Trộm Được Ánh Trăng

Chương 11: Người đàn ông đáng ghét

Bức ảnh uược chụp rất xấu. Ba người đàn ông tựa đầu vào nhau cười toe toét, khuôn mặt nào cũng ngu ngốc, mắt còn hơi đỏ lên, không có tí thẩm mỹ nào.

Nhưng Úc Thiên Phi vẫn xuất sắc như vậy.

Mũi cao, gương mặt điển trai, đường nét khuôn mặt gọn gàng, vốn rất ăn ảnh, khi có hai người kia làm nền thì càng thêm rạng rỡ.

Nhan Noãn âm thầm cảm khái xong thì cảm thấy hành vi của mình thật quá nhàm chán.

Úc Thiên Phi đẹp trai thì có cái gì mà phải quan tâm chứ?

Nhan Noãn phiền lòng, tắt điện thoại, thu dọn một chút rồi trở về phòng ngủ.

Cậu là người ưa sạch sẽ nên có thể tốn rất nhiều thời gian cho bản thân, nhưng lại không thích gấp chăn, mà Úc Thiên Phi lại càng không câu nệ tiểu tiết, cho nên hai cái chăn mà tối hôm qua hai người dùng vẫn còn lộn xộn trên giường.

Nhan Noãn đá cái chăn Úc Thiên Phi dùng sang một góc, do dự một lát, lại không nằm vào chính giữa giường.

Cậu chỉ vẫn ngủ ở một nửa bên giường.

Bây giờ mà nằm lên chỗ Úc Thiên Phi ngủ hôm qua sẽ làm cho cậu cảm thấy chột dạ, thậm chí còn thẹn thùng.

Giống như khi dùng dao cạo râu, khi vừa kề sát làn da, cậu đã cảm thấy căng thẳng, ngượng ngùng.

Chui vào chăn tắt đèn, Nhan Noãn nhắm hai mắt, ngủ không được.

Hiện tại hẳn là Úc Thiên Phi vẫn đang uống rượu với hai người đàn ông kia. Hai người nọ nhìn qua chắc cũng tầm tuổi Úc Thiên Phi, có lẽ là bạn học thời đại học. Dù sao thì bạn bè quen biết với Úc Thiên Phi thời cao trung, Nhan Noãn đều từng gặp rồi.

Cũng không biết bọn họ uống bao nhiêu lâu, Úc Thiên Phi uống say rồi lại không biết nhà ở đâu thì phải trở về như thế nào.

Nghĩ vậy nhi, Nhan Noãn không tự giác được mà mở mắt.

Đúng vậy, nếu anh say đến hồ đồ thì phải làm sao, hai người kia sẽ đưa anh về sao? Nhỡ bọn họ cũng say thì sao?

Nhan Noãn bất an trong lòng, cầm lấy điện thoại ở đầu giường, do dự nghĩ có nên gọi cho Úc Thiên Phi hay không.

Nhưng vào lúc này, màn hình điện thoại đột nhiên sáng lên, Nhan Noãn không khỏi nheo mắt lại. Trong tiếng chuông điện thoại cùng tầm nhìn mơ hồ, cậu thấy tên của Úc Thiên Phi.

Úc Thiên Phi gọi tới.

Trái tim của Nhan Noãn nhảy loạn, đầu ngón tay ấn nghe cũng hơi run run.

Anh căng thẳng mà mở miệng: “… Alo?”

“Alo!” Thanh âm đầu bên kia cao vυ't mà xa lạ, “Xin chào tiểu thư, xin hỏi cô cùng Úc Thiên Phi có quan hệ gì?”

Nhan Noãn nhíu mày: “Cái gì?”

Đầu bên kia truyền đến âm thanh hỗn độn, rất nhiều người nói chuyện, rất khó nghe. Nhan Noãn thực nhanh đã nghe được thanh âm của Úc Thiên Phi trong đống hỗn loạn kia.

