Bạo Quân Độc Sủng Công Chúa Mất Trí Nhớ

Chương 48

Hiền phi nhìn thấy vòng tay liền sửng sốt một lát, nhẹ giọng khích lệ nói: “Vòng tay của Hoàng Hậu nương nương thật đẹp.”

Ngu Hạ sờ sờ, nói: “Đây là Thái Hậu cho ta, ta cũng cảm thấy đẹp, tháo cũng tháo không xuống, chỉ có thể luôn mang.”

Hiền phi liếc mắt một cái, từng viên trân châu mượt mà trắng sáng, cho dù ở chỗ tối cũng tản ra ánh sáng nhàn nhạt, chiếc vòng làm rất tinh mỹ, thoạt nhìn giá trị xa xỉ, là trân phẩm khó có được.

Nàng cũng phụ họa nói: “Hoàng Hậu nương nương thiên sinh lệ chất, mang cái gì đều xinh đẹp.”

Mặc kệ lời của hai người này là thật hay giả, bất quá hai người cho người ta cảm giác khá hơn Quý Phi cùng Diễm phi nhiều. Ngu Hạ nhấp một ngụm trà, cũng không có nói nhiều.

Hiền phi lại lặng lẽ đánh giá Ngu Hạ một phen.

Ngu Hạ thoạt nhìn so hai nàng đều nhỏ tuổi hơn, tuổi có vẻ cũng nhỏ, mặt mày còn có vài phần hồn nhiên, không có cảm giác tâm cơ, bất quá lại xinh đẹp dị thường, nàng sinh bệnh sắc mặt tái nhợt, búi tóc đơn giản lỏng lẻo, mặc váy áo đơn bạc, có vài phần yếu ớt làm người sinh lòng thương tiếc.

Xinh đẹp thì xinh đẹp, làm người ai cũng phải già, đáng tiếc xem bộ dáng đơn bạc này biết không biết sống được bao lâu.

Hiền phi cười nói: “chỗ thần thϊếp có nuôi một con mèo Ba Tư, đôi mắt màu lam, màu lông sạch sẽ lại xinh đẹp, Hoàng Hậu nương nương nếu cảm thấy hành cung nhàm chán thần thϊếp liền đem mèo đưa tới bồi ngài.”

Nói xong câu đó, Đức phi kinh ngạc liếc mắt nhìn Hiền phi một cái.

Nàng cũng biết Hiền phi có nuôi mèo, nhưng Hiền phi xem con mèo như mệnh, ngày thường cưng chiều như bảo bối, nô tài hơi chọc con mèo giận dữ nàng liền động thủ tát nô tài, đang êm đẹp Hiền phi sao lại bỏ được con mèo này đem đưa cho Ngu Hạ?

Ngu Hạ cũng không cảm thấy hứng thú, nàng thanh âm nhẹ nhàng, có vài phần xa cách “Ta không thích ôm thứ gì, lúc ở trong cung bệ hạ sai người ôm tới một đám chó con cho ta chơi, chúng nó quá ầm ĩ ta cũng không có tinh lực lại nuôi một con mèo.”

Nói nhiều như vậy Ngu Hạ nhịn không được ho khan hai tiếng, nàng cầm khăn nhẹ nhàng che cánh môi, ho đến mức hai má phiếm đỏ.

Lúc này bên ngoài truyền đến một tiếng “Bệ hạ giá lâm”, Đức phi cùng Hiền phi cũng không biết đã bao lâu không gặp qua Lưu Tứ, hai người bất động thanh sắc sửa sang lại quần áo cùng trang sức, lúc này mới đứng lên.

Trước khi tiến vào Lưu Tứ đã biết Đức phi cùng Hiền phi tới đây, sau khi đi vào Lý Đại Cát cởϊ áσ choàng cho Lưu Tứ, trên người Lưu Tứ còn mang theo hàn khí.

Cho dù là mùa đông Lưu Tứ cũng mặc rất mỏng, dáng người có vẻ phá lệ đĩnh bạt, có loại cảm giác lãnh túc.

Đức phi cùng Hiền phi đứng lên hành lễ: “Gặp qua bệ hạ.”

Lưu Tứ lãnh đạm “Ừ” một tiếng.

