Sau Khi Cứu Rỗi Ma Tôn Ta Thoát Chết

Chương 5

Sách cấm nhanh chóng bị mua hết, ma tu bán sách vui vẻ đếm tiền, vừa quay đầu lại liền thấy đứng cạnh hắn là một thiếu nữ băng cơ ngọc cốt tiên khí dập dìu, lập tức nhận ra nàng chính là nữ chính trong sách của mình.

Tình huống có chút xấu hổ.

Không phải hắn sợ Phó Yểu Yểu mà chỉ là Ma tôn hỉ nộ vô thường, nếu để hắn biết bản thân đem chuyện phong lưu của hắn viết thành sách kiếm tiền thì sẽ tìm cách bóp nát đầu tên bán sách là hắn luôn mất.Nghĩ đến đây đến sách trên mặt đấy hắn cũng không màng, quay đầu muốn chạy.

Phó Yểu Yểu gọi hắn lại: “Từ từ đã.” Nàng nhặt một quyển sách lên: “Sách này ngươi bán thế nào?”

Ma tu bán sách quay đầu lại, thấy quyển nàng cầm chính là ‘1001 ân ân oán oán giữa Ma giới và Tu tiên giới’ vội vàng nói: “Không cần tiền không cần tiền. Phó cô nương muốn gì cứ lấy, cho ngươi cả.”

Dù sao hắn ta dựa vào nàng cũng kiếm đủ tiền mua một căn nhà rồi.

Phó Yểu Yểu lại nhặt thêm mấy quyển nữa, cái gì mà ‘5 năm Luyện Khí 3 năm Trúc Cơ’ , rồi thì ‘Thiên tài địa bảo toàn thư’ rồi thì ‘Luận bàn cách tấn công Tu tiên giới’ nữa.

Nàng vừa chọn vừa hỏi: “Mấy quyển sách này của ngươi có đáng tin không thế?”

Ma tu bán sách vỗ ngực thùm thụp: “Đầu trâu xuất phẩm, tuyệt đối đáng tin!”

Phó Yểu Yểu nói: “Nhưng ta thấy quyển sách kia của ngươi rất không đáng tin!”

Ma tu bán sách xoa tay: “Ai da, viết tiểu thuyết với bí tịch sao mà giống nhau được chứ.”

Phó Yểu Yểu chọn đông chọn tây, không kìm được hiếu kì, hắng giọng thản nhiên hỏi như không có chuyện gì xảy ra: “Sách kia còn không thế?”

Ma tu bán sách chưa kịp phản ứng lại: “Sách gì cơ?” Sau khi thấy ánh mắt thầm kín của nàng thì đột nhiên nhanh trí lấy một quyển sách từ trong lòng ra đưa cho nàng: “Còn còn còn! Đây là quyển cuối cùng, vốn là ta để lại cho chính mình. Hắc hắc, không ngờ Phó cô nương cũng là đồng đạo, là người trong ngành. Hệ liệt Ma tôn ba sắp ra ta sẽ để riêng cho cô nương một cuốn.” Phó Yểu Yểu cất hết sách vào giới tử, mỹ mãn rời đi.

Chợ đen giống như một khu bán sỉ, tất cả những gì nàng muốn mua đều có.

Không gian giới tử của Phó Yểu không dính chút khỏi lửa nhân gian nào, chỉ có bí tịch đan dược pháp khí tu tiên nhưng Phó Yểu Yểu vẫn giữ thói quen như phàm nhân cho nên nhét thêm vào một đống đồ dùng sinh hoạt, đồ dùng nhà bếp rồi dụng cụ trồng trọt các thứ.

Nàng tiểu tâm chú ý, phát hiện tiên thảo linh hoa cho dù ở chợ đen giá cả cũng vô cùng đắt đỏ. Hơn nữa mấy thứ hoa cỏ rau dưa bình thường cũng thế, gần như đều là hoa màu sau khi trưởng thành, có rất ít hạt giống hay là cây non.

