Sau Khi Cứu Rỗi Ma Tôn Ta Thoát Chết

Chương 6

Ăn xong một bữa cơm, trăng tròn trên bầu trời đã chuyển thành trăng khuyết. Hôm nay Phó Yểu Yểu thu hoạch rất phong phú, trước khi chia tay nàng còn nhờ Hùng Thanh Thanh lưu ý giúp nàng ít thiên tài địa bảo và hạt giống hoa non ở chợ đen. Hùng Thanh Thanh lập tức đồng ý.

Phó Yểu Yểu lại đi Trân Bảo Các một lần nữa, nhịn đau mua một chậu Tuý Mộng Quỳ cho Vân Xuyên Thú.

Ông chủ thấy nàng quay lại mua thật còn có chút kinh ngạc, không ngờ lại nghe nàng nói: “Trước lạ sau quen. Ta cũng coi như là khách quen rồi. Ông chủ, giảm giá đi.”

Ông chủ: ....

Tu tiên giới! Vô sỉ!!!!

Nhưng nể mặt Ma tôn, vẫn giảm giá cho nàng 20% đi.

Khi quay lại Ma điện thì Tiểu Yêu Nhân bên trong tủ kính đã không thấy nữa.

Mãi cho đến khi trở lại Ma điện rồi Phó Yểu Yểu vẫn không quên được ánh mắt hung ác nham hiểm của nam nhân kia khi nhìn Tiểu Yêu Nhân.

Ánh mắt còn biếи ŧɦái hơn cả ánh mắt Bách Lý Hưu nhìn nàng.

Bây giờ nàng đã có thể tìm một phát ăn ngay gian phòng hôm qua nàng ở lúc tỉnh lại, nàng đoán đó hẳn là chỗ ở cố định của Phó Yểu. Nếu đã như vậy thì tạm thời coi nơi này là nhà của nàng đi.

Nếu đã là nhà thì đương nhiên không thể qua loa như vậy.

Phó Yểu Yểu đem hết đồ đạc hôm nay mua được ra, phòng bạch ngọc trống rỗng nhanh chóng trở nên rực rỡ muôn màu, giống một căn nhà nhỏ ấm áp.

Nàng để ý một chút quả nhiên thấy trên cột giường có đánh dấu kí hiệu của Phách Thiên Cốc.

Là một thanh kiếm ngạo nghễ dựng thẳng, thân kiếm khắc hai chữ “Phách Thiên” bệ vệ khí thế.

Trong lúc nàng đang mải nghiên cứu thì Bình Càn Khôn bên người lay động, một cái đầu lông xù nho nhỏ chui ra từ miệng bình.

Hai chân trước của nó bám lấy miệng bình, duỗi đầu nhìn xung quanh.

Không hổ là yêu thú có thể lêи đỉиɦ núi xuống vực sâu, Phó Yểu Yểu túm nó ra, nhìn nó lăn qua lăn lại trong lòng bàn tay nàng làm nũng, cảm xúc bị Tiểu Yêu Nhân làm ảnh hưởng cũng tốt hơn nhiều. Nàng bứt là cây Tuý Mộng Quỳ đưa tới bên miệng nó nó lập tức ăn, lần này không nhổ ra như lần trước nữa mà ăn đến là ngon lành.Có lẽ bị đói từ lâu nên mãi cho đến khi Phó Yểu Yểu vặt trụi cả cây Tuý Mộng Quỳ chỉ còn lại một cành khô trụi lủi thì tiểu Vân Xuyên Thú mới mỹ mãn dừng lại, chui vào trong Bình Càn Khôn chỉ để lại cái đầu ở ngoài, nghiêm túc liếʍ lông rửa mặt cho mình.

Phó Yểu Yểu chọt chọt đầu nó: “Nếu ngươi thích thứ này như vậy thì gọi ngươi là Quán Quán nhé.”

Nó meo một tiếng, liếʍ ngón tay nàng. Phó Yểu Yểu vui vẻ nói: “Coi như người đồng ý rồi nhé, Quán Quán.”

Chiếc giường của nàng không hổ là tác phẩm của Phách Thiên Cốc, vừa nằm lên liền tự động khởi động chế độ phòng ngự, không chỉ có thể ngăn được mọi tiếng ồn từ bên ngoài mà còn ngăn được một kích toàn lực của tu vi Kim Đan kỳ.

Phó Yểu Yểu nằm trên giường mơ màng sắp ngủ nhưng mỗi khi nhắm mắt lại lại nhớ đến tiểu Yêu Nhân bị dây thừng dắt đi kia. Nàng không ngủ được nên quyết định mang sách hôm nay mua ở chợ đen ra xem, tìm hiểu một chút kiến thức mà nàng không biết.