Hiền phi trang dung ổn trọng, Đức phi trang dung tươi đẹp, hai người một người mặc cung trang thêu bướm vàng nền màu tím nhạt, một người ăn mặc cung trang màu hồng đào, một mạt diễm sắc. Lưu Tứ cũng không để ý hai người, ánh mắt dừng trên người Ngu Hạ.

Ngu Hạ vừa mới ho khan qua, sắc mặt thực mau lại khôi phục tái nhợt, cánh môi cũng tái nhợt, thoạt nhìn suy yếu vô lực, quần áo màu nhạt càng làm thân hình nàng thêm đơn bạc, dường như một trận gió là có thể thổi bay.

Ngu Hạ không có khí sắc gì, hơn nữa còn có cảm giác hữu khí vô lực, bất quá càng chọc người thương tiếc.

Lưu Tứ ngồi xuống: “Hoàng Hậu bị bệnh, không thích hợp tiếp các ngươi, các ngươi không có việc gì thì về đi.”

Đức phi kiều thanh nói: “Bệ hạ, hoa mai đang nở rộ, trong cung thần thϊếp làm bánh hoa mai, ngài có muốn nếm thử hay không? Đây là thần thϊếp tự tay làm.”

Trong mắt Lưu Tứ cũng không gợn sóng: “Trẫm không có nhàn rỗi.”

Đức phi tươi cười thu liễm một chút, nàng rốt cuộc vẫn là biết điều, nghe Lưu Tứ nói xong liền cùng Hiền phi đứng dậy cáo từ.

Hai người dọc theo đường đi đều không nói gì, tới khi về tới cung của Hiền phi, đóng hết cửa lại Đức phi mới cười lạnh nói: “Không có nhàn rỗi? Bệ hạ nhưng thật ra có nhàn rỗi đi chỗ Hoàng Hậu. Liên tiếp mấy tháng đều ở chỗ Hoàng Hậu, Hoàng Hậu thân thể đơn bạc như vậy, hắn lại thân thể khoẻ mạnh, sớm hay muộn liền đem người lăn lộn đến chết.”

Nước trà trong cung Ngu Hạ Hiền phi cũng không có dính môi, sau khi trở về nàng uống một hơi nửa chén trà nhỏ, mới sâu kín nói: “Ai bảo Hoàng Hậu hoa dung nguyệt mạo, ta muốn ghen ghét cũng ghen ghét không nổi.”

Hiền phi nhìn lướt qua Hiền phi, Hiền phi mặt mày nhạt nhẽo, cùng Ngu Hạ dung mạo khuynh đảo chúng sinh so sánh, một cái trên trời một cái dưới đất. Liền bản thân nàng còn kém hơn, huống chi Ngu Hạ?

Nàng lập tức tĩnh tâm, lúc này mới nói: “Ngươi khi nãy nói muốn đem mèo đưa cho Hoàng Hậu, ngươi coi con mèo đó như bảo bối sao lại bỏ được?”

Đang nói, nô tỳ đem con mèo của Hiền Phi đem tới, con mèo của Hiền phi tên là lục lạc, trên cổ cũng đeo một cái lục lạc tinh xảo, đi đường liền kêu leng keng.

Hiền phi ôm con mèo vào ngực, lúc này mới nói: “Hoàng Hậu không thường thấy khách, đem lục lạc đưa cho nàng, ta cũng có lý do đi sang chỗ nàng, cho dù đi mỗi ngày cũng không tính là gì. Chỉ có ở chỗ nàng mới có thể thường thấy bệ hạ.”

Đức phi lại thở dài.

Hiền phi nói tiếp: “Hôm nay Hoàng Hậu bị bệnh, khí sắc không tốt bằng trước, sắc đẹp thiếu ba phần, bất quá cùng ngươi so sánh vẫn là hung hăng áp ngươi một đầu.”

“Bổn cung biết.” Đức phi cắn chặt răng, “Nhưng bổn cung có biện pháp gì? Bổn cung hận không thể xé xác nàng, để cho nàng đem bệ hạ giao ra, bổn cung vào cung cũng không phải vì giữ cung điện trống không cả đời!”

Hiền phi đem lục lạc đặt lên bàn, lục lạc cọ cọ cánh tay nàng, Hiền phi trấn an nói: “Tính, nhẫn một khoảng thời gian đi.”

“Nhẫn một khoảng thời gian?” Ánh mắt Đức phi âm lãnh, “Được, ta nhẫn.”

