Cô ấy tên Lạc Huyên, Huyên trong huyên náo, Lạc trong lạc quan. Một cái tên mang hàm ý tích cực, thể hiện mong muốn có một cuộc sống vô lo và hạnh phúc... Đấy có lẽ là dành cho người khác còn Lạc Huyên thì không.
Cô là sản phẩm không mong muốn của người mẹ vị thành niên và là sản phẩm từ sự vô trách nhiệm của người cha nghiện ngập. Lần cuối cùng Lạc Huyên nhìn thấy người mẹ của mình là khi cô chưa tròn một tháng tuổi, gương mặt non nớt và thơ ngây của bà mẹ trẻ đang khóc lóc thảm thiết khi đành phải bỏ rơi đứa trẻ sơ sinh như cô trước cổng chùa trong đêm mưa phùn lạnh lẽo ở một thị trấn nhỏ. Và kể từ đó, Lạc Huyên chưa bao giờ gặp lại cha mẹ ruột của cô. Cô chưa lần nào nhìn rõ được gương mặt của họ, không biết họ là ai và cũng không có ý định đi tìm kẻ đã bỏ rơi mình.
Nhưng cô vẫn cảm thấy may mắn vì được một người phụ nữ đơn thân cứu sống cô khỏi đêm mưa phùn lạnh lẽo đó, cho cô cuộc sống bình yên ở ngôi nhà nhỏ. Cái tên Lạc Huyên cũng là mẹ nuôi đặt cho cô, mong muốn cô luôn vui vẻ và hạnh phúc. Không lâu sau, mẹ cô lấy chồng có con, sự quan tâm và ân cần của bà tuy không còn dành nhiều cho cô nữa nhưng vẫn nuôi dạy cô chu đáo. Gia đình mẹ nuôi cũng không ghét bỏ Lạc Huyên.
Cho đến khi Lạc Huyên 18 tuổi, cô tạm biệt mẹ nuôi yêu quý, lên thành phố học đại học và tìm kiếm cơ hội việc làm. Ước mơ lớn nhất của cô chính là mua một ngôi nhà nhỏ, nuôi một chú chó, hai chú mèo, sống cuộc sống an nhàn, hưởng thụ và có tiền gửi trợ cấp phụng dưỡng tuổi già cho mẹ nuôi cô, còn với việc lấy chồng hay sinh con thật ra cô cũng không quan tâm mấy. Để đạt được mục tiêu đó, cô luôn nỗ lực mỗi ngày. Khi bạn bè cùng trang lứa, đều vui chơi, tận hưởng thanh xuân tươi đẹp thì cô lại khác, một ngày của cô chỉ xoay quanh đi học, đi làm thêm, buổi tối lại ở nhà làm bài tập, làm luận văn, nếu rảnh cô lại tìm việc làm thời vụ. Đối với sự cuồng công việc của cô, người bạn cùng phòng cũng chỉ có thể nhận xét một cách bất lực qua vài chữ: điên cuồng một cách nhạt nhẽo. Ở thành phố này gần năm năm, cô không có một người bạn nào ngoài đứa bạn cùng phòng bất đắc dĩ. Sở dĩ bất đắc dĩ, bởi vì hai người bị chủ nhà lừa ký hợp đồng phải ở chung trong một căn nhà chung cư kiểu cũ. Cả hai đều tiếc tiền đặt cọc nên tạm cấp nhận ở chung với nhau. Và cứ thế rồi ở chung gần năm năm. Tuy cả hai sống chung nhà nhưng đều có công việc riêng nên họ không mấy khi nói chuyện thân mật.
Tuy điên cuồng kiếm tiền là thế, nhưng thành tích học tập những năm đại học của cô rất khá, cô tốt nghiệp với tấm bằng loại giỏi và chuẩn bị đầu quân cho công ty con của một tập đoàn đa quốc gia. Với sự nỗ lực không ngừng trong bốn năm đại học của Lạc Huyên, cô đã dành dụm được số tiền chuẩn bị cho việc mua xe máy. Tưởng chừng Lạc Huyên sẽ có một cuộc sống tốt hơn nhờ những cố gắng của mình, nhưng tạo hóa trêu ngươi, trong lúc đang làm phục vụ cho quán lẩu, cô nhận được cuộc gọi từ người bạn cùng phòng, cô bạn nói khu nhà cô thuê xảy ra vụ nổ lớn đến từ nhà hàng xóm, hiện đã cháy lớn lan sang nhiều nhà bên cạnh. Do khu cô ở không nằm trong nội thành nên cứu hỏa rất lâu mới đến kịp để dập lửa, bảo cô chuẩn bị tâm lý vì đồ đạc sẽ bị thiệt hại nghiêm trọng. Và khi cô đến nơi, thì tất cả mọi thứ đều bị cháy đen thui không nhận ra được hình dạng ban đầu của nó.
Cũng may cô để tiền trong tài khoản và hiện tại vẫn ổn. Đêm nay cô quyết định tìm một khách sạn tạm nghỉ ngơi rồi tìm nhà thuê khác. Sau khi soạn xong những hành lý còn cứu vãn được trong vụ cháy, cô kéo vali đi tìm khách sạn. Vì lúc xử lý mọi việc ổn thỏa thì trời cũng đã tối hẳn, cô gọi taxi đến đón, nhưng đợi mãi đợi mãi không thấy ai, khu nhà cô ở cũng khá hoang sơ, cô không muốn chần chừ thêm nên chỉ đành phải kéo vali đi trên con đường vắng vẻ.
Bánh xe nhỏ của chiếc vali vang lên đều đều trên con đường mòn, cô bước đi và nhìn quanh hy vọng tìm được một chỗ dừng chân cho đêm nay. Bỗng một bóng đen vụt qua, rồi cô bỗng thấy cổ mình lành lạnh, cô thầm kêu không ổn. Lạc Huyên biết bản thân mình sắp sẽ phải đối mặt với nguy hiểm. Cô lập tức giơ hai tay lên và hô to: "Xin anh tha mạng, tôi không có gì để cướp đâu!"
Con dao kề trên cổ cô lại càng lạnh lẽo, tên cướp nói: "Giao tất cả tiền bạc, của cải quý giá cô ra đây mau lên!"
Lạc Huyên lập tức nhìn xung quanh và vội vàng suy nghĩ cách thoát khỏi đây, nhưng điều làm cô thầm kêu khổ chính là kế bên không xa của tên cướp có thêm chiếc xe và đồng bọn của hắn. Phía xa xa lại có thêm kẻ bịt kín mặt có lẽ cũng là đồng bọn hắn, những khu nhà ở đây quanh năm đều không người ở. Quả thật Lạc Huyên đang lâm vào thế không còn đường lui.
"Nhanh lên!" - Tên cướp hét vào tai ngắt mạch suy nghĩ của cô. Thôi thì Lạc Huyên cô chấp nhận, thầm nghĩ tí nữa mình sẽ đi báo công an và gọi cho ngân hàng để khoá tài khoản, như vậy cũng đỡ cho số tiền cô dành dụm. Cô đưa điện thoại, ví tiền, các trang sức của cô cho tên cướp. Sau đó, tên cướp đó liền leo lên xe cùng đồng bọn ôm của cải lao đi mất, chưa kịp tiếc nuối chiếc điện thoại mới mua, thì tầm mắt cô tối sầm lại. Lạc Huyên bị ai đó đánh bất tỉnh….