Bạo Quân Độc Sủng Công Chúa Mất Trí Nhớ

Chương 49

Edit: Lemon

Không biết khi nào xe ngựa ngừng lại, Lưu Tứ nói: “Tới rồi.”

Bên ngoài thị vệ đều mặc thường phục, bọn họ đều là cao thủ đứng đầu Cảnh Quốc, cũng chỉ nghe theo lệnh Lưu Tứ, bởi vì ra ngoài cho nên cũng không gọi Lưu Tứ là “Bệ hạ”, thị vệ nói: “Gia, đã tới rồi.”

Lưu Tứ ôm Ngu Hạ từ trên xe ngựa xuống.

Ngu Hạ vừa xuống xe liền thấy cách đó không xa người đến người đi, tuy là ban đêm lại náo nhiệt dị thường. Cảnh Quốc ban đêm luôn luôn náo nhiệt, đây là một cái chợ đêm, không ít người tới đây bày quán rao hàng.

Ngu Hạ tò mò nhìn xung quanh, nói: “Đây là ở trong kinh thành?”

“Không phải,” Lưu Tứ nắm tay nhỏ của Ngu Hạ, “Đây là chợ đêm gần suối nước nóng hành cung, mang nàng đi xung quanh xem một chút.”

Ngu Hạ dựa vào Lưu Tứ, nàng mặc tương đối dày, một bộ áo choàng lông hồ ly màu tím đậm bao phủ Ngu Hạ từ trên xuống dưới, tóc nàng cũng bị che lấp, chỉ lộ ra một khuôn mặt nhỏ trắng như bạch ngọc, Ngu Hạ ngũ quan tinh xảo, một đôi con ngươi ôn nhu linh động giống như nai con.

Bốn phía người đến người đi, Ngu Hạ còn không có gặp qua nhiều người như vậy, Lưu Tứ biết hai người gây chú ý, cầm hai cái mặt nạ, hắn mang một cái, Ngu Hạ mang một cái.

Nơi này tương đối gần suối nước nóng hành cung, ban đêm không ít quý công tử cùng quý phụ nhân, một ít người trong tôn thất cũng tới đây chơi, cho nên trên đường người mặc quần áo đẹp đẽ quý giá không ít, Lưu Tứ mang mặt nạ cũng là phòng ngừa người khác nhận ra hắn.

Nhưng hắn lớn lên cao to, dáng người đĩnh bạt, khí chất lỗi lạc, trên đường còn sẽ có không ít phụ nhân tiểu thư lớn mật cố ý tới gần nhìn Lưu Tứ. Ngu Hạ không có chú ý tới cái này, nàng bị nhóm người bán rong rao hàng ăn vặt hấp dẫn.

Ngu Hạ bắt lấy vạt áo Lưu Tứ: “Gia, ta muốn ăn cái này!”

Nàng cũng rất hiểu chuyện, nghe thái giám cùng thị vệ đều kêu Lưu Tứ là “Gia”, nàng cũng há mồm bắt chước gọi theo.

Lưu Tứ nói: “Đồ ăn trong nhà không ăn, đồ ăn bên ngoài không sạch sẽ, ăn sẽ sinh bệnh.”

Ngu Hạ nhìn vị phụ nhân dắt tay hài đồng mua đường bánh cùng bánh đậu, nàng quấn lấy Lưu Tứ: “Gia.....”

Lưu Tứ liếc thái giám một cái, thái giám lập tức đưa một cái túi tiền cho Ngu Hạ, Ngu Hạ móc ra một thỏi bạc: “Ta muốn cái này, cái này, còn có cái này!”

Người bán hàng rong dùng giấy dầu bao lại cho Ngu Hạ, Ngu Hạ đưa cho Lưu Tứ, Lưu Tứ không muốn ăn, nàng đưa cho hai thái giám đi theo mỗi người một cái, nhìn thấy gần đó có một tiểu hài nhi bị đông lạnh đến nước mũi đều chảy ra, tiểu hài nhi một bên bán trang sức, một bên bán đồ ăn, thoạt nhìn cũng chỉ sáu bảy tuổi, Ngu Hạ đưa cho tiểu hài nhi hai khối bánh đường. Đọc‎ thêm‎ 𝗻hiề𝒖‎ t𝙧𝒖yệ𝗻‎ ở‎ ~‎ T‎ 𝙧‎ U‎ m‎ t‎ 𝙧‎ 𝒖‎ y‎ ệ‎ 𝗻.Ⅴ𝗻‎ ‎ ~

Nàng nhấc mặt nạ lên một chút, trộm cắn một miếng điểm tâm, Lưu Tứ nhìn bộ dáng nàng liền giơ tay kéo nàng vào ngực “Trên đường nhiều người, đừng đi lạc.”