Ma giới tụ tập toàn bộ oán khí, sợ hãi, căm ghét, tham lam, gϊếŧ chóc của tam giới. Những cảm xúc tiêu cực đó trải rộng khắp Ma giới, cuồn cuộn không ngừng tạo thành ma khí cho ma tu tu luyện.

Mà Tu tiên giới lại dựa vào linh mạch.

Linh mạch gắn liền với Thiên địa, cực kì thuần khiết. Linh khí càng dồi dào thì tốc độ tu luyện càng nhanh. Vì thế năm ấy những người tu tiên đều lựa chọn nơi có linh mạch để khai tông lập phái, dần dần hình thành các đại tông môn tu tiên như bây giờ.

Bên trong các đại tông môn linh khí sung túc nhưng Nhân giới thì linh khí thưa thớt nên trong khi các tán tu tu luyện một cách chậm rãi thì đại bộ phận người tu luyện đều lựa chọn gia nhập tông môn.

Vì thế Tu tiên giới môn phái san sát, tự thành quy củ. Linh mạch dồi dào thì tông môn hưng, linh mạch khô kiệt thì tông môn bại.

Vạn năm qua Tu tiên giới vẫn luôn trường thịnh chính là dựa vào linh mạch để áp chế Ma giới. Nhưng Ma giới suy đoán linh mạch của Tu tiên giới đang có dấu hiệu khô kiệt, chờ đến ngày linh mạch khô cạn hoàn toàn chính là lúc bọn họ phản công.

Những cuốn sách tu luyện còn lại đều là hướng dẫn tu luyện của ma tu, nếu nàng luyện theo, một khi ma khí nhập thể nhất định sẽ nổ tan xác mà chết.

Nhưng nguyên lý tu luyện cũng gần giống nhau. Phó Yểu Yểu học một ra ba tự lần mò phương pháp tu luyện.

Cơ thể này dù sao cũng là thể chất tiên linh căn, còn có tu vi Kim Đan kì, nàng dựa vào biện pháp mới học được điều động một chút tu vi liền cảm thấy đan điền sung túc, cả người như có dòng nước ấm chảy qua, sức lực căng tràn.

Nàng thậm chí còn cảm thấy bây giờ nàng có thể dùng một chưởng đánh chết ba cái Bách Lý Hưu.

— Đã một ngày Ma tôn không đánh nàng, cảm thấy cả người thoải mái biết bao~~

Trăng mảnh như lá liễu.

Phó Yểu Yểu cất sách đi lấy cuốn sách mà nàng cảm thấy hứng thú nhất ‘Thiên tài địa bảo toàn thư’ ra xem.

Tác giả cuốn sách này là tông chủ đời trước của Huyền Hồ Tông của Tu tiên giới. Trong sách ghi chép tỉ mỉ các linh hoa tiên thảo, tiên phẩm bảo vật trên đời, giống như một cuốn từ điển Tân Hoa Hậu.

Trong trang lót viết tiên phẩm trong sách có rất nhiều loại đến nay đã biến mất, tác dụng, phẩm tướng ghi lại trong sách chỉ để hậu nhân tham khảo, nếu như chúng tái xuất giang hồ xin hãy cập nhật sửa mới.

Phó Yểu Yểu lật vài trang mới biết hoá ra thiên tài địa bảo cũng có phẩm giai, cùng một loại tiên thảo nhất phẩm và thất phẩm tác dụng khác nhau một trời một vực, đến cả loại linh thảo cấp thấp như Tuý Mộng Quỳ cũng có đến ngũ phẩm.

Nhất phẩm Tuý Mộng Quỳ chỉ có tác dụng làm trà an thần nhưng Ngũ phẩm Tuý Mộng Quỳ có thể luyện chế Mê Tâm Đan, loại đan dược này có thể mê hoặc nhân tâm, khiến người ta đắm chìm trong mộng, không phân biệt được mơ với thực cho đến khi chết đi trong mơ.

Chú giải còn ghi chỉ có tu vi Nguyên Anh kì mới có thể chống lại dược hiệu của Mê Tâm Đan.

Phó Yểu Yểu cuối cùng cũng biết mấy cây cây cỏ cỏ được bảo tồn hoàn hảo trong giới tử là gì rồi.