Người ma giới đánh đánh gϊếŧ gϊếŧ đã quen, trồng trọt vốn không đơn giản nên nào ai có kiên nhẫn đi làm, hơn nữa họ đều nghĩ có thể đi cướp được thì việc gì phải mất công đi trồng chứ. Mà cho dù không cướp được thì đi mua cũng được mà.Trong lúc nàng lựa chọn thì người bán hàng rong cũng nhiệt tình giới thiệu: "Phó cô nương, cây này tốt này. Ngươi xem chúng nhiều chồi non biết bao nhiêu, cánh là tươi tốt bao nhiêu, sau này nhất định nhiều quả."

Phó Yểu Yểu bỏ qua hết.

Ma tu dường như cũng không biết cách trông cây non như thế nào. Cây này ra hoa nhưng không đậu quả, rễ cây vừa mảnh lại vừa dài, lá non thưa thớt, trong mắt nàng chỉ là phế phẩm.

Mấy thứ này không tiện nhét vào không gian giới tử nên Phó Yểu Yểu lại mua thêm một cái Bình Càn Khôn.

Cái Bình Càn Khôn này có hình dạng rất độc đáo, giống như một chiếc ấm sắc thuốc nhỏ bằng ngọc, trên mặt khắc hoa văn tinh xảo hình cây cỏ chim muông, treo bên người trông rất gọn gàng, không chỉ để được vật chết mà còn trữ được cả vật sống trong một khoảng thời gian ngắn. Bên trong không gian cũng có một căn phòng lớn nên như vậy cũng đủ cho nàng dùng rồi.

Nàng đi mua suốt dọc đường, cảm thấy dù sao cũng không biết hôm nào mình sẽ chết trong tay Bách Lý Hưu nên cứ phải tận hưởng lạc thú trước mắt đã. Hơn nữa tiêu cũng là tiền của Phó Yểu, không xót chút nào.

Thương nhân chợ đen coi nàng như một con dê béo chờ làm thịt, sôi nổi đề cử mấy món hàng cũ rích không ai thèm mua cho nàng.

Phó Yểu Yểu vừa chọn vừa trả tiền một cách thoải mái, giống như một kẻ đại ngốc.

Lúc đi đến đầu phố một người bán hàng rong mặt mày tươi rói đón tiếp nàng: "Cô nương, mua một con Vân Xuyên Thú nuôi chơi không?"

Vân Xuyên Thú ư?

Phó Yểu Yểu khom người nhìn vào trong l*иg sắt.

Oa! Là mèo con!

Một con mèo con toàn thân trắng như tuyết, chỉ to bằng bàn tay đang nằm chổng vó trong l*иg. Mèo con mềm mại kêu hai tiếng, kêu đến mức trái tim nàng mềm nhũn.

Phó Yểu Yểu dí sát mặt vào mới phát hiện hóa ra nó có hai cái đuôi, trên trán có một hoa văn màu đen hình chữ Xuyên 川 , ngoài ra không khác gì một con mèo bình thường hết.

Phó Yểu Yểu đang định lên tiếng hỏi giá thì phía sau có một giọng nói hùng hậu thô ráp mang theo vài phần lo lắng vang lên: "Mua cái gì cũng được nhưng không thể bị lừa mua cái này được!"

Phó Yểu Yểu quay đầu nhìn lại chỉ thấy một tráng hán lưng hùm vai gấu tay cầm búa tạ đang nhanh chân bước đến. Cái búa tạ kia đen nhánh, mặt chùy có khắc hình đầu quỷ, tráng hán râu quai nón mạnh mẽ cao lớn, cơ bắp trên cánh tay căng phồng như muốn nổ tung, một quyền thôi cũng đủ đánh chết mười cái Phó Yểu Yểu như nàng.