Ngu Hạ ăn một khối bánh đường, cảm thấy quá ngọt, lại mua một cái bánh bao tàu hủ.

Món ăn dân gian tuy rằng không tinh xảo bằng trong cung, nhưng hương vị cũng không tồi, sau khi Ngu Hạ ăn no còn nhìn một đám người hoá trang thành con khỉ biểu diễn xiếc khỉ, túi tiền ở trong tay nàng, nàng mua gì đều vô cùng hào phóng, chỉ chốc lát sau túi tiền liền trống không.

Ngu Hạ cũng cảm thấy mệt mỏi, Lưu Tứ nói: “Đã trễ thế này trở về cũng không kịp, trẫm sai cho bọn tìm một khách điếm gần đây, đêm nay ở khách điếm một đêm.”

Nàng gật gật đầu, nàng đã đi một đoạn đường lâu rồi, cũng cảm thấy mang mặt nạ buồn đến hoảng.

Bởi vì tóc dài chưa chải lên, Ngu Hạ thân hình nhỏ xinh lại tinh tế, nhìn chính là tiểu cô nương thực tuổi trẻ, trên người áo choàng lại phá lệ đẹp đẽ quý giá, người khác nhìn đến đều phỏng đoán chắc là đại tiểu thư nhà ai. Lưu Tứ khí thế bức người, lớn lên cao lớn đĩnh bạt, bởi vì hắn đeo mặt nạ nên tiểu nhị cho rằng hắn là một vị quan trung niên, người trẻ tuổi hiếm khi có khí độ uy nghiêm như vậy, tiểu nhị khách điếm tiến lên chiêu đãi: “Trong tiệm còn có phòng tốt nhất, khách nhân muốn ở loại nào?”

Lưu Tứ không nói gì, thái giám bên người hắn tiến lên nói: “Mới vừa rồi chúng ta đặt một gian Thiên Tự Hào cùng bốn gian bình thường.”

Phòng Thiên Tự Hào cũng không thiếu, chỉ là bọn hắn không thể ở phòng ngang hàng với Lưu Tứ.

“Hóa ra là các vị, phòng Thiên Tự Hào tất cả đồ vật đều đã đổi mới. Là cho vị tiểu thư này ở? Gia cũng thật thương lệnh thiên kim.”

“Gì? Thiên kim?”

Thanh âm này trầm thấp lạnh lẽo, hiển nhiên là khách nhân trẻ tuổi.

Tiểu nhị lập tức cười làm lành: “Khách nhân mang mặt nạ, tiểu nhân nhất thời vụng về, thật đáng chết.”

Hắn vốn tưởng rằng Ngu Hạ là muội muội Lưu Tứ, rốt cuộc Ngu Hạ mặc quần áo thiếu nữ, kết quả Lưu Tứ ôm bả vai Ngu Hạ, kéo người vào trong ngực mình. Một bên thái giám nói: “Đây là nhà phu nhân chúng ta.”

Tiểu nhị cảm thấy vị phu nhân này tuổi còn nhỏ, thoạt nhìn lại kiều quý, hắn nói: “Phu nhân gả cho gia thật là có phúc khí, gia vừa thấy chính là đau phu nhân, áo lông chồn đẹp đẽ quý giá như vậy, sợ là thiên kim bình thường khó có được.”

Lưu Tứ mang theo Ngu Hạ lên phòng, trên giường đồ vật đều thay đổi mới tinh, tuy rằng so ra kém vật phẩm trong cung nhưng lại sạch sẽ, ngay cả thau tắm đưa tới cũng mới tinh.