Nhất phẩm Long Bảo Diệp, Nhị phẩm Linh Tiêu thảo, Tam phẩm Lam Linh Tham, Tứ phẩm Cửu Châu Liên, Ngũ phẩm Vũ Mạn Hoa. Thậm chí còn có một gốc Lục phẩm Độc Lang Căn. Trong sách nói dùng thứ này luyện chế đan dược có thể độc chết đại lão Hoá Thần Kỳ!

Mấy thứ này đều là bảo bối có trả giá cũng không có người bán.

Nàng cảm thấy Phó Yểu đúng là đầu đất.

Nếu nàng có được nhiều bảo bối như vậy thì còn lâu nàng mới tự tìm đường chết.

Nhưng Phó Yểu giữ cậy Độc Lang Căn này là muốn gϊếŧ Bách Lý Hưu ư? Nhưng trong sách có nói, nếu muốn điều chế Lục phẩm Độc Lang Căn thành Lục phẩm Độc Lang Đan thì ít nhất phải có tu vi Nguyên Anh hậu kì, hơn nữa còn không chắc thành công. Nàng đoán chắc là nàng ta chưa tìm được người luyện chế giúp mình nên mới tạm gác chuyện này lại.

Quán Quán ở bên cạnh ngáp lên ngáp xuống, rũ tai kéo kéo vạt áo nàng giống như giục nàng đi ngủ.

Phó Yểu Yểu cất gọn đồ đạc, tầm mắt đảo qua những tiên thảo được bảo tồn một cách hoàn hảo kia, dừng lại một chút, trên mặt lộ ra rối rắm. Quán Quán nghiêng đầu nhìn nàng meo một tiếng.

“Đêm nay ta vì chuyện này mà không ngủ yên, sau này cũng sẽ vẫn vì chuyện này mà không ngủ được.” Nàng một khi đã quyết định thì sẽ không e ngại bất cứ chuyện gì, dứt khoát bế Quán Quán lên, “Chúng ta đi giải quyết chuyện này thôi.”

———

Trăng cong như lá liễu, đêm dài nhưng không yên lặng. Buổi đêm Ma giới vẫn náo nhiệt như cũ, còn hỗn loạn hơn ban ngày. Suốt dọc đường đi tay chân cụt bay tán loạn khắp nơi, Phó Yểu Yểu đi thẳng không dừng lại, lơ đi những ánh mắt bất thiện nhưng vẫn có vài phần cố kị, nhanh chóng đi đến cửa hàng bán Tiểu Yêu Nhân kia.

Trước quầy có một nữ nử phong tình vạn chủng đang gảy bàn tình, đúng là bà chủ xinh đẹp ban ngày. Nhìn thấy có khách bà chủ lập tức cười tươi chào đón: “Hoan nghênh quý khách ghé thăm tiểu điếm. Cô nương muốn mua gì vậy?”

Ngón tay Phó Yểu Yểu chỉ về tủ kính bên cạnh: “Ta muốn mua Tiểu Yêu Nhân bị nhốt ở đây lúc ban ngày.”

Bà chủ phe phẩy cái quạt: “Ai da, thật không khéo, Tiểu Yêu Nhân kia ban ngày bị người ta mua rồi. Cô nương có muốn xem mặt hàng khác của tiểu điếm không?”

Phó Yểu Yểu mặt không đổi sắc: “Không phải hai hôm sau mới giao sao? Ta biết bây giờ người vẫn đang ở trong tiệm.”

Bà chủ bất động thanh sắc nhìn nàng, còn chưa lên tiếng Phó Yểu Yểu lại nói tiếp: “Là Ma tôn phái ta tới.”

Cái quạt đang phe phẩy của bà chủ lập tức dừng lại, khϊếp sợ nói: “Ma tôn?!!”

Phó Yểu Yểu: “Đúng thế. Ma tôn điểm danh muốn Tiểu Yêu Nhân kia, phái ta tới lấy.” Nàng lấy tiên thảo được bảo tồn hoàn hảo trong giới tử ra, “Dùng thứ này đổi.”

Hai mắt bà chủ lập tức sáng lên, nghiêng người qua: “Ngũ phẩm Vũ Mạn Hoa! Này.... này...!!! Phẩm tướng còn tuyệt hảo!” Sau đó nàng ta nhanh chóng nhận ra bản thân đã thất thố, vội hắng giọng, chậm rãi phe phẩy cái quạt: “Ngươi nói, Ma tôn bảo ngươi dùng cây tiên thảo Ngũ phẩm này để đối Yêu Nhân kia? Ma tôn muốn Yêu Nhân kia làm gì?”

