“Anh Đàm.” Tình cảm hiện tại của Vân Chiêu với hắn rất phức tạp, một mặt dưới sự khuyên bảo của Chử Lan Xuyên, muốn giữ khoảng cách với hắn, nhưng lại đấu tranh với tình nghĩa trước kia.
Bước chân của cô gái nhỏ bất giác lại lùi nửa bước về sau, một tiếng chào hỏi này vừa xa lạ lại xa cách.
“Là anh sai, Chiêu Chiêu.”
Đàm Yếm cao không thua gì Chử Lan Xuyên, Vân Chiêu ngước mắt mới chỉ có thể trông thấy đường cong hàm dưới của hắn, sắc bén trôi chảy, như một cậu thiếu niên đẹp đẽ bước ra từ trong tranh.
Từ nhỏ đã bị gia tộc tiêm nhiễm, khí chất của Đàm Yếm và Chử Lan Xuyên cũng ngược nhau hoàn toàn, hắn hờ hững lạnh lùng, cứ toát ra cảm giác thần bí khiến người ta không đoán ra được.
Mà người đàn ông như vậy lại cam tâm tình nguyện, cúi đầu chịu thua với cô, hình ảnh quả rất chấn động.
“Để nhận lỗi, anh có chuẩn bị một món quà.” Giờ phút này hắn không còn là Đàm Yếm “chó điên” mà ai cũng phải sợ hãi nữa, chỉ là một người đàn ông vì lấy lòng một cô gái mà hạ mình.
Tay phải hắn cầm chóp nón, là kiểu các quý ông nước Anh hay đội, mũ phớt đưa ra trước mắt, Vân Chiêu nhìn thấy rõ ràng, bên trong rỗng tuếch, bất luận là thay đổi góc độ như thế nào, dựa theo trước mắt cô nhìn thấy mà nói trong mũ phớt không thể có thứ gì được.
“Nhìn cho rõ.” Đàm Yếm giơ mũ phớt lên, nụ cười nơi khoé môi mang theo chút sự chắc chắn làm được: “Anh chỉ biến một lần.”
Đây vẫn là lần đầu Vân Chiêu được xem người làm ảo thuật gần như vậy.
Địa điểm làm ảo thuật cũng cực kỳ ảo, ở cổng trường.
Theo suy nghĩ đẩy mạnh của cô, Đàm Yếm chỉ đưa mũ phớt gần về phía l*иg ngực mình, giây tiếp theo, một con bồ câu trắng tinh từ miệng mũ “phành phạch” chui ra.
Còn có một cái lông chim khá nhỏ dính ở vành nón.
Trong xe Rolls-Royce Phantom, tài xế thấy tất cả nhưng chỉ thản nhiên lắc đầu, rất rõ ràng, nếu người trong gia tộc tiểu Watson mà nghe nói Đàm Yếm vì để khiến cho một cô bé đến tên cũng chưa nghe qua được vui, thậm chí trong cả buổi tối trước đó học ảo thuật biến ra vật, bọn họ tuyệt đối sẽ ngạc nhiên rớt cằm.
“Ảo thuật thật tuyệt.” Ý tránh né của cô gái nhỏ rất rõ ràng: “Nếu anh chờ em vì xin lỗi, em cảm thấy thật sự không cần thiết.”
Đàm Yếm lại không nhanh không chậm lấy ra một thư mời từ trong túi áo khoác, viết là [Triều Mộ · Bữa tiệc mặt nạ long trọng —— mong được gặp người].
“Cho nên mục đích anh tới đúng là không đơn giản là xin lỗi.” Dáng người của cậu thiếu niên kiêu ngạo, đầu ngón tay được cắt gọn ấn lên trát chu sa đỏ giữa bức thư.
“Có liên quan tới thân thế của em, không muốn biết chân tướng sao?” Đọ sức ngần ấy năm trong dòng họ khiến Đàm Yếm hiểu nhất là bắt trúng suy nghĩ của người khác.
Sau khi nghe vậy, đồng tử của Vân Chiêu chợt co lại.
Cô thừa nhận, ba năm trước, cô thiếu nữ còn ngây thơ vì thoát khỏi sự khống chế của Trương Trình Linh mà bắt đầu sinh ra suy nghĩ muốn tìm được cha mẹ ruột của mình.
Nhưng với chuyện này Trương Trình Linh luôn ngậm miệng không nói, thế cho nên cô chôn suy nghĩ này ở một góc âm u không ánh mặt trời, bất đắc dĩ nghĩ rằng ngần ấy năm mà ba mẹ ruột chưa từng tìm kiếm mình, chắc chắn là có ý muốn vứt bỏ cô.
Nhưng hôm nay, có phải có thể sẽ có bước ngoặt không dự đoán được sẽ xảy ra không?
