Xuân Dược Trí Mạng

Chương 4: Người đàn ông của cô lâu rồi không về nhà, có muốn bị người khác chơi không? (hơi H)

Đổng Lực đảo lưỡi liếʍ vòng quanh vành tai Giang Khê, ngón tay thon dài men theo mép qυầи ɭóŧ dò vào miệng huyệt mỏng manh trơn trượt: “Thoải mái không? Người đàn ông của cô lâu rồi không về nhà, có muốn bị người khác chơi không?"

"Ưʍ..."

Giang Khê không kìm được mà bật ra tiếng rêи ɾỉ, cảm giác xấu hổ xông thẳng vào đại não, cô khó khăn nói: "Đổng tổng, đừng như vậy..."

Đổng Lực cười chế giễu: "Giả bộ cái gì vậy? Không muốn tôi làm mà lại ướt đẫm như này?"

Vừa nói anh vừa rút tay ra, liếc nhìn ngón tay dính đầy mật dịch, ghét bỏ quệt lên quần áo Giang Khê.

Gia Khê đỏ mặt đẩy người đàn ông ra, vội vàng mặc lại quần áo.

Thấy dáng vẻ của cô như muốn rời đi, Đổng Lực ung dung đút hai tay vào túi quần, dùng giọng điệu ông chủ ra lệnh: "Ở lại đây ăn cơm!"

Cô thực sự không có chút tâm trạng nào để ăn nhưng nghĩ đến bản dự án còn chưa đàm phán xong, giờ mà đắc tội với người đàn ông thì chỉ có nước thất bại!

Giang Khê ngoan ngoãn ngồi vào bàn ăn, chờ phục vụ mang đồ lên.

Trong lúc đó, Đổng Lực chỉ ngồi hút thuốc, nheo mắt nhìn cô chằm chằm, ánh mắt xoáy sâu đến mức Giang Khê cảm giác như thể toàn thân đang trần trụi trước mắt anh.

“Người đàn ông đó bao lâu thì về nhà một lần?” Đổng Lực bỗng nhiên đặt câu hỏi, như thể hai người đang ngồi tán ngẫu với nhau.

Giang Khê đáp: “Thường là nửa tháng, có đôi khi là một tháng, cũng có lúc mấy tháng không trở về.”

Nghe xong người đàn ông bỗng nhiên yên lặng không nói lời nào.

Giang Khê không biết anh ta đang suy nghĩ cái gì, dù sao thì đây cũng là một tên cáo già từng trải, làm sao cô có thể đấu lại cơ chứ.

Nhưng có một điều Giang Khê phải thừa nhận rằng Đổng Lực là người đàn ông rất hấp dẫn, đó không phải là kiểu thư sinh tuấn mỹ, các đường nét trên khuôn mặt anh sắc sảo hơn, ánh mắt khi nhìn người khác cũng thêm vài phần sắc bén.

Sự nghiệp đang trên đà phát triển khiến cho người đàn ông này càng thêm nổi bật.

Có đôi khi bị mất ngủ vào ban đêm, Giang Khê cũng sẽ tưởng tượng bản thân làʍ t̠ìиɦ với một người đàn ông như vậy.

Ở trên giường mặc sức cho anh ta khống chế, kiểm soát để rồi cả thể xác lẫn tinh thần đều được thỏa mãn.

Đồ ăn nhanh chóng được mang lên thế nhưng Giang Khê mãi vẫn chưa chịu động đũa, thấy vậy Đổng Lực liền gắp mỗi món một ít vào trong bát của cô.

Giang Khê vội từ chối: “Tôi không ăn được nhiều như vậy.”

“Ăn đi!” Thái độ của Đổng Lực vẫn không cho phép thương lượng.

Giang Khê không nói nên lời. Ép cô phát sinh quan hệ với anh ta đã đành, giờ còn muốn ép cô ăn nữa là sao?