Phó Yểu Yểu nhún vai: “Chuyện của Ma tôn sao ta dám hỏi nhiều? Tỷ tỷ nếu tò mò có thể cùng ta trở về Ma điện, tự gặp Ma tốn để giải đáp thắc mắc.”

Bà chủ: “.......”

Ngữ khí Phó Yểu Yểu quá mức chân thành, nàng ta nhất thời không biết nàng đang nói mát hay đang nói thật nữa.

Trong lòng bà chủ chửi thầm mấy câu nhưng trên mặt vẫn không biểu lộ gì. Nàng ta không có gan đi cùng Phó Yểu Yểu tới Ma điện nên đương nhiên cũng cảm thấy Phó Yểu Yểu không có gan mượn danh nghĩa Ma tôn để lừa mình.

Mặc dù vị đặt cọc ban ngày cũng không dễ chọc nhưng so với Ma tôn thì không đáng nhắc tới.

Vì thể Phó Yểu Yểu nhanh chóng gặp được Tiểu Yêu Nhân đã được tắm rửa sạch sẽ. Nàng đã được thay một bộ váy xinh đẹp, lỗ tai xù trắng bóc mềm mại, khuôn mặt nhỏ cũng trắng nõn, chỉ là khi nhìn người đều ngập tràn đề phòng và sợ hãi.

Bà chủ cười tủm tỉm đưa dây thừng cho nàng: “Thỉnh cô nương thay ta nói với Ma tôn, sau này nếu nhìn trúng thứ gì cứ việc tới lấy, tiểu điếm luôn luôn hoan nghênh ngài ấy đại giá quang lâm.”

Phó Yểu Yểu nhận dây thừng cười đến là sáng lạn: “Đương nhiên rồi. Lần sau ta tới chính là khách quen, tỷ tỷ nhớ giảm giá cho ta đấy.”

Bà chủ lần đầu tiên giao tiếp với tiểu tình nhân trong lời đồn của Ma tôn, phát hiện nàng cũng không giống với những người tu tiên cao ngạo dối trá không ai bì nổi kia nên có chút ngoài ý muốn, nhéo nhéo lỗ tai Tiểu Yêu Nhân dặn dò: “Vậy ngươi đi theo vị cô nương này đi. Nhớ kĩ, sau này phải hầu hạ thật tốt chủ nhân mới đấy.”

Tiểu Yêu Nhân càng thêm sợ hãi, lỗ tai cụp hết lại. Phó Yểu Yểu không muốn ở đây lâu để tránh gặp biến cố, nhưng lúc dẫn Tiểu Yêu Nhân ra ngoài lại thấy nàng dùng bốn chân dẫm lên mặt đất, di chuyển như động vật.

Nàng không đành lòng, cởi dây thừng trên cổ nàng ấy ra, hỏi: “Ngươi có thể đứng lên đi không?”

Tiểu Yêu Nhân gần như cắm mặt xuống đất, cả người lộ ra sợ hãi và bất an. Từ khi sinh ra đến nay nàng không nhớ mình đã đổi bao nhiêu chủ nhân rồi, chịu không biết bao nhiêu ngược đãi và tra tấn.

Phó Yểu Yểu đành phải gỡ Bình Càn Khôn xuống, “Vậy ngươi vào trong này một lát nhé. Chờ về đến nơi ta lại thả ngươi ra.”

Bà chủ xinh đẹp đang ôm cây Vũ Mạn Hoa kia nghiên cứu, nghe vậy thì nhắc nhở: “Tốt nhất cô nương không nên làm như vậy. Tiểu súc sinh này tâm trả thù nặng, đi vào nói không chừng sẽ cắn hết đồ đạc bên trong của ngươi, đến lúc đó ngươi đừng có mà khóc đấy.”

Phó Yểu Yểu duỗi tay xoa đầu nàng, “Ngươi sẽ không làm như vậy đúng không? Nếu ngươi ngoan ngoãn thì trở về ta sẽ làm chè Hương Thược Hoa cho ngươi ăn nhé. Rất ngọt, ăn rất ngon, được không?”

Bình Càn Khôn của nàng cũng không có bảo bối gì, đều là đồ hôm nay mua được ở chợ đen, không sợ bị cắn hỏng.

Bà chủ tặc lưỡi một tiếng.

Cuối cùng Tiểu Yêu Nhân vẫn vào Bình Càn Khôn, cái chính là Phó Yểu Yểu sợ cứ như vậy mà đi sẽ bị người ta cướp.

Đây chính là 10 vạn kim đó!!

