Nhan Noãn muốn nói giúp Úc Thiên Phi mấy câu: “Có lẽ là cậu ấy thấy người đàn ông này không tồi, nên mới muốn…”
Lời nói còn chưa nói xong đã bị Dương Nhược Liễu ngăn lại: “Ý của anh là, anh cũng cảm thấy người này xứng đôi với tôi?”
Giống như muốn trả thù vậy.
Nhan Noãn ngơ ngác mà nhìn điện thoại một hồi lâu. Cậu muốn trả lời là “Thì ra cậu còn nhớ tới tôi” hoặc là “Cậu nói đừng đi là tôi phải đừng đi chắc, cậu nghĩ cậu là ai chứ”.
Nhưng cuối cùng, cậu chỉ trả lời bằng một dấu chấm hỏi.
Úc Thiên Phi vậy mà lại không trả lời.
Quá tự cao rồi đó. Nhan Noãn nổi giận, quyết tâm nếu tới khi tan tầm mà anh vẫn không trả lời thì coi như không nhận được tin nhắn, đến giờ sẽ bỏ của chạy lấy người.
Cả buổi chiều, cậu nhét điện thoại trong túi áo, thỉnh thoảng lại mở ra xem một cái, nhưng vẫn không có tin nhắn mới.
Thật sự đến thời gian tan tầm thì cậu lại hơi do dự
Đi qua đi lại trong văn phòng một hồi lâu, Dương Nhược Liễu gõ cửa đi vào.
“Sao vẫn còn chưa đi nữa?” Cô nói, “Tôi còn đang chờ để thu dọn đấy.”
Nhan Noãn không còn cách nào, mặc áo khoác vào, lại tiếp túc đi qua đi lại trước cửa phòng khám.
Mắt thấy Dương Nhược Liễu nhìn mình đầy nghi hoặc, Nhan Noãn xấu hổ, suy xét xem có nên đi đến trước cửa bệnh viện thú y đi qua đi lại hay không.
Nhưng vào lúc này, cái điện thoại đã yên tĩnh từ buổi trưa bỗng nhiên có động tĩnh, Úc Thiên Phi gọi đến.
“Cậu đâu rồi?” Anh hỏi, “Chưa đi phải không? Lại đây chờ đi.”
Nhan Noãn giả bộ: “Trước tiên cậu nói cho tôi biết là có chuyện gì.”
“Chuyện gì chứ, đương nhiên là mời cậu ăn cơm rồi,” Úc Thiên Phi nói, “Đã đặt chỗ rồi, mau tới đây đi.”
Anh vừa nói thì sau lưng truyền đến mấy tiếng “Bác sĩ Úc bác sĩ Úc”. Úc Thiên Phi lên tiếng, sau đó nói: “Tôi đang hơi bận chút.”
Nói xong, cuộc đối thoại bị cắt đứt.
Nhan Noãn cất điện thoại đi, dưới cái nhìn chăm chú của Dương Nhược Liễu cách cái cửa trong suốt, yên lặng đi qua đường, đi vào bệnh viện thú y.
Tiếp tân của bệnh viện thú ý đã sớm không còn nhớ cậu là ai. Sau khi báo là muốn gặp Úc Thiên Phi thì cô gái chỉ tay lên tầng: “Bác sĩ Úc hẳn là đang bận, sau khi lên thì anh ngồi ở đại sảnh chờ một chút.”
Nhan Noãn lần trước đã tới nên cũng biết đại khái bố cục tầng hai.
Sau khi lên tầng thì liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy phòng khám. Nửa trên của cánh cửa phòng khám là kính trong suốt, lúc này không kéo rèm nên có thể nhìn thấy rõ tình hình bên trong.
Một chú chó Yorkshire đang đứng ở trên bàn, thân mình nho nhỏ run bần bật. Đúng trước nó là Úc Thiên Phi ôn hòa nhân hậu.
Một tay của Úc Thiên Phi xoa đầu nó, tay kia giấu sau lưng.
Từ góc độ của Nhan Noãn có thể nhìn thấy rõ, cánh tay sau lưng anh cầm một cái ống tiêm.
Sau khi đến gần, từ bên trong cánh cửa truyền đến thanh âm của Úc Thiên Phi.
