Xuyên Nhanh Chi Dưỡng Lão Công Lược

Chương 25: Nông Gia Thái Bà Bà ( 2 )

Đại nhi tử mười sáu tuổi cũng đã kết hôn, cưới Vương Đào ở thôn bên cạnh, nhị nhi tử cưới Lý Phương ở thôn khác, đến nỗi tam nhi tử ngỗ nghịch, không nghe lời, lén đi ra ngoài tham gia cách mạng.Từ đó về sao không bao giờ trở về.

Tiểu nữ nhi thì có chút an phận thủ thường, nghe theo lời của mai mối gả cho một người ở cuối thôn Lưu gia, sinh 4 nữ nhi và một đứa con trai, thời gian mới bắt đầu mặc dù có khó khăn, nhưng sau khi sinh nhi tử sau đó liền lên làm bà bà ( mẹ chồng ) thì cuộc sống liền tốt hơn.

Gia đình Đại nhi tử sinh hai đứa cháu trai và hai đứa cháu gái, nhị nhi tử sinh ba đứa cháu trai, một cháu gái, cháu trai sau đó lại sinh cho cô một chắt trai, cho tới bây giờ, nguyên chủ cũng đã thấy được huyền tôn rồi, thậm chí đứa huyền tôn lớn nhất của cô cũng đã gần kết hôn. ( vai vế thật xa xăm không khác gì thế thới trước -.- )

Kể từ khi hơn 30 năm trước chồng của nguyên chủ chết, nguyên chủ liền chủ trì phân nhà, đem gia sản chia ba phần, hai phần đưa cho con trai cả và người con trai thứ hai, nguyên chủ thì ở cùng với người con trai thứ ba, cho con trai cả và người con trai thứ hai hàng năm đưa chút đồ vật tới phụng dưỡng là được.

Dù cuộc đời đầy cay đắng, thế nhưng nguyên chủ cũng không có phàn nàn gì, điều nguyên chủ duy nhất không cam tâm chính là không thể nhìn thấy tiểu nhi tử kết hôn sinh con, nguyện vọng cũng là hi vọng có thể tìm được tiểu nhi tử, bất luận là sống hay chết, chỉ hy vọng có thể gặp một lần.

Cho dù là một tấm hình cũng được.

Nguyên chủ cũng đã hơn bốn mươi năm không được nhìn thấy tam nhi, lâu đến nỗi, nàng làm mẹ nhưng gần như cũng đã quên hình dáng Tam nhi tử của nàng có hình dạng thế nào rồi!

Thời điểm xắp xếp lại ký ức, từ sâu bên trong những ký ức sầu khổ tuyệt vọng đau thương này nó đã khiến cho nước mắt cô tràn ra, cô khóc nức nở, so sánh với hai người con trai thứ nhất và thứ hai đều tùy thời đều có thể ở bên cạnh nàng, nhưng tam nhi tử của nàng sau khi rời đi liền không có tin tức nào truyền về, nguyên chủ lo lắng vô cùng, thậm chí sau khi chồng nguyên chủ chết nguyên chủ vẫn có thể kiên trì sống đến tận bây giờ, cũng là bởi vì không dám chết, muốn được nhìn thấy tiểu nhi tử lần cuối cùng.

Thế nhưng, bây giờ thân thể này cũng đã tám mươi tuổi, cơ thể đã sớm không thể chóng chọi được nữa, lại thêm chấp niệm của nàng đối với tiểu nhi tử quá sâu, cho nên mới có thể hình thành nhiệm vụ.

Đổi bằng một thân khí vận và công đức.

“Ai! Cũng là một mảnh từ mẫu chi tâm a!”

Kiều Mộc ngồi xuống thở dài một tiếng, quyết định nhiệm vụ này cô nhất định phải hoàn thành thật tốt.

Kiều Mộc cô khi làm nhiệm vụ đều có quy tắc của riêng mình, nhiệm vụ hợp tâm ý, hơn nữa nhiệm vụ còn phù hợp tam quan của cô, vậy cô sẽ nguyện ý hoàn thành một cách hoàn hảo nhất, với chuyện không hợp tâm ý của Kiều Mộc, hoặc là nhiệm vụ không phù hơp với tam quan của cô, vậy thì cô chỉ có thể hùa theo miễn cưỡng hoàn thành, còn nếu như cùng tam quan của cô hoàn toàn trái ngược mà nói, vậy cô sẽ tuyệt tình đưa ra phí bồi thường vi phạm hợp đồng, chứ cũng không nguyện ý đi làm cái nhiệm vụ đó.

Đây là nguyên tắc của cô.

Và giờ, tâm nguyện của nguyên chủ hiển nhiên là đả động tâm Kiều Mộc, làm cho cô muốn nguyện ý làm tận tâm.

Bất quá nguyện ý tận tâm thì nguyện ý tận tâm, nhưng trước hết vẫn phải đem cơ thể điều dưỡng cho thật tốt, cố gắng sống lâu thêm mấy năm, thì mới có thời gian đi tìm, không phải sao?

Nghĩ như vậy, Kiều Mộc vội vàng mở ra kho bàn tay vàng, từ bên trong chọn một cái bàn tay vàng tương đối tốt, tên gọi là nông trại xí nga gồm 300 cấp. Nếu đem ra so sánh với những cái không gian tùy thân có linh tuyền, thì nông trại xí nga càng dùng tốt hơn, dù sao cũng không thể để cho một lão thái thái 80 tuổi như cô phải nai cái lưng già ra trồng lúa trồng rau chứ.

Huống chi, nông trại xí nga này còn có cả bàn đào cùng quả nhân sâm, xem như hiệu quả kém hơn nhiều, thì cũng dùng tốt hơn so linh tuyền.