……

Ngu Hạ ngày thường rất ít khi thấy Lưu Tứ lại đây, hiện giờ thấy hắn liên tiếp hai ngày đều tới cung của nàng cũng cảm thấy hiếm lạ: “Bệ hạ, chàng hôm nay không vội sao?”

Lưu Tứ giơ tay sờ trán Ngu Hạ.

Nàng đã bớt nóng, nhưng khí sắc cũng không quá tốt.

Ngu Hạ thuận thế dựa vào trên người Lưu Tứ, nhẹ nhàng nhắm mắt lại.

Nàng tuy rằng không phát sốt, thân thể còn có chút suy yếu, mới vừa rồi bị Đức phi cùng Hiền phi quấy rầy cũng có chút mệt, rất mau liền buồn ngủ, trán dựa vào bả vai Lưu Tứ, cái đầu đôi khi sẽ rụt xuống một chút, thoạt nhìn thập phần đáng yêu.

Lưu Tứ sờ sờ tóc Ngu Hạ, thật lâu sau mới bế nàng lên giường. Hắn cầm cổ tay Ngu Hạ, nhìn vòng tay tinh xảo trên cổ tay nàng. Vòng tay này xác thật rất trân quý, nghe nói Thái Hậu lúc còn là thiếu nữ tiên đế đưa cho bà làm tín vật đính ước.

Lúc Thái Hậu còn là thiếu nữ rất xinh đẹp, tiên đế đối Thái Hậu nhất kiến chung tình, sau đó tuy rằng cũng có rất nhiều phi tần nhưng người hắn nhất sủng vẫn là Tề Thái Hậu.

Dung mạo Tiên đế miễn cưỡng gọi là tuấn lãng, Lưu Tứ cùng Thái Tử Lưu Mạc đều làm nữ tử trong kinh khuynh tâm, là mỹ nam tử hiếm thấy, đủ để thấy được Thái Hậu tư sắc hơn người.

Vòng tay này Thái Hậu đeo rất nhiều năm, lúc thiếu nữ tay Thái Hậu mảnh khảnh, sau khi mang lên miễn cưỡng lắm mới có thể cởi ra, sau bà biến thành nữ tử thành thục, châu tròn ngọc sáng, rất có khí phái Hoàng Hậu, vòng tay tháo cũng không ra, đã đeo vài chục năm. Hiện giờ Thái Hậu khô gầy mới có thể tháo xuống.

Lưu Tứ không nghĩ tới Thái Hậu cư nhiên sẽ đem vòng tay này đưa cho Ngu Hạ.

Nếu Ngu Hạ không phải nữ nhân của hắn, cùng hắn không có can hệ, Thái Hậu sẽ thực thích nữ hài tử như vậy đi, bà vẫn luôn muốn một tiểu công chúa, cũng thích nữ hài tử thiện lương ngây thơ.

Nữ hài tử mềm mại lại vô hại như vậy, cho dù không thích tính cách kiểu này cũng sẽ không ghét nổi. Nếu thích tính cách như vậy sẽ đặc biệt yêu thích.

Lưu Tứ cùng Thái Hậu tuy rằng nhìn nhau không vừa mắt, nhưng hai người lại có rất nhiều sở thích giống nhau, mẫu tử liên tâm, chảy cùng một dòng máu, lãnh khốc như nhau, nhưng khát vọng lại có một chút bất đồng.

Thái Hậu đại khái cũng không thích bản thân bà, cho nên chán ghét Lưu Tứ tính tình giống bà.

Hắn lại thử tháo vòng ra, nếu là mấy tháng trước có thể thuận lợi tháo ra, gần đây lại thao không ra, trên má Ngu Hạ đã nhiều hơn một chút thịt, càng có vẻ nở nang một ít, làm người khác cảm thấy mềm mại muốn xoa bóp, trên người cũng mềm như bông.

Lưu Tứ hơn lên môi Ngu Hạ.

Mặc kệ như thế nào hắn cũng phải tháo xuống cho nàng, hắn không cho phép Ngu Hạ mang đồ của người khác, nàng chỉ có thể là của hắn. Từ thân thể đến trái tim, đến mỗi mảnh quần áo trên người nàng.