Thấy ánh mắt tha thiết của nàng, tráng hán thô giọng nói: "Phó cô nương, ngươi đừng nghe hắn khoác lác. Cái gì mà Vân Xuyên Thú chứ. Đây chỉ là một con non sống không quá trăm ngày mà thôi."

Người bán hàng rong kia bị chặn lại thì ánh mắt lập tức lộ ra hung quang nhưng lại thấy hắn chỉ dùng một tay thoải mái nhấc cây búa tạ nặng đến trăm cân kia thì liền biết hắn cũng không phải người dễ chọc, đành phải thu hồi hung quang, lạnh mặt nói: "Đây vốn chính là Vân Xuyên Thú con. Ta nói bậy chỗ nào chứ."

Tráng hán hừ lạnh một tiếng: "Một con Vân Xuyên Thú cả đời chỉ sinh con một lần, mặc dù một lần có thể sinh tới mười mấy con non nhưng thú mẹ chỉ mang một con non đi thôi, còn tất cả những con còn lại sẽ bị bỏ lại. Loại yêu thú này chỉ ăn thiên tài địa bảo, một khi dừng không cho ăn chắc chắn sẽ chết. Thứ đồ chơi này lão tử còn biết rõ hơn cả bà ngoại ngươi. Ngươi CMN định lừa ai?!"

Thiên tài địa bảo còn hiếm hơn vàng, cho dù có tiền cũng chưa chắc có người bán, là thứ ngàn vàng khó cầu. Ma tu hiểu rõ yêu thú như lòng bàn tay, người bán hàng rong này nhặt được một con Vân Xuyên Thú con nên mãi không bán được.

Cũng chỉ có thể lừa loại thỏ trắng như Phó Yểu Yểu mà thôi.

Phó Yểu Yểu hiếu kì nói: "Tại sao thú mẹ chỉ mang một con non đi thôi thế? Những con khác đều bỏ mặc hết sao?"

Tráng hán nghe nàng hỏi kiên nhẫn giải thích: "Vân Xuyên Thú hay còn gọi là Tầm Bảo Thú, thích sống ở những nơi núi sâu đáy vực không có người qua lại. Khứu giác chúng nó vô cùng nhanh nhạy, lấy thiên tài địa bảo làm đồ ăn, cơ thể có thể tùy ý co duỗi, leo trèo giỏi cho nên có thể dễ dàng tới được những nơi người thường không tới được để tìm bảo vật. Nhưng trong một đàn con non thì chỉ có một con có khứu giác. Thú mẹ sẽ chọn con non có đầy đủ khứu giác còn những con còn lại thì để chúng nó tự sinh tự diệt. Các con non còn lại không có khứu giác, không tìm được đồ ăn sẽ nhanh chóng chết đói. Nhưng vì dáng vẻ bọn chúng dễ thương nên có một vài thương nhân lòng dạ hiểm độc vẫn nhặt những con non này về để bán cho những kẻ có tiền làm sủng vật."

Nói tới đây hắn trợn mắt liếc nhìn người bán hàng rong một cái, hừ mạnh: "Nhưng thứ đồ chơi này quá kén ăn, chỉ đẹp nhưng không dùng được. Rất ít người có khả năng nuôi chúng, chỉ được vài hôm là lại ném bỏ."

Phó Yểu Yểu nghe xong cảm thấy vô cùng đau lòng.

Không nói đến mấy chuyện kia, nhưng đây là mèo con đó!

Vẻ mặt nàng lưỡng lự, người bán rong vừa nhìn liền biết còn cơ hội, vội vàng nói: "Cô nương đừng nghe hắn nói linh tinh! Nhân vật có danh vọng có ai mà không nuôi một con Vân Xuyên Thú chứ! Mua một con đi cô nương, cho dù chỉ nuôi được một trăm ngày...." Hắn xách con mèo trắng lên trước mặt nàng: "Nhưng ngài nhìn xem, nó đẹp như thế này cơ mà! Ngài lại sờ thử đi, thật là mềm mại thoải mái biết bao! Cảm giác tuyệt đối là số 1!"