Cảnh vật ngoài cửa sổ xe không ngừng lùi lại, Vân Chiêu ngồi trong không gian rộng lớn ở ghế sau có hơi lúng túng, cô không biết sự lựa chọn của mình có chính xác hay không, chỉ là dù sao vẫn tốt hơn ngồi chờ chết.
Triều Mộ luôn luôn khoe khoang là hội sở cao cấp, mà lễ kỷ niệm long trọng nhất trong đó chính là vũ hội mặt nạ lần này.
Tuy nói là không giới hạn thân phận, nhưng người có thể nhận được thư mời của Triều Mộ đa số không giàu cũng quý.
Giống như vũ hội của các quý cô trong giới thượng lưu vậy.
Để giả vờ bình tĩnh, Vân Chiêu cố gắng chợp mắt, cô nghiêng đầu dựa vào cửa sổ xe làm bằng kính, lộ ra đường cong cần cổ trắng đến loá mắt.
Ánh mắt Đàm Yếm lại một lần nữa trở nên dịu dàng mà xưa nay chưa từng có, chỉ là nhìn cô ngủ như bây giờ là đã rất tốt rồi.
Triều Mộ cách trường học không xa, không bao lâu Vân Chiêu đã nghe thấy giọng nói mát rượi của Đàm Yếm: “Thay một bộ quần áo trước đã.”
Nếu là vũ hội che mặt, việc chú ý trang phục tất nhiên cũng ở một trình độ nhất định.
Trước khi tới Đàm Yếm đã cố tình chọn một bộ láy liền có viền tay kiểu lá sen, thắt eo, trong trẻo đan xen dễ thương, nghĩ đến thật ra rất tôn khí chất của cô.
Phải thay đồ trong xe, Vân Chiêu sinh ra chút ngượng ngùng, cô nửa ngồi xổm trước ghế xe, hàm răng khẽ cắn môi đỏ.
“Yên tâm, kính xe anh đã sửa lại rồi, người bên ngoài sẽ không nhìn thấy bên trong.” Đàm Yếm nhìn thấy sự lo lắng của cô, một lời trúng đích giảm bớt xấu hổ.
Qúa trình chờ đợi hơi dài, Đàm Yếm vẫn trước sau cười nói dịu dàng, tài xế thấy cũng chỉ đứng bên cạnh, thở mạnh cũng không dám thở ra tiếng.
“Như vậy… có sao không?” Cô gái nhỏ đẩy cửa xe đi xuống, hai cánh tay non mịn giấu sau lưng, chiếc váy đã phác ra hoàn toàn những đường cong còn ngây ngô, như nụ hoa mới hé đang chờ người hái.
Vốn cô không tự tin, nhưng mặt Đàm Yếm lộ vẻ vui mừng vô cùng rõ ràng, hắn thích cô bé con của hắn ăn vận xinh đẹp, cảm giác như vậy khiến hắn không hiểu sao lại sung sướng.
Đồ hôm nay Đàm Yến mặc cũng là phong cách Tây Âu, khoan thai đẹp đẽ sang trọng, vả lại ngoại hình nổi bật của hắn khiến cho phong cách khoa trương này làm người ta dễ chấp nhận.
“Yes, your highness.”
*Your highness dùng để gọi chung hoàng thân, ở đây có nghĩa là công chúa.
Hắn phát âm chuẩn, giọng nói êm dịu, đặc biệt là khi mấy từ này đặt cùng nhau, Vân Chiêu nghe đã nóng bừng cả mặt.
Chỗ đón khách trải một đường thảm rất dài, cô dẫm lên, thiếu chút nữa vì độ cao của giày mà không đứng được.
Đàm Yếm duỗi một cánh tay ra, muốn cung cấp chức năng “tay vịn thịt người”.
Cô không từ chối ý tốt của Đàm Yếm, nhưng bởi vì thân phận khác biệt, chỉ có vờ khoác lên, bản chất vẫn là dựa vào sự thăng bằng của cơ thể.
Vũ hội đã được chuẩn bị sắp xếp xong, trong phòng khiêu vũ to như vậy lại vàng son lộng lẫy, đèn cũng không sáng sủa, lộ ra sự mịt mờ mờ ám.
“Muốn khiêu vũ không?”
Những lời này vừa hỏi, Đàm Yếm cũng cảm thấy mình bị điên rồi.
Hiện nay sức khoẻ của hắn còn chưa đủ để chèo chống để hắn được nhảy một bản khiêu vũ hoàn chỉnh, nhưng tưởng tượng đến chuyện cô gái nhỏ tuyệt đẹp như búp bê sứ sẽ nhảy với người khác, dục vọng chiếm hữu trong lòng đã kêu gào rầm rĩ to hơn.
Xung quanh mình đàn ông phụ nữ muôn hình muôn vẻ, đều mê muội sa ngã ở nơi ngợp trong vàng son* này.