Ước chừng bảy tám ngày sau, bệnh tình Ngu Hạ tốt lên rất nhiều, lúc nàng đi ra ngoài cũng mặc dày chút, bọc đến giống như một cái bánh chưng, bởi vì ghét bỏ mặc quá dày nặng, Ngu Hạ cũng rất ít đi ra ngoài, ở trong cung ngâm suối nước nóng, ngẫu nhiên luyện chữ vẽ tranh.

Ngày này, Ngu Hạ nửa buổi chiều ăn điểm tâm, không tính dùng bữa tối, sớm liền dựa vào trên trường kỷ nghỉ ngơi, thời điểm nửa tỉnh nửa mê Lưu Tứ liền đi vào.

Hắn gần đây vẫn luôn vội, triệu tập một ít đại thần thương lượng việc gì đó, đại khái lại là nơi nào xảy ra thiên tai, Ngu Hạ vẫn luôn rõ nàng là công chúa ngoại bang, quốc sự Cảnh Quốc cũng không tiện hỏi, cho nên chưa từng nói qua cái gì.

Lưu Tứ nhẹ nhàng đánh thức nàng, nàng xoa xoa đôi mắt: “Bệ hạ.”

“Muốn ra ngoài chơi không?” Lưu Tứ nói, “Nàng cả ngày ở hành cung nhàm chán, trẫm mang nàng đi ra ngoài.”

“Lạnh hay không nha?” Ngu Hạ cầm chung trà nhấp một ngụm, còn có chút mơ hồ.

Lưu Tứ xoa xoa đầu nàng: “Thay quần áo.”

Búi tóc quá phiền toái, Ngu Hạ lấy trâm búi lên đơn giản, tóc dư lại tản trên vai, như vậy cổ cũng không quá lạnh, Lưu Tứ cầm kiện áo choàng tím hồ choàng lên cho cho nàng.

Da lông hồ ly màu tím dưới ánh đèn phát ra ánh sáng nhàn nhạt, nếu dưới ánh mặt trời sẽ càng thêm lóng lánh. Đây là Lưu Tứ lúc hồ ly còn sống mà lột hạ, hắn tâm tính tàn nhẫn, chuyện gì cũng làm được, Ngu Hạ cũng không biết mấy việc này, áo choàng đem cả người nàng bao phủ kín mít, có tóc che đậy chỉ lộ ra một khuôn mặt nhỏ nhắn.

Lưu Tứ ôm nàng lên: “Như vậy còn lạnh không?”

Ngu Hạ lắc lắc đầu: “Ở trong phòng còn có chút nóng.”

Lưu Tứ ôm nàng đi ra ngoài.

Sắc trời dần dần tối, phía tây còn có một mảnh ráng chiều màu tím, Ngu Hạ được Lưu Tứ bế lên xe ngựa.

Ngu Hạ còn chưa thấy qua mấy địa phương khác của Cảnh Quốc, tuy rằng sắc trời tối sầm không nhìn rõ mấy nhưng trong lòng nàng cũng thực vui vẻ.

Ngu Hạ nói với Lưu Tứ: “Bệ hạ, chúng ta đi đâu nha?”

Lưu Tứ sờ sờ đầu nàng: “Thời gian dài như vậy nàng vẫn ở trong cung, trẫm mang nàng đi nhìn thế giới bên ngoài.”

Ngu Hạ tưởng tượng không ra quang cảnh bên ngoài, cho tới nay nàng giống như là bị cầm tù ở trong l*иg chim, không có phương hướng, không có mục tiêu, chỉ có thể ca hát, sau đó mơ màng hồ đồ qua một ngày, thế giới bên ngoài đối nàng mà nói quá lớn cũng quá xa lạ, bất quá là tò mò, Ngu Hạ rất tò mò. Tuy rằng sợ hãi, nhưng có Lưu Tứ ở bên cạnh nàng cũng dám thử thăm dò nhìn xem.

Ngu Hạ dọc theo đường đi cùng Lưu Tứ nói chuyện, nàng tính tình hoạt bát, khi đối mặt với người mình thích luôn là nói không hết lời, Lưu Tứ nghe nàng kể, trong mắt phượng hiện lên một tia ý cười, giơ tay vuốt đầu nhỏ Ngu Hạ: “Ngọc Chân, nếu nàng không được gặp lại trẫm nữa nàng sẽ làm sao? Có thể lại gả cho một người càng tốt hay không, so trẫm càng ưu tú hơn?”