Con non bị xách cổ lên thì bốn chân lập tức khuơ khuơ trong không khí, kêu meo meo, Phó Yểu Yểu lập tức bị hạ gục: "Mua!"

Tráng hán: "Ai da!"

Phó Yểu Yểu thanh toán 100 kim, người bán hàng rong vui ra mặt đưa Vân Xuyên Thú thả vào lòng bàn tay nàng. Nó giống y như con mèo, tập tính cũng giống, vừa được đặt vào lòng bàn tay nàng lập tức dùng đầu vừa cọ vừa liếʍ tay nàng.

Phó Yểu Yểu cảm thấy tiền này tiêu rất đáng.

Cho dù đang bị ngồi tù, cho dù tính mạng luôn trong tình trạng nguy hiểm nhưng không phải nàng vẫn có một con mèo con sao?

Nàng trêu chọc Vân Xuyên Thú trong chốc lát sau đó bỏ nó vào Bình Càn Khôn rồi mới xoay người hỏi tráng hán đứng bên cạnh: "Cảm ơn ngươi đã nhắc nhở. Nhưng xin hỏi ngươi biết ta à?"

Tráng hán vô cùng nhiệt tình nói: "Đại danh của Phó cô nương ai mà không biết chứ? Ngươi chính là người sống duy nhất bên cạnh Ma tôn, chúng ta đều vô cùng hâm mộ ngươi."

Phó Yểu Yểu: ".....??"

Nàng là một tù nhân thì có gì mà hâm mộ chứ? Ma tu của Ma giới có phải tu luyện nhiều quá nên đầu óc có vấn đề hết rồi không?

Nàng dùng vẻ mặt phức tạp nhìn hắn.

Ừm, dáng vẻ trông không thông minh cho lắm.

Tráng hán xoa xoa lòng bàn tay vào nhau, vẻ mặt tha thiết xen lẫn mong đợi nhìn nàng: "Phó cô nương, tại hạ có một yêu cầu quá đáng, hy vọng ngươi có thể hỗ trợ."

Phó Yểu Yểu kinh ngạc: "Ngươi nói xem."

Hai mắt tráng hán sáng rực, mạnh mẽ ôm quyền về phía nàng, cây búa tạ hơn trăm cân kia theo quán tính vung về phía nàng, suýt chút nữa đánh văng nàng đi: "Ta sùng bái Ma tôn đã lâu, muốn đi theo bên cạnh Ma tôn, tùy ngài ấy sai sử. Cho dù lên núi đao xuống biển lửa có chết cũng không chối từ! Hy vọng Phó cô nương có thể giới thiệu giúp ta!"

Mấy câu này nghe quen quen nhỉ....

Phó Yểu Yểu thở dài: "Vị đại ca này ngươi cũng đánh giá ta quá cao rồi. Ta chỉ là một tù nhân nho nhỏ, nào có tư cách gì mà giới thiệu chứ."

Trên mặt tráng hán lập tức lộ ra ý cười cổ quái: "Phó cô nương khiêm tốn rồi. Chuyện của ngươi và Ma tôn..... He he, ngươi gió thổi bên gối cũng chỉ là một câu nói, Ma tôn còn có thể không nghe ngươi sao?"

Phó Yểu Yểu: “???”

CMN!! Bảo sao Phó Yểu lại nóng đầu đi hạ tình cổ Bách Lý Hưu, mấy quần chúng ăn dưa các ngươi không chối được tội đâu!!

Dưới cái nhìn tha thiết của tráng hán, Phó Yểu Yểu đành phải mặt không cảm xúc nói: "Gần vua như gần cọp. Ma tôn hỉ nộ vô thường , âm tình bất định, một lời không hợp liền chặt chân cắt tay, ta khuyên ngươi tốt nhất không cần tìm đường chết như thế."