*Ngợp trong vàng son ám chỉ cảnh xa hoa truỵ lạc.
Vân Chiêu còn chưa quên mục đích đến hôm nay, huống hồ cơ thể của cô vẫn còn trong trạng thái dị ứng với sự đến gần của Đàm Yếm, cô cũng không cho rằng mình có bao nhiêu thiên phú với nhảy nhót.
“Thôi, em muốn nghỉ ngơi một mình một lát.” Cô chọn ngồi xuống ở khu nghỉ ngơi, nhắm ngay cái khăn che mặt sáng bóng trong góc.
Người phục vụ đi qua không biết kề tai hắn nói gì, biểu cảm của Đàm Yếm thay đổi, đáp: “Đã biết, tôi sẽ tới ngay lập tức.”
Không yên tâm để cô gái nhỏ ở một mình trong sàn nhảy, Đàm Yếm đặt thư mời lên đầu gối cô, mạnh miệng nói: “Ngoan ngoãn ngồi ở đây, đừng lộn xộn, cũng đừng tới gần.”
Chỉ có hoà vào giới này, mới biết được cái gọi là nhân vật nổi tiếng thuộc tầng lớp thượng lưu, đều là những con sói ăn thịt không nhả xương trong giới.
Khúc nhạc du dương, ở nơi ánh sáng không thấy rõ này, Vân Chiêu nhìn về góc phía xa mà ngẩn ra, quầng sáng hình tròn trên đỉnh đầu phát tán, tất cả nam nữ đang khiêu vũ đều như một đôi người ngọc, trong vũ hội như vậy tỏ ra hết sức thân mật.
Đám đông bắt đầu ồ ạt ra, nhưng liếc mắt một cái cô vẫn nhận ra một đôi đang khiêu vũ là Chử Lan Xuyên cùng với…
Người phụ nữ kia đeo mặt nạ, nhưng nhìn vóc dáng có chút quen thuộc, cô không lưu giữ quá nhiều ấn tượng, song song với sự nghi ngờ, một dây đàn trong lòng căng đến nỗi như sắp đứt, đem lại sự đau đớn thật sâu cho cô.
Đột nhiên, “lách tách” một tiếng, đèn trên đầu tối sầm lại, khúc nhạc cũng đột ngột im bặt.
Phần tiếp theo là các quý ông có mặt đều bị bịt mắt, bằng vào sự hiểu biết mà di tìm bạn nhảy vừa nãy.
Trong bóng đêm, cảm quan của con người luôn bị phóng đại tới vô hạn, trong nháy mắt cô đứng lên, không biết bị dồn vào, lập tức gia nhập đám người đang chen chúc.
Khúc nhạc trở nên mạnh mẽ hơn, chỉ có một luồng sáng chiếu lên giữa phòng nhảy.
Mà Vân Chiêu đang đắm chìm dưới ánh sáng này.
Môi anh đào của thiếu nữ hồng nhuận, váy đen làm nổi bật da thịt như mỡ đặc, bóng loáng quyến luyến, duyên dáng nhất.
Cô thấy bóng dáng đang tìm kiếm của Chử Lan Xuyên, chắc là đang tìm bạn nhảy vừa rồi.
Đột nhiên hình ảnh của Thẩm Tương mạnh mẽ xộc vào đầu, như một hũ đường bị lật ngược, suy nghĩ nào đó nhất thời không kiểm soát được.
Vân Chiêu quay người nắm lấy cánh tay người đàn ông, cô dùng một chút lực, như là xác định anh chính là bạn nhảy của mình.
Nhưng chiều cao không đúng, mùi cũng không đúng…
Khi Thẩm Tương ở gần, mùi nước hoa sẽ cực kỳ nồng nặc, nhưng người nắm lấy cánh tay anh, chỉ có hương cúc non tươi mát, còn là cùng một loại sữa tắm Vân Chiêu dùng.
Đôi mắt bị che, cho dù trong lòng có muôn vàn suy đoán, Chử Lan Xuyên cũng không thể rút dây động rừng, anh kiên định nói: “Thưa cô, bạn nhảy của cô không phải là tôi, cô tìm nhầm người rồi.”
Vân Chiêu không nói, nhưng vẫn không thuận theo mà buông tha cánh tay khoát lên anh, một đôi mắt đỏ như thỏ con, trong lòng nói cô không hề tìm nhầm người.
Thẩm Tương nhạy bén phát hiện động tĩnh bên kia không đúng, nhưng một vòng khiêu vũ mới đã bắt đầu, cô ta lạc đàn, chỉ có thể tạm thời đến khu nghỉ ngơi.