“Ai là chú cún vừa thông minh đáng yêu vừa ngoan ngoãn nào, là bé Lucky nhà chúng ta chứ ai nữa!” Anh vừa nói vừa lén lút nâng cánh tay cầm ống tiêm lên, vòng tới sau lưng chú chó, “Lucky thích ăn cái gì nào, giăm bông đúng hay không? Mama đang đi mua giăm bông cho bé rồi đó!”
Thật giống mấy tên xấu xa.
Cún con vô cùng đáng thương mà ngẩng đầu nhìn anh, cái mông nhỏ đưa qua đưa lại, hình như là đang vẫy đuôi.
“Thật xinh đẹp, tóc của Lucky là ai buộc thế, sao lại đẹp như vậy?” Úc Thiên Phi cười tủm tỉm mà nói.
Nhưng vào lúc này, cún con đột nhiên kêu lên một tiếng đau đớn.
Tay của Úc Thiên Phi cũng đã thu lại
“Con muỗi hư ghê!” Úc Thiên Phi nói, giả bộ đập tay trong không khí, “Được rồi, con muỗi xấu tính đi rồi!”
Cún con không hiểu chuyện gì, vẫn chuyển động cái mông như cũ.
Cái gì vậy trời, cũng không phải dỗ trẻ con. Nhan Noãn nén cười xoay đầu. Chú cún này có thể nghe hiểu sao?
Tiêm xong, Úc Thiên Phi xoa đầu cún con, sau đó ôm nó vào trong l*иg. Anh xoay người đi ra ngoài, liếc mắt một cái đã thấy Nhan Noãn đúng ở cửa.
“Tới rồi à.” Anh nhìn Nhan Noãn mà cười, “Còn nửa tiếng nữa tôi mới tan làm, cậu ngồi chờ tôi một lát.”
Nhan Noãn gật gật đầu, sau đó nhìn anh đi đến bàn tiếp khách.
“Chủ của con Yorkshire vẫn chưa quay lại à?” Anh hỏi.
Cô gái trực ở đó cau mày: “Đúng vậy, gọi điện mấy lần rồi vẫn không nghe máy.”
Úc Thiên Phi thở dài một hơn.
Trong phòng khám truyền đến thanh âm nức nở. Chú cún kia dường như không muốn ở một mình trong l*иg, không ngừng dùng móng vuốt nhỏ mà cào vào thanh chắn của l*иg, liên tục kêu to, giống như đang khóc vậy.
Lúc này, một người phụ nữ trung niên ôm theo một con méo béo đi lên cầu thang.
Cô gái trực ở bàn tiếp khách lập tức hỏi: “Mèo con bị làm sao vậy?”
“Nó cứ nôn liên tục,” Vẻ mặt của người phụ nữ trung niên kia rất nôn nóng, “Bác sĩ đâu, bác sĩ mau xem giúp tôi.”
“Chị đừng vội,” Úc Thiên Phi nhìn nhìn con mèo kia, lại chỉ vào phòng khám khác, “Nó có chút không ổn, chị bế nó vào phòng khám đi.”
Úc Thiên Phi cùn rất nhanh đi vào phòng khám, mà chú cún Yorkshire đáng thương kia vẫn đang kêu.
Nhan Noãn khó chịu, vẫy vẫy ta với cô gái ở bàn tiếp khách: “Chú chó này hình như đang khóc.”
Nữ sinh nghe vậy thì đi vào phòng khám, ôm cún con ra khỏi l*иg. Chú chó vẫn rất căng thẳng, run bần bật, cũng may không còn kêu nữa.
“Chủ của nó mang nó tới tiêm phòng, đưa mấy tờ tiền liền chạy đi mấ.” Cô nàng oán giận nói với Nhan Nooãn, “Nói là xe để ở ven đường, đi đổi chỗ đỗ. Nhưng đã hơn một giờ đồng hồ rồi, điện thoại cũng không nghe…”
Nghe thấy thật không ổn.
“Căn cứ vào kinh nghiệm của cô, chủ nhân của nó có trở về không?” Nhan Noãn hỏi.