“Tiểu thư cái đầu cậu, tôi đã nói đó là nam!”

Người cầm điện thoại hét lơn: “Trách không được bị con gái người ta đá, thì ra có sở thích này!”

Sau một trận hỗn loạn, điện thoại dường như đã trở lại trên tay Úc Thiên Phi.

“Xin lỗi, là bạn của tôi nghịch linh tinh thôi,” Ngữ điệu của Úc Thiên Phi nghe rất vui tươi hơn hở, hiển nhiên là không hề giận dỗi, “Cậu đã ngủ chưa? Không có quấy rầy cậu chứ?”

Nhan Noãn ngơ ngác mà lắc lắc đầu, một lát sau mới ý thức được Úc Thiên Phi cũng không nhìn thấy, vội vàng đáp: “Không.”

“Bọn họ nhìn tên trong danh bạ của tôi, tưởng rằng tôi có bạn gái mà không nói cho bọn họ biết, một hai đòi gọi điện thử,” Úc Thiên Phi nói, “Không có chuyện gì nữa, ngày khác chúng ta nói chuyện.”

Nhan Noãn gật đầu: “Ừm.”

Điện thoại rất nhanh đã bị ngắt.

Nhan Noãn nằm trong chăn, ngây ngốc mà ôm lấy cái điện thoại. Lại qua mười mấy giây, màn hình điện thoại tối đi, tầm mắt lại rơi vào khoảng đen tối.

Nhan Noãn chớp chớp mắt, đặt điện thoại trên gối, quấn chặt chăn.

Cái gì chứ, tên này ghi tên cậu trong danh bạ là gì?

Là Noãn cục cưng sao? Nghe là biết chỉ là biệt danh, sao có thể ngộ nhận là bạn gái chứ. Chẳng lẽ bạn của anh cũng uống nhiều nên hồ đồ rồi, phấn khởi quá độ nên mới hiểu lầm?

Nếu bọn họ đều say, Úc Thiên Phi phải trở về như thế nào?

Nhan Noãn lại lo lắng.

Lăn lộn ở trên giường hai lần, cậu đột nhiên ý thức được một chuyện. Cậu căn bản không biết Úc Thiên Phi ở đâu.

Chuyện này giống như một gáo nước lạnh dội lên đầu cậu, làm cậu lập tức bình tĩnh lại.

Bọn họ tách ra đã lâu lắm rồi. Hiện tại Úc Thiên Phi luôn tỏ ra thân thuộc, nhưng bọn họ đã không biết gì về nhau trong suốt một khoảng thời gian dài.

Quan hệ bạn bè của Úc Thiên Phi, địa chỉ, những chuyện đã trải qua mấy năm nay, cậu hoàn toàn không biết gì cả.

Hồi xưa Úc Thiên Phi một giọt rượu cũng không uống, bây giờ thì bia rượu không lúc nào rời tay. Mấy năm nay anh đều có thể thuận lợi về nhà sau khi uống, vậy hôm nay cũng không phải ngoại lệ.

Cậu không cần phải lo lắng một cách dư thừa

Nhan Noãn nhắm mắt lại, thở phào một hơi, tự nói với chính mình, nếu không thì như thế này, nếu anh gọi điện thoại cho mình, dù muộn thế nào thì cũng đi đón anh.

Còn nếu không gọi, vậy cũng không cần lo lắng làm gì.

Sau khi quyết định, Nhan Noãn đặt điện thoại lên tủ đầu giường. Một lúc sau lật người qua lại mấy lần lại cảm thấy không yên lòng, đặt điện thoại lên gối lại.

Cùng lúc đó, trong lòng cậu có chút bực bội.

Tên ngốc Úc Thiên Phi đó, tốt nhất là đừng có liên lạc, ngã chết ở ngoài đường đi.