Lần chấp hành nhiệm vụ này, liên quan đến manh mối của vụ án mất tích ở thành phố Giang, tuy bình thường Thẩm Tương kiêu ngạo ngang bướng, lúc này cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Vân Chiêu chưa từng tham gia vũ hội, cô bước chân vụng về, tay càng không biết đặt ở đâu.
“Chưa từng khiêu vũ?” Giọng nói của Chử Lan Xuyên cũng không nhiệt tình gì, đối với nhân tố đột nhiên nhào vào lòng còn toả ra sự bất ổn này anh rất dè chừng, nếu bởi vì vậy mà phá huỷ cơ hội trăm cay ngàn đắng mới có được, anh tham gia mười vũ hội cũng vô dụng.
Cô nào dám đáp lại, nhất quyết giả vờ câm điếc, hoàn toàn không trả lời.
Cũng may có Chử Lan Xuyên dẫn dắt, một lui một tiến, căng giãn vừa phải, bước chân còn trong tiết tấu cô có thể bắt kịp.
Mặc dù đi đôi giày cao gót có quai Đàm Yếm mua, cô vẫn cách chiều cao của người đàn ông một khoảng lớn, từ góc này nhìn lên, chỉ có thể thấy hầu kết nhô lên của anh.
Huống hồ đi đôi giày như vậy tất nhiên là đứng không vững, cho nên cô chỉ có thể dựa vào cánh tay của người đàn ông để vịn, đầu hận không thể vùi vào hõm vai anh.
Tới gần khi khúc nhác kết thúc, thiếu nữ với lấy cổ anh, môi anh đào nhẹ nhàng đặt lên, như lông chim đảo qua yết hầu, để lại một chút ươn ướt.
Chính cô cũng không nghĩ tới mình sẽ làm ra hành vi to gan như vậy, có thể là Chử Lan Xuyên bị bịt mắt, dù sao cũng không đoán ra được cô là ai, cơn xúc động trong lòng cứ thế trực tiếp giục giã đại não hoàn thành.
Tuy là anh đã từng học cách chiến đấu, nhưng Chử Lan Xuyên cũng không đoán được cô gái nhỏ mềm mại tới gần, cho dù chỉ là lướt qua trong phút chốc, cũng nhắc nhở anh chuyện gì vừa mới xảy ra.
Như tiếng chuông 12 giờ đêm vang vọng, khi Chử Lan Xuyên dựa theo nút thắt gỡ mảnh vải bịt mắt xuống, chung quanh ngay cả một người khả nghi anh cũng không phát hiện được.
Anh chỉ có thể giải thích rằng đây là một trò đùa dai. Trừ cái đó ra, còn có thể vì nguyên nhân gì khác chứ?
Thẩm Tương hơi ảo não đi tới: “Đợt thứ hai không thấy em sao?”
Chử Lan Xuyên hồi phục từ trong trạng thái không tập trung nói: “Quá nhiều người.”
“Cộng tác với đội trưởng Chử vài lần, đội trưởng Chử sẽ quen thuộc với em.” Khuôn mặt Thẩm Tương đỏ ửng, cắn môi dưới: “Không ngờ tới đội trưởng Chử lại khiêu vũ tốt như vậy, cũng hơi quá toàn năng đó.”
Mấy lời a dua của Thẩm Tương một câu anh cũng không nghe vào, khắp đầu đều là sự hỗn loạn và chuyện vừa xảy ra như điện xẹt.
Xem ra người tới đây đều là khách khứa, chủ nhân thật sự phía sau bức màn vẫn chưa lộ diện trên vũ hội, hành vi có thể nói là hết sức cẩn thận chặt chẽ.
Vân Chiêu ôm ngực trốn phía sau cây cột ở góc phòng khiêu vũ, một mảng ửng hồng lan khắp người, nghĩ đến mình chủ động như vậy, nhịp tim đã như nai con chạy loạn.
May quá, cô vẫn có thể gọi anh trai Chử Lan Xuyên như cũ, như vậy là đủ rồi.
Chốt ở giữa sân khấu bị ấm mở, từ dưới đài mọc lên một vật thể hình l*иg sắt, tơ lụa đỏ bao phủ, được bọc kín kẽ, gợi lên dục vọng muốn nghiên cứu của con người.
Rất nhanh, tầm mắt của mọi người đều bị hấp dẫn về phía cái l*иg sắt to lớn, trên mặt vài người đã dần dần lộ biểu cảm hưng phấn, dù sao không có ai không thích con mồi mới mẻ.
“Các ngài, các cô, chào mừng đã tới Triều Mộ, hội đấu giá đêm nay chính thức bắt đầu ––––"
Tiếng vỗ tay rợp trời, kéo dài không dứt.
Mặt Thẩm Tương đã sớm bị doạ đến trắng bệch, trong l*иg sắt kia rốt cuộc là vật chết hay vật sống cũng còn chưa biết được.