Cổ tay Chử Lan Xuyên đặt nhẹ lên gáy cô gái nhỏ chợt dùng sức, nhấn xuống, có thể cảm nhận được mạch đập đang nhảy dưới da thịt, “Có nhớ anh đã nói với em cái gì không?”
Cô thuật lại lời lúc trước anh nói một lần: “Không được yêu sớm, cố gắng học hành.”
Anh rút ngón tay về, một tay đút vào túi quần, nửa tựa lên lan can, “Nhớ là tốt rồi.”
“Đừng gần gũi với Đàm Yếm quá.” Chử Lan Xuyên hếch cằm, lộ ra hình dạng hầu kết đẹp mắt.
Vân Chiêu không biết vì sao Chử Lan Xuyên muốn nói như vậy, nhưng cũng gần như chỉ gật đầu thuận theo: “Dạ được, em đã biết rồi anh.”
Đàm Yếm không phải người xấu nhỉ, cô nghĩ.
Cậu thiếu niên cô từng gặp rất dịu dàng, thỉnh thoảng đôi mắt sẽ lộ ra sự cô đơn, nhưng chỉ lướt qua trong giây lát, anh rất thích đọc sách, năng lực làm đồ thủ công cũng không tệ.
Người như vậy, cũng sẽ là người xấu sao? Vân Chiêu không có đáp án.
Không biết thế nào, trong đầu Chử Lan Xuyên lập tức hiện ra một bức email nặc danh ba năm trước, nếu thật sự là Đàm Yếm gửi tới, vậy rốt cuộc mục đích của cậu ta là gì?
Thật là càng ngày càng khiến người ta không nhìn thấu.
Vào lúc bụng Vân Chiêu réo lên, cô gái nhỏ ngượng ngùng cúi đầu, vẫn cảm thấy xấu hổ.
Chử Lan Xuyên bất giác bật cười: “Bụng đói tới nỗi kêu ùng ục, đi ăn cơm.”
Khả năng nấu ăn tối thượng của Vu Tường là các món hắc ám, cho nên Vân Chiêu không có kỳ vọng lớn với thức ăn Chử Lan Xuyên làm ra, không khó ăn hơn so với Vu Tường làm là được.
Kết quả, Chử Lan Xuyên rất thành thạo mà tròng tạp dề vào, Vân Chiêu chạy chậm đến sau lưng anh, thắt dây lưng, chuẩn bị xem anh trổ tài.
Sườn heo chua ngọt, canh cà chua trứng… Anh tuỳ tiện làm mấy món ăn nhà, đặt đầy trên bàn, nhìn vẻ ngoài có lẽ rất ngon.
Vân Chiêu cẩn thận chìa đũa nếm một miếng, không có bất kỳ thành phần nguyên liệu hắc ám nào, vị ngon của đồ ăn mang đến cảm giác cực kỳ sung sướng cho nụ vị giác*.
*Nụ vị giác: cơ quan cảm nhận vị ở lưỡi.
Anh ăn không tính là nhiều, nhưng nhìn thấy cô gái nhỏ nhét đầy hàm, ăn giống như một con hamster nhỏ, “Ăn ngon không?”
Cô gật đầu nói: “Ăn ngon lắm, đồ anh làm đều ngon.”
Chử Lan Xuyên bày ra thái độ từ chối cho ý kiến với lời nói này: “Bé chúa nịnh…”
Ăn cơm được một nửa, Vân Chiêu nhớ tới chuyện người phụ nữ ban sáng hỏi mình, thử thăm dò mà mở miệng: “Gần đây thành phố Giang đã xảy ra vụ án mất tích gì đó sao ạ?”
“Phải, sao Chiêu Chiêu biết được?” Chử Lan Xuyên nhớ rõ, người còn chưa có tăm hơi, bên cảnh sát xử lý dựa theo những vụ án mất tích trước, sợ xác định là án giết người, sẽ chọc giận hung thủ.
“Lúc sáng có người nhà tới hỏi em.” Trí nhớ của cô từ trước tới nay không tệ, cho nên nhớ được điểm quan trong bên trong thông báo tìm người: “Tám tuổi, mặc áo lông màu đỏ, người cao khoảng… đúng không ạ?”