"Phó cô nương nói không sai." Vẻ mặt tráng hàn tràn ngập sùng bái nói: "Ma tôn thống nhất Ma giới, tu vi cái thế, chính là đệ nhất đương thời! Trung thành cả đời với ngài ấy chính là giấc mơ của ta, có thể chết trên tay ngài ấy càng là vinh hạnh của ta! Cho dù chỉ có thể đứng từ xa xa thấy Ma tôn thì có đứt tay đứt chân cũng đáng!"

Cứu mạng, ở đây có một fan não tàn của Bách Lý Hưu!!!

Tráng hán si ngốc nhìn nàng: "Phó cô nương, ta thực sự quá hâm mộ ngươi. Từ khi Ma tôn thống nhất Ma giới xong liền bế quan, trừ ngươi ra từ trước đến nay không ai có thể ra vào Ma điện. Ngươi là người duy nhất được ở bên cạnh Ma tôn. Người thường như chúng ta muốn gặp ngài ấy một lần còn khó hơn lên trời." Sau đó hắn nặng nề cảm thán: "Đây là phúc phận tu luyện bao nhiêu đời mới có được chứ."

Phó Yểu Yểu:……?

Phúc phận này ta cho ngươi đó, ngươi có lấy không?

Hắn thực sự muốn thật.

Nhưng mà ngươi không sợ chết nhưng ta sợ! Cứ như vậy trắng trợn mang ngươi vào xong Bách Lý Hưu không vui một cái gϊếŧ cả pđôi cho hả giận, ngươi thì thấy vinh hạnh nhưng ta thấy rất vô tội được không??

Tráng hán dường như nhận ra nàng định từ chối, giơ tay vỗ thùm thùm vào bộ ngực cường tráng của mình: "Chỉ cần Phó cô nương nguyện ý giúp chuyện này thì sau này chuyện của cô nương chính là chuyện của Hùng mỗ! Chỉ cần không trái với mong muốn của Ma tôn, không tổn hại tới lợi ích của Ma tôn thì phàm là cô nương lên tiếng thì Hùng mỗ sẽ tuyệt không chối từ!!"

Hóa ra hắn cũng không ngốc lắm, còn biết lấy tiền đề là không làm tổn hại đến lợi ích của thần tượng.

Nhưng nàng ở Ma giới không nơi nương tựa, nếu có thể kết giao với 1-2 người bạn, thêm 1 vài phần trợ lực thì sau này làm việc sẽ dễ dàng hơn nhiều. Rủi nhất ngày sau có bị Bách Lý Hưu gϊếŧ chết thì nhờ hắn hỗ trợ nhặt xác cũng được.

Nghĩ đến đây Phó Yểu Yểu cũng ôm quyền hướng hắn nói: "Hùng đại ca nói quá rồi! Phần trung tâm kinh thiên địa quỷ này của huynh Ma tôn có biết cũng sẽ cảm động tới rơi lệ! Ta sẽ cố gắng thử một lần, Hùng đại ca cứ yên tâm chờ tin tức của ta!"

Tráng hán vui vẻ nhường mày, há miệng cười lớn: "Ta biết ta tìm cô nương không sai mà! Cô nương sảng khoái nhanh nhẹn, người bằng hữu này Hùng mỗ nhận! Sau này nếu có tên không có mắt nào dám đánh chủ ý lên cô nương..."

Hắn quay đầu nhìn về người bán hàng rong đang dọn hàng vừa bán Vân Xuyên Thú cho nàng, hung hăng lườm hắn: "Cô nương cứ báo tên Hùng Thanh Thanh ta là được!"

Người bán hàng rong: .....

Phó Yểu Yểu: ......

Nàng nghĩ một chút rồi nói thêm: “Nhưng việc này không thể nóng vội được. Mong Hùng đại ca có thể kiên nhẫn một chút.”

Tâm trạng Hùng Thanh Thanh rất tốt, vác búa lên vai: “Đương nhiên rồi. Hôm nay vừa gặp cô nương đã thấy thân thiết như quen biết từ lâu, để ta mời Phó cô nương đến Vạn Yến Lâu ăn một bữa ra trò!”