Kiều Mộc tắt giao diện của nông trại, lấy từ trong kho một quả nhân sâm liền nuốt vào, quả nhân sâm này thuộc về loại hạt hoạt tính, tên đầy đủ của nó gọi là thất thải nhân sâm quả, tổng cộng có thể cho ra bảy loại quả có màu sắc bất đồng , phân ra thành bảy loại khác biệt, cái Kiều Mộc vừa ăn là loại màu xanh loại có thể chữa trị những vết thương trên cơ thể, còn có thể giúp cơ thể trở nên khỏe mạnh hơn, thần kỳ là thế nhưng nó cũng sẽ không giúp cho người ta cải lão hoàn đồng hay gì đâu.

Nhiêu đó cũng đủ rồi, nếu thật sự có công năng cải lão hoàn đồng gì đó, thì làm sao cô dám bước ra ngoài gặp mấy đứa con đứa cháu, rồi còn làm nhiệm vụ nữa.

Sau khi ăn xong lục nhân sâm quả vết thương trên cơ thể đã được chữa trị giần hết, lúc này Kiều Mộc mới có chút tinh thần, vội vàng đứng dậy đi dạo một vòng quanh phòng, muốn xem chút tình huống hiện tại.

Phòng không lớn, tổng cộng ước chừng 20 mét vuông, nền là nền đất, và một cái giường bị hư hỏng, có một cái rương bằng liễu mộc, một cái bàn, và hai cặp bát đũa.

Trừ mấy cái thứ đó ra, Kiều Mộc không tìm được ở đây có cái gì khác, sau đó cô căn cứ theo ký ức của nguyên chủ, tìm ở góc tường bên kia một hồi lâu, sau đó mới đào ra một cái hũ đựng tiền, trong hũ cũng không có bao nhiêu tiền, bên trong tổng cộng chỉ có năm khối tiền rải rác, mấy đồng hào và mấy cái tiền đồng, trừ mấy cái đó ra, thì cũng không có cái gì cả.

Nói thật, đây là lần đầu tiên Kiều Mộc làm nhiệm vụ gặp phải người phát nhiệm vụ nghèo nhất từ trước đến nay, nghèo đến nỗi đương thanh thoát tục, nghèo tới mức chẳng có cái gì cả.

Kiều Mộc bên này còn đang xoắn xuýt không biết tiếp theo nên làm cái gì, bền ngoài liền vang lên tiếng đập cửa:

“Bà bà, bà bà ( mẹ chồng ), nhanh lên mau bưng theo bát đũa đi ăn cơm tập thể, đi trễ chúng ta cũng chỉ có thể uống nước!”

Kiều Mộc nghe được bốn chữ ăn cơm tập thể, mới ý thức được lý do vì sao trong nhà này không có nồi, xem ra hẳn là đem đi luyện sắt, làm nồi lớn để ăn chung!

Hóa ra là đem đi nộp lên trên rồi.

“Tới rồi đây, tới rồi đây!”

Bởi vì âm thanh bên ngoài gọi cô có chút giấp gáp, Kiều Mộc cũng không dám lại trì hoãn, nhanh chóng cầm song bát đũa liền đẩy cửa đi ngoài, vừa mở cửa, liền thấy con dâu nhà lão đại gọi là Vương Đào đang có chút lo âu đứng ở trước cửa, nhìn thấy Kiều Mộc bước ra, nàng liền vội vàng chạy đi về hướng nhà ăn.

Tới gọi lão thái bà này đã làm mất mấy phút đồng hồ rồi, kết quả lão thái bà này còn rề rề chậm chạp, thấy bà đi ra, nàng liền xoay người chạy về hướng nhà ăn, đi trễ sợ là chỉ còn lại nước.

Năm nay và năm ngoái không giống nhau.

Năm ngoái thời điểm vừa mới bắt đầu mở nhà ăn, muốn ăn cái gì liền ăn, ăn no đến mức ngã quỵ cũng không ăn hết, thế nhưng từ đầu năm nay, trưởng thôn nói lương thực tồn kho không còn nhiều, ăn phải tiết kiệm một chút, phải để dành một ít lương thực, đi sớm, hoặc là có quan hệ tốt với người mua cơm, thì mới thể ăn được, nếu đi trễ, hoặc có quan hệ kém mà nói, thì kiếm cũng đừng nói hiếm, chắc chắn chỉ còn lại bát nước.

Tất nhiên, người mua cơm cũng sẽ không làm quá phận, cơ bản vẫn là dựa theo trình tự tới trước tới sau, nếu như quan hệ không tốt mà đến sớm, thì cũng dám múc ít đi một chút thức ăn, tuyệt tối không có can đảm trực tiếp múc nước.

Kiều Mộc đối với thái độ của con dâu cả cũng không kinh ngạc, bởi vì đây cũng là trạng thái bình thường, trên thực tế, nếu không phải là mấy năm nay cùng đi ăn cơm tập thể, cô và con dâu cả thái độ e rằng sẽ càng ngày càng kém, ở cái thời đại này mọi người đều ăn không đủ no này, phải nuôi thêm một cái lão bà không thể làm việc, không phải là một cái trói buộc vướng víu sao?

Thái độ chỉ kém một chút thôi, còn có thể tặng đồ vật hàng năm chưa từng lơ là, so với một số nhà để cha mẹ chết đói, hay vứt ở trong núi trong rừng, thì đã coi như là hiếu thuận lắm rồi.

So với bên trên thì không đủ, so với bên dưới thì có thừa.

Làm người cũng không thể quá đòi hỏi.