“Đúng vậy.” Đây là bé gái nhỏ tuổi nhất, trước mắt cũng là án mất tích xảy ra cuối cùng.
Kết quả cuộc họp hôm nay đều nhất trí cho rằng, việc lựa chọn đối tượng của vụ án mất tích lần này cũng không liên quan đến mấy trường hợp lừa bán bình thường, bởi vì các bé đều có một điểm đặc trưng, đều là bé gái từ tám đến mười ba tuổi.
Kẻ lừa bán sẽ không chọn mấy đứa bé vào độ tuổi này, đã biết nhận thức có nghĩa là không dễ khống chế, bán cho nhà tiếp theo cũng khó che tai mắt, chúng đều chuộng mấy đứa bé tuổi tác nhỏ hơn.
Mà đặc trưng về tuổi tác này, chỉ khiến Chử Lan Xuyên liên tưởng đến một danh từ, luyến đồng*. Yêu thích, về mặt ngữ nghĩa nào đó cũng có thể nói là tâm lý Lolita.
*Luyến đồng: gọi đơn giản là yêu trẻ con kiểu tình yêu nam nữ, trong cộng đồng yêu thích anime manga thường gọi là lolicon, nhẹ thì chỉ đơn giản là thích trẻ con như các cô mầm non, nặng thì thành thích yêu đương, động chạm, quan hệ với các bé nhỏ tuổi.
Bé gái ở một mức độ nào đó đại diện cho sự thuần khiết, đồng thời, càng là vật thuần khiết sẽ càng khiến con người ta muốn phá huỷ.
Chử Lan Xuyên chậm chạp gác đũa, bình tĩnh hỏi: “Chiêu Chiêu, em biết bao nhiêu về công việc của mẹ nuôi em?”
Trong ánh mắt cô lộ ra sự trốn tránh ngắn ngủi.
Anh động viên nói: “Không muốn nói cũng không sao, chỉ là công việc trước kia của Trương Trình Linh có thể có chút liên quan tới mấy vụ án mất tích gần đây.”
Không phải Vân Chiêu không muốn tiết lộ, mà là khi cô nhắc tới Trương Trình Linh, sự hoảng loạn trong lòng khiến cô sinh ra suy nghĩ lảng tránh.
“Người dưới quyền bà ta có rất nhiều người, đều là nữ, bà ta sẽ để họ cung cấp cho khách…” Cô gái nhỏ nhắm mắt, giọng nói run rẩy: “Cung cấp kiểu dịch vụ này.”
Kiểu dịch vụ gì thì không cần nói cũng biết, Chử Lan Xuyên im lặng nghe cô giải thích, “Bà ta sẽ gọi điện thoại báo giá cho khách, còn có một lần khách về đến nhà, nói…”
“Nói thích em.” Toàn thân Vân Chiêu như rơi vào động băng, nhiệt độ ít ỏi duy nhất trong lòng có lẽ là do Chử Lan Xuyên mang đến.
“Em rất sợ bà ta sẽ bán em cho người khách kia.” Quá khứ đó đã định trước là nước bùn, cho nên trên mức độ nào đó, cái chết của Trương Trình Linh và Dương Khánh với cô mà nói cũng có thể là một loại giải thoát.
Người như vậy làm sao xứng làm cha mẹ?
Chử Lan Xuyên khuỵu nửa gối trước khuôn mặt của cô, độ ấm từ lòng bàn tay anh khiến cô dần dần hồi phục dưới cơn run rẩy.
“Họ không phải người nhà của em, bác gái mới là người nhà, anh trai
cũng vậy, từ nay về sau chúng ta vĩnh viễn là người nhà có được không? Những thứ không vui đó đã qua rồi.”
Vân Chiêu ôm chặt cổ anh không buông, giống như ba năm trước vậy, đón lấy một cái ôm làm cho người ta yên tâm.
Cuối cùng, Chử Lan Xuyên chọn coi giữ ở đầu giường của cô gái nhỏ, anh nhìn khuôn mặt xinh đẹp đang ngủ của cô, chẳng qua trên khuôn mặt trắng nõn còn dính mấy hàng nước mắt, cực kỳ đáng yêu động lòng người, ý muốn bảo vệ trong lòng càng sâu.