Phó Yểu Yểu nhớ tới món ăn mà người bán hàng rong bán trước cửa cung, vẻ mặt cự tuyệt: “Sẽ không phải là cái gì mà canh tiết chương muỗi gì gì đó chứ?”

Hùng Thanh Thanh khịt mũi coi thường: “Loại đồ ăn vặt vỉa hè đó sao có thể lên được mặt bàn chứ! Vạn Yến Lâu là tửu lầu lớn nhất Tứ Phương Thành, thậm chí thức ăn của Tu tiên giới cũng có. Cô nương cứ chọn thoải mái.”

Phó Yểu Yểu an lòng, vui vẻ đi theo Hùng Thanh Thanh ăn đại tiệc.

Vạn Yến Lâu toạ lạc ở chính giữa đường lớn, chiếm toàn bộ khu phố chính, khách nhân ra vào phần lớn đều ăn mặc hoa lệ, dáng vẻ tôn quý, quả thực không giống phong cách của Ma giới.

Trong lúc chờ đồ ăn Phó Yểu Yểu mang tiểu Vân Xuyên Thú từ Bình Càn Khôn ra phát hiện trong miệng nó đang ngậm rau dưa hoa cỏ mà nàng mua lúc nãy, gặm gặm hai miếng rồi ghét bỏ nhổ ra.

Hùng Thanh Thanh xót của nhìn nó: “Món đồ chơi này đúng là đốt tiền. Trừ bỏ mấy đại gia tộc có thế lực lớn thì ai mà nuôi nổi chứ.”

Phó Yểu Yểu dùng tay trêu nó, tò mò hỏi: “Thực sự có đại gia tộc nuôi nó như sủng vật sao?”

Vậy đúng là có tiền thật đấy.

Hùng Thanh Thanh cười ha ha: “Thứ bọn họ nuôi không phải mấy nhãi con bị ném bỏ này. Những người đó sao có thể mua bán lỗ vốn chứ.”

Hắn giải thích: “Vân Xuyên Thú có khả năng tầm bảo. Hằng năm bọn họ khống chế Vân Xuyên Thú tìm được không biết bao nhiêu thiên tài địa bảo, phần nó ăn thừa không hết cũng đủ cho bọn họ kiếm bộn tiền rồi.”

Phó Yểu Yểu hỏi: “Nhưng không phải Vân Xuyên Thú con có khứu giác đã bị thú mẹ mang đi rồi sao?”

Hứa Thanh Thanh dùng ánh mắt ‘người tu tiên các ngươi quá ngây thơ’ nhìn nàng: “Cho nên bọn họ sẽ mai phục lúc Vân Xuyên Thú mẹ sinh con, chờ nó tìm ra con non có khứu giác kia và chuẩn bị rời đi thì gϊếŧ thú mẹ, nuôi con non, như vậy là có một con Vân Xuyên Thú nuôi trong nhà rồi.”

Tiểu Vân Xuyên Thú ôm ngón tay Phó Yểu Yểu gặm gặm cả nửa ngày, răng nó còn chưa mọc hết, cắn cũng không đau. Phó Yểu Yểu gãi gãi cằm nó, con non lập tức nằm ngoan ngoãn trong tag nàng, rên hừ hừ thoải mái.

Phó Yểu Yểu hỏi Hùng Thanh Thanh: “Vậy cho linh thảo nó có ăn không?”

Hùng Thanh Thanh gật đầu, “Linh thảo cấp thấp cũng là một loại thiên tài địa bảo nên đương nhiên nó cũng ăn, nhưng linh lực quá ít, lúc nó nhỏ ăn còn có thể no nhưng lớn hơn một chút thì chỉ có thể làm đồ ăn vặt thôi. Ngươi nuôi mấy ngày cho đỡ chán thì không sao chứ nếu không của cải trăm năm cũng không nuôi nổi thứ đồ chơi này đâu.”