Tên ngốc này sau khi uống say sao có thể thuận lợi đi về nhà chứ? Có phải sẽ có người quan tâm anh, đưa anh về không?

Nhan Noãn đã sớm mệt mỏi với vô số những suy nghĩ không có căn cứ này của mình rồi.

Thật kỳ lạ, rõ ràng là chưa đến nửa tháng trước, ngày thường cậu căn bản không mấy khi nhớ đến người này.

Mười năm chia xa là đủ lâu để đặt dấu chấm hết cho sự rung động ngây ngô thời niên thiếu. Cậu đã sớm buông bỏ, cũng đã rung động với những người khác, yêu đường vài lần rồi.

Cậu cho rằng Úc Thiên Phi đã sớm trở thành một biểu tượng trong lòng mình, là một phần ký ức, dùng để cảnh tỉnh chính bản thân, không thể tùy tiện rung động với người khác.

Hiện tại, cậu lại một lần nữa mông lung mà rung động.

Úc Thiên Phi xuất hiện ở trước mặt cậu, xông vào trong đầu cậu, làm xằng làm bậy, khiến tinh thần của cậu không được yên ổn.

Gọi điện thoại cho tôi đi, cậu nghĩ, cùng lắm thì tôi chỉ nói một hai câu ghét bỏ ngoài miệng, nhưng tôi nhất định sẽ đi đón cậu, còn chia cho cậu nửa cái giường.

Sau khi đi vào giấc ngủ, Nhan Noãn mơ thấy một giấc mộng. Mơ thấy điện thoại reo lên, sau khi mở cửa thì thấy Úc Thiên Phi say khướt mà xuất hiện ngoài cửa, nhìn cậu, ngây ngô cười.

Cậu vươn tay, Úc Thiên Phi liền nắm lấy tay cậu, ngoan ngoãn mà đi vào trong phòng.

Giống như một giấc mộng đẹp.

Mộng đẹp không hề bị quấy rầy, thẳng đến khi hừng đông, điện thoại của Nhan Noãn không hề reo lên một lần nào.



Không chỉ có một ngày, một tuần sau đó, Úc Thiên Phi đều không hề chủ động liên lạc với cậu.

Nơi làm việc của họ chỉ ngăn cách nhau bằng một con đường, đi bộ không đến ba phút. Nhan Noãn tất nhiên sẽ không chủ động đi qua, Úc Thiên Phi cũng không tới.

Nhưng thật ra Dương Nhược Liễu thỉnh thoảng sẽ tranh thủ giờ nghỉ trưa mà chạy sang.

Nhan Noãn nghe được không ít chuyện thú vị của bác sĩ Úc từ miệng cô.

Úc Thiên Phi đêm đó quả nhiên không có việc gì, ngày hôm sau còn tung tăng đi làm, còn thành công làm xong hai cuộc giải phẫu.

Một chú chó nuốt phải đồng xu đuược anh cứu mạng, sau khi chữa trị xong thì người nhà của chú chó nọ gửi cờ hiệu đến bệnh viện với nội dung: Cảm ơn bàn tay vàng đã cứu mạng cún con nhà tôi.

Dương Nhược Liễu chụp cờ hiệu lại. Trên cờ hiệu còn có rất nhiều bức ảnh, bên cạnh dòng chữ kia còn có mấy chữ: Meo meo meo meo.

Bội Tỷ nhìn xong thì cười không ngừng, còn rất hâm mộ, nói phòng khám của mình quá đơn điệu, thật chẳng thú vị chút nào.

Thời gian này bác sĩ Úc liên tục tăng ca, bận đến không có thời gian nghỉ ngơi. Dương Nhược Liễu không nói chuyện được với anh mấy câu, nhưng cũng có làm quen kết bạn được với lễ tân của bệnh viện.

Cho tới một ngày, khi Nhan Noãn sắp được nghỉ, Dương Nhược Liễu đi ăn cơm trưa với em gái lễ tân ở bệnh viện thú cưng, sau khi trở về thì rầu rĩ không vui.