Ngu Hạ sửng sốt một chút, nàng lắc lắc đầu: “Bệ hạ, vì sao chàng lại vấn đề này? Ở trong mắt ta không có người nào tốt hơn chàng, chàng là người tốt nhất, ta chỉ ở bên chàng.”

Nàng là thật sự thích Lưu Tứ. Ngu Hạ rất sợ đau, nếu không phải thích Lưu Tứ, hắn lại nhiều lần làm việc kia với nàng, nàng khẳng định sẽ hận chết Lưu Tứ. Cùng Lưu Tứ triền miên cũng không phải một thể nghiệm tốt đẹp, thậm chí còn rất thống khổ, nhưng tưởng tượng người làm cùng nàng là Lưu Tứ, người ôm nàng là Lưu Tứ, người hôn môi nàng là Lưu Tứ, tất cả thống khổ toàn bộ liền không còn.

Lưu Tứ là độc nhất vô nhị, đối nàng mà nói là người không thể thay thế.

Lưu Tứ nhìn Ngu Hạ: “Ngốc công chúa.”

Ngu Hạ nói: “Ta không ngốc, bệ hạ, ta nghiêm túc, ta muốn cùng chàng ở bên nhau, chỉ nghĩ cùng ngươi. Những người khác không có khả năng đối tốt với ta như chàng.”

“Vậy nàng nói xem trẫm tốt chỗ nào?” Nàng cảm thấy hắn tốt là bởi vì hắn hại nàng mất trí nhớ, cưỡng bách nàng, cướp đi sự trong sạch của nàng, hàng đêm thôi miên nàng, làm nàng quên đi mọi người, chỉ cho rằng hắn là duy nhất sao? Hắn chính là lừa gạt nàng.

Ngu Hạ đếm đếm đầu ngón tay: “Bệ hạ lớn lên rất đẹp, ta thích dung mạo bệ hạ.”

Lưu Tứ: “Nông cạn.”

“Ta nói thật a, đó giờ chưa thấy qua ai đẹp hơn bệ hạ,” Ngu Hạ thực nghiêm túc nói, “Hơn nữa, bệ hạ còn thực ôn nhu, vẫn luôn ôn nhu với ta. Nhưng mà bệ hạ không phải người ôn nhu, bệ hạ đối người khác một chút cũng không ôn nhu.”

Ai cũng thích được thiên vị, Ngu Hạ cũng không ngoại lệ.

Nàng có thể nhìn ra khi Lưu Tứ tiếp xúc với những người khác, vẫn luôn lạnh như băng, chưa từng lộ ra gương mặt tươi cười, ánh mắt hắn làm cho người ta có cảm giác vừa dữ vừa lạnh, nhưng khi đối với nàng lại là ôn nhu rất nhiều. Tuy rằng Lưu Tứ biểu tình rất ít, Ngu Hạ rất ít nhìn thấy hắn cười, mỗi lần nhìn thấy Lưu Tứ đều là khuôn mặt lãnh đạm, nhưng hắn lại cho Ngu Hạ nhu tình nhất.

Người khác có tốt với nàng hay không nàng có thể cảm giác được.

Lưu Tứ nhếch khóe môi: “Trẫm ôn nhu?”

“Ở trong mắt ta bệ hạ thực ôn nhu” Ngu Hạ nói, “Hơn nữa, bệ hạ không phải hôn quân, bệ hạ mỗi ngày bận rộn triều sự, chăm lo việc nước, không trầm mê hậu cung, ở trong mắt ta bệ hạ lợi hại nhất.”

Trong mắt nàng một mảnh ngưỡng mộ, ở trong mắt nàng Lưu Tứ chỗ nào cũng tốt, là người tốt nhất thiên hạ.

Lưu Tứ ôm nàng vào ngực: “Ngốc công chúa, cũng chỉ có nàng mới dám nói với trẫm như vậy.”

Cho tới nay hắn đều là một mình, chưa từng nghĩ tới bên người lại có thêm một người, hắn trời sinh tính tình lãnh đạm, thẳng đến khi tới Lan Quốc, gặp được Ngu Hạ.

Ở trong mắt hắn Ngu Hạ cùng người khác không giống nhau.

Ngu Hạ cách một tầng áo choàng thật dày bị Lưu Tứ ôm trong ngực.