Con non giống như có thể nghe hiểu tiếng người, vốn đang nằm trong bàn tay Phó Yểu Yểu rên hừ hừ nghe hắn nói xong liền xoay người ngồi dậy, hai cái đuôi khuơ khoắng, nhẹ răng trợn mắt gầm gừ với Hùng Thanh Thanh.

Hùng Thanh Thanh nói: “Ai nha, tiểu súc sinh này còn thái độ với ta này!”

Phó Yểu Yểu xoa đầu nó rồi nhét nó vào Bình Càn Khôn.

Đồ ăn nhanh chóng được dọn lên. Không hổ là tửu lầu lớn nhất Tứ Phương Thành, hương sắc vị đều đầy đủ, vừa nhìn đã muốn ăn.

Phó Yểu Yểu đang gặm một cái đùi gà thì bên cạnh rầm rầm hai tiếng, có hai người kêu thảm ngã từ trên lầu xuống. Tiểu nhị vừa bê đồ ăn cho họ dùng một tay xách cổ một người lên, hung tợn nói: “ Dám ăn cơm bá vương ở đây sao! Không biết cửa hàng do ai mở à?!!”

Phó Yểu Yểu chờ tiểu nhị kéo hai người nửa sống nửa chết kia đi xong mới hỏi: “Ai mở vậy?”

Hùng Thanh Thanh nói: “Vĩ Chước gia tộc chăng?”

Hắn dùng đũa nhúng rượu trong chén vẽ lên bàn một cái bản đồ đơn giản giải thích cho nàng: “Bốn thế lực mạnh nhất Ma giới bây giờ phân chia chiếm đóng bốn vực Đông Tây Nam Bắc. Vạn năm qua ba vực còn lại đổi chủ liên tục nhưng duy chỉ có Đông vực vẫn luôn là địa bàn của Vĩ Chước gia tộc.”

“Vĩ Chước gia tộc là thuộc hạ của Ma tôn tiền nhiệm. Vạn năm trước Ma tôn tiền nhiệm độ kiếp thất bại, Vĩ Chước gia nhân cơ hội phân chia thế lực của hắn. Thực ra lúc đó gia chủ đương nhiệm của Vĩ Chước gia muốn kế nhiệm vị trí của Ma tôn nhưng bị các thế lực khác liên thủ ngăn cản, sau đó phải lui về Đông vực rồi dần dần xưng bá một phương.”

Hùng Thanh Thanh hạ giọng, trong giọng nói không giấu ý khinh bỉ: “Người Vĩ Chước gia rất thích ra vẻ ta đây, luôn nói mình là ma tu chính thống nên rất chướng mắt những tán tu như bọn ta. Nhưng đúng là bọn họ cư xử có quy củ hơn những ma tu khác, vạn năm nay vẫn luôn buôn bán nuôi quân các thứ. Ta đoán nếu không phải Ma tôn đột nhiên xuất hiện thì có lẽ một ngày nào đó Ma giới này sẽ đổi họ Vĩ Chước luôn mất.”

Phó Yểu Yểu cảm thấy hiểu biết một chút về tình hình hiện tại của Ma giới cũng không phải chuyện xấu nên lại hỏi tiếp: “Vậy ba vực còn lại thì sao?”

Đầu đũa của Hùng Thanh Thanh chỉ về phía nam: “‘Nam vực bị Huyết Ma Tông chiếm cứ, là nơi tụ tập các đồ đệ hung ác nhất tam giới. Mấy ma đầu đoạ ma trên bảng truy nã của Tu tiên giới các ngươi đều trốn ở đây đấy. Những người này không chuyện ác nào không làm. Chúng ta không nên động đến họ.”