Đối phương thở dài thật lâu, sau đó cười khổ với Nhan Noãn.
“Vậy phải làm sao bây giờ?” Cậu hỏi.
“Cứ từ từ xem,” Cô nàng lắc đầu, “Hy vọng là thật sự chỉ là có việc nên về muộn.”
Đáng tiếc, chờ đến khi Úc Thiên Phi tan tầm rồi, chủ nhân của chú cún kia vẫn không quay lại.
Cô gái kia ôm cún con trở lại phòng khám, đặt vào trong l*иg. Sau khi đóng cửa lại thì đứa nhỏ đáng thương đó lại khóc thút thít, kêu không ngừng.
Nhan Noãn đứng ở ngoài phòng bệnh, cau mày nhìn vào bên trong.
“Rất nhiều chó con đều như vậy, sợ phải chia lìa, ở một mình sẽ rất bất an,” Cô gái kia nói với cậu, “Nhưng bọn tôi cũng chẳng có cách nào.”
Nhan Noãn gật gật đầu, đi ra ngoài vài bước, muốn né đi thanh âm làm cậu phiền lòng.
Vừa vặn, Úc Thiên Phi từ trong phòng vệ sinh đi ra, vẫy vẫy tay với cậu: “Đến đây!”
Nhan Noãn không rõ nguyên do, đi theo anh vào khu vực “không phận sự miễn vào”, đi thẳng tới chỗ thay quần áo.
“Cậu muốn làm gì?” Nhan Noãn hỏi.
Úc Thiên Phi đẩy cửa phòng thay đồ, nhanh chóng đi vào: “Vào đi.”
Nhan Noãn rụt rè vài giây, cúi đầu đi vào.
Cậu nghe thấy thanh âm Úc Thiên Phi mở tủ, lại nghe thấy thanh âm Úc Thiên Phi cởϊ áσ khoác.
Lúc sau, một cái lăn kỳ lạ được đặt vào trong tay cậu.
“Giúp ti.” Úc Thiên Phi nói.
Nhan Noãn mờ mịt mà tiếp nhận: “Đây là cái gì?”
“Cả người mình đều có lông mèo,” Úc Thiên Phi xoay người đưa lưng về phía cậu, “Dùng cái này lấy hết ra giúp tôi.”
Nhan Noãn không nói nên lời, giơ tay giúp anh lăn lông mèo đi.
Rõ ràng cũng không phải hành động thân mật, Nhan Noãn lại cảm thấy có vài phần xấu hổ, vì để giảm bớt cảm xúc, cậu thuận miệng hỏi: “Ngày thường thì ai giúp cậu?”
“Đồng nghiệp,” Úc Thiên Phi trả lời như chuyện đương nhiên, “Hoặc là cố gắng chịu dựng.”
Nhan Noãn nhớ tới cô gái ở bàn tiếp khách kia, trong lòng hụt hẫng.
Cậu lựa chọn đổi đề tài: “Nghe nói cậu giới thiệu đối tượng cho Dương Nhược Liễu.”
“Đúng vậy, cô ấy nói cho cậu nghe rồi à?” Úc Thiên Phi có chút hưng phấn, “Người anh em đó của tôi không tệ, có cảm giác rất xứng đôi với cô ấy. Tôi còn đang tính xem hôm nào có cơ hội thì cho hai người họ gặp mặt!”
Nhìn bộ dáng này của anh, chắc hẳn là hoàn toàn không phát hiện ra sự bất mãn của Dương Nhợc Liễu, cũng không biết là do anh quá ngu ngốc hay là biểu hiện của Dương Nhược Liễu lúc đó có chút khó nhìn ra.
Nếu mà để cô gái kia nghe thấy hai chữ “xứng đôi” này, chỉ sợ sẽ có chiến loạn.
Nhan Noãn lại lần nữa thay đổi đề tài: “Sao đột nhiên lại muốn mời tôi ăn cơm?”
“Không phải đột nhiên muốn, mấy ngày nay thật sự quá bận, quên nói với cậu,” Úc Thiên Phi xoay người, có chút đắc ý mà nói, “Chỗ kia rất khó đặt trước, vì muốn hẹn cậu mà tôi cố gắng lắm đó.”