Cho đến khi cô ngủ say, anh mới rời khỏi phòng, trong lòng đã có quyết định.
Sáng sớm hôm sau, Chử Lan Xuyên đi thẳng tới cục Cảnh sát tiếp tục lật tra tư liệu của quán bar.
Tất cả video giám sát đều đứt ở chỗ này, những bé gái đó vì sao có thể bị mang vào và thông qua cách thức gì để đưa ra ngoài, đây đều là điểm đáng ngờ nhất hiện nay của vụ án.
Theo hiểu biết, Trương Trình Linh lâu nhất là làm nhân viên bán rượu của quán bar, sau đó được thăng lên làm nhân vật cấp lãnh đạo nhỏ, sau lưng vẫn làm việc không sạch sẽ.
Hà Nguy Nhiên mở văn kiện ra, đưa cho anh xem: “Triều Mộ hiện nay là tài sản dưới trướng Đàm thị, người điều hành quán bar này cũng đã đổi chủ vào mấy năm trước, Trương Trình Linh làm việc ở đây, người điều hành là một người đàn ông tên Nguỵ Phong, nhưng anh tra qua rồi, tất cả thông tin của người này đều là giả.”
Kiểu người điều hành gì mà chọn điền thông tin giả, hơn nữa còn có thể thành công giấu giếm?
Hà Nguy Nhiên và Chử Lan Xuyên đều hiểu rõ chuyện này trong lòng nhưng không nói ra, Triều Mộ cũng không phải là một quán bar đơn giản, chuỗi lợi ích liên quan và tội danh có thể còn nghiêm trọng hơn so với bọn họ nghĩ.
“Triều Mộ có chế độ hội viên chặt chẽ, không phải hội viên chỉ có thể vào quầy bar, sàn nhảy, còn như hội viên và hội viên cao cấp, họ mới có thể hưởng thụ được nhiều dịch vụ theo quy định hơn.” Hà Nguy Nhiên tiếp tục nói: “Chỉ là vào đêm nay, nghe nói Triều Mộ có một vũ hội mặt nạ, mọi người đều tham gia được.”
“Vũ hội mặt nạ?” Chử Lan Xuyên hỏi lại, tiếp đó ánh mắt dừng trên chiếc đồng hồ vĩnh viễn dừng ở thời khắc 8 giờ 36 phút trên cổ tay, đó là di vật duy nhất của Chử Hằng, có thể là đã hư trước khi tiến hành nhiệm vụ cho nên mới đặt trong ngăn kéo phòng sách.
Vào trước thời gian cuộc truy quét ma tuý nổ ra, anh đã có khoảng thời gian khá dài lớn lên mà không được gặp Chử Hằng, mẹ anh cũng suốt ngày lo lắng đề phòng, sợ một ngày nào đó thư từ của ba sẽ biến mất hoàn toàn.
Rất không may, bi kịch như vậy vẫn xảy ra.
Cho nên trong trí nhớ hiện tại của anh, Chử Hằng vẫn luôn ở quãng thời gian đầy khí khái nhất, người đàn ông đó đã đặt anh trên vai nâng lên, đã dạy anh chạy xe đạp, để anh té rồi lại té cũng không hề ra tay giúp đỡ…
“Mấy ngày trước có một lượng lớn Methamphetamine* đổ vào thành phố Giang, đến nay vẫn không tra ra được tăm hơi.” Chử Lan Xuyên thu lại ánh nhìn dừng trên chiếc đồng hồ: “Xem ra không thoát được dính líu với quán bar này.”
*Methamphetamine là một chất kí©ɧ ŧɧí©ɧ thần kinh được sử dụng chủ yếu để tổng hợp ma túy và đôi khi được sử dụng để điều trị một số bệnh thần kinh và béo phì.
Nếu là vũ hội mặt nạ, ăn mặc cải trang ắt không thể thiếu, Chử Lan Xuyên thuê được mấy bộ quần áo từ cửa hàng cho thuê đồ, đều là mấy bộ quần áo thời trung cổ, định sẽ thăm dò Triều Mộ vào buổi tối.