“Còn Tây vực có Phách Thiên Cốc vô cùng lợi hại. Pháp bảo, vũ khí, đan dược, bí tịch của Ma giới hầu như đều có nguồn gốc từ đây. Lúc nãy ta có thấy ngươi mua một cái giường phòng ngự, đó cũng là tác phẩm của Phách Thiên Cốc, ngươi về nhìn kĩ nhất định sẽ thấy trên đó có kí hiệu của Phách Thiên Cốc.”

Sau đó hăn đặt cây búa tạ trăm cân của mình lên bàn: “Thấy Chấn Thiên Chuỳ của ta không? Cũng xuất thân từ Phách Thiên Cốc đó!” Mắt hắn sáng rực lên: “Có thể có được một thanh Phách Thiên Kiếm thì tu hành cứ phải gọi là xông thẳng Cửu Trùng Thiên luôn.”

Phó Yểu Yểu nhận ra Ma giới cũng không đến mức quá hỗn loạn như sư huynh Thanh Miểu Phái nói. Người ta cũng phát triển đâu ra đấy mà.

So sánh với Tu tiên giới thì chỉ có thể nói là văn hoá doanh nghiệp của đôi bên khác nhau thôi, lý niệm không giống nhau nhưng mục tiêu thì như nhau, đều là muốn đưa ra thị trường chứng— à không, là phi thăng thành tiên.

Dư quang Hùng Thanh Thanh liếc nhìn một màn dưới lầu, dùng đầu đũa chỉ chỉ, ý bảo nàng nhìn xem. Bọn họ ngồi ở vị trí cạnh cửa sổ nên chuyện phát sinh bên dưới xem rõ không sót cái gì.

Phía đối diện là cửa hàng bán Tiểu Yêu Nhân.

Lúc này tiểu nữ hài có đôi tai thú kia bị một nữ nhân xinh đẹp dùng dây thừng dắt trong tay như dắt một con chó. Cả người nàng không manh áo che thân, quỳ rạp trên mặt đất run bần bật. Trước cửa hàng có một tên nam nhân vừa lùn vừa gầy, cả người toàn pháp bảo, ánh mắt hung ác được một đám người vây quanh. Ánh mắt hắn ta nhìn tiểu nữ hài kia khiến bản năng nữ giới trong nàng thấy rất khó chịu.

Tuỳ tùng bên cạnh hắn vênh mặt hất hàm sai khiến: “Tắm sạch sẽ cho tiểu súc sinh này từ đầu đến chân, bao gồm cả lỗ tai cũng không được phép bẩn chút gì. Hai ngày sau bọn ta quay lại. Nghe rõ chưa?”

Bà chủ xinh đẹp hớn hở đồng ý.

Hùng Thanh Thanh nói: “Thấy Tiểu Yêu Nhân kia không? Bắc vực chính là địa bàn của Yêu Nhân.”

Chờ hắn giới thiệu xong tình huống Bắc vực thì đám người kia cũng đã rời đi. Trong lòng Phó Yểu Yểu có chút hụt hẫng: “Thủ lĩnh của Yêu nhân lợi hại như thế vì sao lại không cứu được tộc nhân của hắn chứ?”

Hùng Thanh Thanh nói: “Nước xa không cứu được lửa gần mà. Nếu nói ma tu kém một bậc thì yêu nhân kia chính là thấp kém hạ đẳng nhất. Bọn họ rất ít khi lộ diện, đại đa số yêu nhân cả đời đều chỉ sống ở Bắc vực.”

Hắn nói đến đây lại bắt đầu chuyển trọng tâm: “Cho nên mới nói Ma tôn của chúng ta vĩ đại đến nhường nào chứ!” Hắn dựng thẳng một ngón tay: “Mất chưa đến một ngày đã thu phục được bốn thế lực lớn nhất! Ôi! Nhân vật cấp bậc thần thánh như thế chúng ta chỉ nhìn thôi cũng sợ ánh mắt mình làm bẩn thân mình vĩ ngạn của ngài ấy!”

Phó Yểu Yểu: “.....”

Đủ rồi đấy! Vị bạn học fan cuồng này =.=