngay lúc khó khăn mà thôi.

…..

..

Sau khi bình ổn lại tâm trạng và chấp nhận sự thật, cô lê bước với cơ thể đau nhức của mình định tìm đồn cảnh sát nhờ giúp đỡ. Lạc Huyên thầm nghĩ, chắc mình không còn gì đáng giá trong người đâu nhỉ, hy vọng mấy anh ăn cướp đừng chú ý đến mình nữa. Sau khi đi một hồi lâu, cô nhìn thấy bà cụ đang chật vật bên vệ đường, cô liền đi đến giúp đỡ mà không quản đến tình trạng tồi tệ của bản thân.

"Bà ơi, bà cần con giúp gì không ạ?" - Lạc Huyên nhẹ nhàng hỏi.

"Ôi may quá gặp được con ở đây, con giúp bà đẩy chiếc xe kéo này về nhà bà nhé!" - Bà cụ nhìn cô đầy trìu mến và nói:

"Dạ vâng ạ." - Cô cảm thấy hơi kỳ lạ bởi vì khi nãy mình không nhìn thấy chiếc xe kéo nào nhưng khi bà cụ đưa tay chỉ về hướng đó lại xuất hiện một chiếc xe kéo nhỏ chở đầy thùng giấy. Cô tự nhủ mình có lẽ trời tối quá nhìn nhầm rồi dìu bà cụ đứng dậy, đẩy chiếc xe đi theo bà về nhà.

Trên đường về, bà cụ xót đôi chân trắng nõn bị trầy xước khi đi trên đường cát đầy sỏi đá, bà định nhường cô giày của bà nhưng Lạc Huyên lập tức từ chối, cô bảo bà cụ mình có thói quen kỳ lạ thích đi chân trần nên cụ đừng lo lắng. Quả thật, tự bản thân Lạc Huyên nghe được lời nói dối của mình cũng cảm thấy rất khó tin chứ đừng nói chi bà cụ. Cũng may nhà bà không ở quá xa, đi bộ vài phút đã tới.

Bà lão sống trong một ngôi nhà nhỏ đơn sơ, xung quanh nhà bà trồng rất nhiều loại cây cỏ nhưng vì trời vẫn chưa sáng hẳn nên Lạc Huyên không nhận biết được chúng. Nhà bà tuy đơn sơ mà sạch sẽ vô cùng, sàn nhà láng mịn làm cho đôi chân trần của Lạc Huyên không còn cảm giác đau rát nữa. Bà mời cô ngồi trên trường kỷ, rót ly trà cho cô uống rồi bà vào trong tìm đôi dép cho cô xỏ vào. Cảm giác được sự ân cần, ấm áp của bà. Hốc mắt Lạc Huyên hơi ươn ướt, cô cảm thấy bà như cọng rơm cứu mạng của cô ngày hôm nay. Nếu không có bà, thật sự cô không biết mình sẽ phải đối mặt thêm điều gì tồi tệ hơn nữa. Sau khi bà ở trong bếp hồi lâu, bà trở ra với tô hoành thánh nóng hổi thơm phức trên tay, điều này khiến cho chiếc bụng nhỏ của Lạc Huyên reo lên, cô mới nhớ ra mình chưa ăn cơm tối, cô nhìn đồng hồ, hiện tại là 3 giờ sáng, những chú gà trống siêng năng nhất cũng đã gáy rồi. Bà đặt tô hoành thánh lên bàn, đưa muỗng và đũa cho Lạc Huyên “Con gái ăn đi kẻo nguội!”.

Ban đầu cô định từ chối nhưng chiếc bụng đói kêu rột rột đã bán đứng cô, thật sự hiện tại cô rất đói và lạnh, nhìn tô hoành thánh nóng hổi, thơm phức trước mặt, cô liền không thể khách khí với bà thêm được nữa mà động đũa muỗng lên ăn. Không quên mời bà ăn cùng. Sau khi đã lấp đầy cái bụng nhỏ, Lạc Huyên lại thấy hơi mệt và buồn ngủ. Cả chặng đường tối hôm nay dù khó khăn thế nào cô đều không thấy mệt mà tiếp tục tiến lên phía trước, thế nhưng sau khi cảm nhận được sự ấm áp này. Cuối cùng, cơ thể và tinh thần của Lạc Huyên có thể thả lỏng ra mà mệt mỏi. Nhưng cô biết đây là nhà của người khác nên vẫn giữ tỉnh táo cùng trò chuyện với bà cụ, cô kể hết những sự việc xảy ra ngày hôm nay mà không hề giấu diếm.

Thật ra, Lạc Huyên là một người lạnh lùng và kín tiếng, có khổ cực nhường nào cũng không hề than vãn một câu. Nhưng hôm nay, không hiểu sao từ khoảnh khắc nhìn thấy dáng vẻ chật vật lúc cô nhìn thấy bà, cùng giọng nói dịu dàng của một người xa lạ, cô liền không ngại ngần mà giúp đỡ bà, đưa bà về nhà, còn tâm sự giãi bày hết tất cả nỗi lòng mà cô chôn dấu bấy lâu. Có thể sự dịu dàng, ấm áp như gia đình của bà là điều mà cô hằng mong muốn. Sau khi nghe được những nỗi niềm và khó khăn của cô gái 22 tuổi, bà cụ nói: “Con gái hay con ở lại đây làm việc cho bà nhé?” - “Dạ làm gì ạ, thật ra con cũng có công việc riêng mình rồi ạ, con cảm ơn lòng tốt của bà rất nhiều vì đã cho con được trú nhờ ở đây.” Lạc Huyên vui vẻ nói chuyện cùng bà.

“Haha con gái đừng lo, ta sẽ sắp xếp mọi thứ ổn thỏa cho con, con yên tâm ở đây nhé!” - Bà cụ tiếp tục cười nói, Lạc Huyên ngồi nghe, dần dần mi mắt cô nặng trĩu, rồi cô ngủ thϊếp đi lúc nào không hay biết…