Phòng Thiên Tự Hào có suối nước nóng, bất quá Lưu Tứ ghét bỏ từng có người ngâm qua nên không cho Ngu Hạ ngâm suối nước nóng.

Ngu Hạ cởϊ qυầи áo ngâm mình ở trong bồn tắm, bên ngoài trời giá rét, nàng đi đường một hồi cũng có chút mệt mỏi, chờ nàng ra Lưu Tứ mới sai người đổi nước.

Thái giám nghĩ Lưu Tứ còn chưa ăn gì, kêu khách điếm chuẩn bị một ít đồ ăn tinh xảo đưa tới, Ngu Hạ vừa mới đã ăn no, không muốn nă thêm nữa, nàng có chút khát nước, thái giám còn tặng một bầu rượu, Ngu Hạ nếm nếm, chua chua ngọt ngọt, thật không có mùi rượu, nàng uống một chén nhỏ lại một chén nhỏ, bất tri bất giác đã uống hết nửa bầu rượu.

Lúc Lưu Tứ đi ra Ngu Hạ còn đang uống, hắn nhìn thoáng qua liền lấy đi chén rượu trong tay Ngu Hạ: “đi ngủ sớm đi, không cho uống nữa.”

Ngu Hạ “Ân” một tiếng, ngoan ngoãn buông chén rượu xuống lên giường, ngủ trên giường xa lạ ngay từ đầu nàng còn có chút không quá quen, nhưng không đến ba mươi phút Ngu Hạ liền ngủ say.

Lưu Tứ một lát sau cũng leo lên giường nằm bên cạnh Ngu Hạ.

Không lâu sau rượu hiệu phát tác, cả người Ngu Hạ đều nóng lên, Ngu Hạ giơ tay ôm Lưu Tứ. Lưu Tứ tâm phiền ý loạn cũng không thể đi vào giấc ngủ, nàng mở mắt giọng mũi rất nặng, nghe vào phá lệ đáng yêu: “Bệ hạ......"

Lưu Tứ nhìn nàng.

Ngu Hạ cắn môi mỏng Lưu Tứ.

Hô hấp nàng mềm nhẹ, thanh âm cũng mềm mại, Lưu Tứ sửng sốt một lát, cuối cùng vẫn là nhịn không được dụ hoặc.

Cánh môi Ngu Hạ thực mềm, vừa thơm vừa ấm, môi mỏng Lưu Tứ lạnh băng bị nàng xẹt qua, ánh mắt hắn càng thêm sâu thẳm, nhéo cằm Ngu Hạ: “Ngọc Chân, nàng có biết bản thân đang làm gì hay không?”

Nàng say đến thần chí không rõ, lại có thể nhận được Lưu Tứ, ở Cảnh Quốc, người Ngu Hạ quen thuộc nhất chính là Lưu Tứ.

Nàng đem mặt chôn trên vai Lưu Tứ, trên người Ngu Hạ là mùi hoa súng nhàn nhạt, hô hấp cũng thơm mềm, có vài phần hơi rượu, ngọt ngào hơi say, làm người say mê không thôi.

Ngu Hạ nhẹ giọng nói: “Biết a.”

Trong thanh âm nàng đều mang theo men say, khóe mắt đuôi lông mày một mảnh đỏ bừng say lòng người, trong thanh âm cũng có ý cười: “Ta thích bệ hạ.”

Lưu Tứ nắm chặt bả vai Ngu Hạ, sức lực lớn nàng lập tức nhăn mày lại: “Đau......”

“Xin lỗi, Ngọc Chân.”

Hắn cho rằng hắn có thể khống chế, nhưng hắn dù sao cũng là một nam tử bình thường, đang lúc thịnh năm huyết khí phương cương, nữ nhân hắn thích đang nằm trong lòng hắn, âm điệu mềm mại nòi thích hắn, hắn rất khó nhẫn nại được.

Giờ này khắc này hắn như bị lửa thiêu, lý trí cũng bị thiêu đốt hầu như không còn.

Ngu Hạ cũng cảm giác ra cái gì, nàng muốn rời khỏi người Lưu Tứ, bị hắn chọc vào có chút không thoải mái. Nàng lại lần nữa khép lại đôi mắt, Lưu Tứ cắn vành tai nàng, cởϊ qυầи áo nàng xuống.