“Có chuyện gì thế?” Bội Tỷ quan tâm, “Ai bắt nạt mỹ nữ của chúng ta vậy?”

Dương Nhược Liễu vẻ mặt đau khổ, cực kỳ khó chịu, bộ dáng không muốn mở miệng nói chuyện.

Bội Tỷ lập tức hiểu ra, nhỏ giọng thăm dò: “Có phải có liên quan tới bác sĩ Úc không?”

Nhan Noãn ngồi đó không xa đang làm việc với máy tính cũng khé dựng lỗ tai lên nghe lén.

“Em chịu không nổi người này nữa,” Dương Nhược Liễu buồn bực mà nói, “Anh ta thật sự rất quá đáng.”

“Làm sao vậy?” Bội Tỷ hỏi.

Dương Nhược Liễu tức giận: “Anh ta nói muốn giới thiệu đối tượng cho em!”

Nhan Noãn cúi đầu, sờ sờ cái mũi, thở dài trong lòng. Cậu đột nhiên cảm thấy hổ thẹn, hổ thẹn vì hành vi khó hiểu của người đàn ông này.

“Em đừng nóng vội,” Bội Tỷ an ủi cô, “Nhỡ đâu là ám chỉ cho em biết thì sao? Nếu em đồng ý, có thể cậu ta sẽ giới thiệu chính bản thân cho em!”

“Haha,” Dương Nhược Liễu ngoài cười nhưng trong không cười, “Em hỏi anh ta muốn giới thiệu ai, anh ta trực tiếp đưa ảnh chụp ra.”

“Ai?” Bội Tỷ cũng kinh ngạc.

“Tức chết em, tức chết em mất,” Dương Nhược Liễu khó chịu vỗ bàn, “Tức đến mức trong lòng cũng đau!”

“Thôi nào, có thể cậu ta chỉ là đang tương đối… Tương đối…”

Tương đối ngu ngốc, Nhan Noãn bổ sung nửa câu sau ở trong lòng.

“Ai quan tâm anh ta như thế nào chứ, chị biết mấu chốt là cái gì không?” Dương Nhược Liễu càng nói càng lớn tiếng, cảm xúc dâng cao đến mức vỗ một cái rất mạnh xuống mặt bàn, “Người đàn ông mà anh ta muốn giới thiệu kia, thực sự rất xấu trai! Sao anh ta có thể không biết xấu hổ như vậy chứ? Anh ta cảm thấy diện mạo như vậy cũng xứng viws em sao?”

Thì ra là tức giận vì chuyện này.

Bội Tỷ vội vàng trấn an: “Có lẽ người ta ưu tú ở mặt khác!”

“Ai quan tâm anh ta có ưu tú hay không chứ,” Dương Nhược Liễu oán giận, “Trán thì cao, mắt thì nhỏ, khuôn mặt ngốc ngếch lại còn đeo kính, một người đàn ông ủ rũ. Ở trong mắt anh ta em chỉ xứng với đàn ông xấu như vậy thôi à?”

Nhan Noãn nghe như vậy thì nhớ tới cái gì đó. Cậu chần chừ một lát, lấy điện thoại ta, đi đến trước mặt Dương Nhược Liễu.

“Có phải người này không?” Cậu đưa cái ảnh đi nhậu lần trước của Úc Thiên Phi cho cô xem.

Dương Nhược Liễu hô to: “Đúng đúng đúng! Anh ta cũng cho tôi xem cái ảnh này!”

Nhan Noãn giật nảy một chút.

Bức ảnh này chụp rất tùy ý, ngay cả bản thân Úc Thiên Phi cũng có chút xấu. Người anh em kia mà biết bạn thân của mình giới thiệu mình với mỹ nữ mà lại dùng bức ảnh kia, nhất định sẽ khóc không ra nước mắt.