Biểu hiện của Thẩm Tương trong đám thực tập sinh đúng là đặc biệt xuất sắc, cho nên khi cô ta xin gia nhập hành động đêm nay, Hà Nguy Nhiên đồng ý cho cô ta cơ hội rèn luyện lần này.
Sau khi được đồng ý, sắc mặt người phụ nữ đó lại có chút không tự nhiên: “Sư huynh, có phải đội trưởng Chử ghét kiểu như em không ạ?”
“Sao lại nói như vậy?” Hà Nguy Nhiên nghĩ thầm, cũng không đến mức ghét chứ.
Thẩm Tương không nặng không nhẹ mà à một tiếng, mặt lộ vẻ vui mừng: “Vậy nhiệm vụ buổi tối là đội trưởng Chử dẫn theo em thực hiện sao?”
-
Khi Vân Chiêu tỉnh lại, Chử Lan Xuyên đã không còn thấy tung tích.
Cô cứ theo lẽ thường mà ăn cơm một mình, đến trường một mình, muốn thoát khỏi hồi ức mạnh mẽ đi vào đầu tối hôm qua.
Đã trải qua cơn sóng gió hôm qua, Tưởng Xảo sửa lại thái độ không tim không phổi, ân cần hỏi han cô một câu: “Chiêu Chiêu, cậu không sao chứ, đột nhiên không thấy cậu, tớ hoảng muốn chết, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì vậy?”
“Không có gì, tớ gặp lại bạn cũ, nói vài câu quên mất thời gian.” Vân Chiêu chọn nói dối để Tưởng Xảo bớt áy náy, “Người nhà của tớ có thể hơi sốt ruột, bởi vì không kết nối điện thoại với tớ được, cậu nhìn coi không phải bây giờ tớ đã xuất hiện đầy đủ trước mặt cậu hay sao? Chắc chắn không có việc gì cả.”
Tưởng Xảo che ngực dưới, chuyển hộp bánh quy nhỏ qua: “Vậy là tốt rồi, Chiêu Chiêu cậu không biết đâu, lúc ấy tớ sắp bị doạ đến khóc hu hu hu đó.”
Vân Chiêu gật đầu với cô bé: “Được rồi đừng lo nữa, sau này tớ sẽ mang theo điện thoại bên người.”
Một tiết tự học cuối cùng tạm thời bị chiếm làm bài thi, trong một đám đang kêu khổ thấu trời, giáo viên chủ nhiệm mới hắng giọng nói: “Cuối kỳ là tám trường kiểm tra cùng nhau, trong các trường sẽ phải tiến hành so sánh, các em đừng có làm mất mặt trường ta, nếu không đừng nói là học sinh trường này.”
Trong tiếng xoèn xoẹt, Vân Chiêu ngừng bút, cô đã viết xong sau đó kiểm tra lại đáp án một lần, xác định không có vấn đề gì mới nộp bài đầu tiên. Tưởng Xảo ngẩng đầu mắt nhìn bóng dáng thoải mái của cô, chỉ có thể nói là không có so sánh thì không có đau thương.
Trên khu dạy học của trường còn treo biểu ngữ thành tích thi đại học của năm trước, vải màu đỏ rực được gió khuyến khích bay lên, đúng là rất dễ thấy.
Đàm Yếm bảo tài xế dừng trước cổng trường, một chiếc xe Rolls-Royce Phantom quả thực là quá huênh hoang, khiến cho người đi trên đường liên tiếp ngoái nhìn.
Nhưng mà hắn không để ý, đeo cặp kính gọng bạc ngồi ở ghế sau, đóng cửa sổ xe kín mít.
Tài xế thấy Vân Chiêu đi ra mới quay đầu lại báo: “Thưa cậu, cô bé ấy ra rồi.”
Ánh nắng chiếu đầy trời, mùa đông trời tối sớm, từ xa từng cây đèn đường sáng lên, bóng dáng Đàm Yếm khắc lên cảnh sắc phố phường, bước chân không nhanh không chậm.
Cái bóng chậm rãi chuyển động, cho đến khi bao trùm lên bóng dáng của cô gái nhỏ.
Trong mắt hắn tràn ngập sự yêu thương từ tận đáy lòng, giọng nói đặc biệt mềm nhẹ: “Chiêu Chiêu, anh chờ em rất lâu rồi.”