Một đường lo lắng trở lại Ma điện, mãi cho đến khi bước vào bên trong Phó Yểu Yểu mới hoàn toàn thả lỏng. Nàng chạy chậm về phòng mình, đóng cửa lại, bò ra sau giường sau đó mới đổ Tiểu Yêu Nhân từ trong Bình Càn Khôn ra.

Lúc ngã lên giường nệm mềm mại Tiểu Yêu Nhân hơi ngạc nhiên một chút sau đó nhanh chóng rúc vào góc giường, cuộn tròn người lại.

Quán Quán nhảy xuống từ trên vai Phó Yểu Yểu, chạy đến bên người nàng nhìn trái ngó phải sau đó cắn cắn móng vuốt bông xù của nàng. Tiểu Yêu Nhân bị kinh hách, thân thể run rẩy kịch liệt nhưng lại cố nén không lên tiếng.

Phó Yểu Yểu xách Quán Quán về, nói với nàng: “Ngươi đã làm được chuyện ta bảo, không làm hỏng đồ bên trong Bình Càn Khôn, bây giờ ta sẽ đi nấu chè Hương Thược Hoa cho ngươi.”

Chè Hương Thược Hoa là món ngọt sở trường của nàng, trước kia ở nhân gian được bà con trong xóm vô cùng yêu thích, lúc sáng đã mua đủ đồ nên bây giờ nấu cũng rất tiện.

Sân đình viện trước kia trống không bây giờ đã có vài phần giống với tiểu viện ở nhân gian của nàng.

Quán Quán chạy tới chạy lui bên chân nàng, đang cắn cái gì đó trong miệng.

Lúc Phó Yểu Yểu bê chén chè hoa thơm ngọt vào nhà thì phát hiện Tiểu Yêu Nhân đã ngủ rồi. Vẫn trong tư thế phòng bị nhưng đầu thì đặt trên gối, lỗ tai cũng rũ xuống.

Nàng đặt chén chè bên mép giường, ôm Quán Quán đi ngủ ở phòng khác.

Chuyện lớn trong lòng đã được giải quyết, cuối cùng nàng cũng có thể ngủ ngon rồi. Ngủ thẳng đến khi tỉnh, hồng nguyệt vẫn là hồng nguyệt, thế giới vẫn âm trầm như thế nhưng Phó Yểu Yểu lại cảm thấy tinh thần sảng khoái, cả người bừng bừng khí thế.

Quán Quán đang ôm cành Tuý Mộng Quỳ khô để gặm. Cũng may con non không ăn nhiều lắm, gặm hai miếng là no rồi. Phó Yểu Yểu đặt nó lên vai đẩy cửa ra ngoài.

Vừa bước ra ngoài thì một bóng dáng nhỏ nhắn trong đình viện chợt nhoáng lên rồi trốn vào trong phòng.

Chén chè Hương Thược Hoa đã trống không.

Phó Yểu Yểu để mặc nàng, đi làm bữa sáng. Không tính 5 năm ở Thanh Miểu Phái thì nàng đã sống một mình ở nhân gian 13 năm rồi nên cũng luyện được tay nghề trù nghệ không tệ, vừa lúc thử xem nguyên liệu nấu ăn ở Ma giới với Nhân giới có khác nhau nhiều không.

Tu vi Kim Đan kì đã tích cốc từ lâu nhưng Phó Yểu Yểu vẫn cảm thấy phải ăn thì mới có sức làm việc.

Là một người học nông nghiệp, nàng vô cùng ưa thích việc trồng trọt. Đình viện này trụi lủi, trông xơ xác tiêu điều, Phó Yểu Yểu xắn tay áo bắt đầu làm việc.

Nàng chia sân thành hai khu, một bên trông hoa cỏ rau dưa các loại, một bên trông linh hoa tiên thảo.

Đập vỡ mặt đất ngọc thạch rồi trải một lớp đất thật dày lên, đào hố trồng cây, cắt tỉa cành lá, bón phân tưới nước, kiểm tra xem có sâu bệnh trên lá không. Phó Yểu Yểu vừa bắt đầu làm là không dừng tay được, còn lấy cả sổ nhỏ ra để ghi chép bút kí trồng trọt.

Đất đai và ánh sáng là nhân tố mấu chốt quyết định sự sinh trưởng của thực vật, nhưng Ma giới không có mặt trời, thực vật phát triển kiểu gì? Chẳng lẽ do đất đai khác biệt sao?

Phó Yểu Yểu một khi bắt đầu gieo trồng là mất ăn mất ngủ, năm ấy được giáo sư dạy học ở trường đánh giá nàng là loại người có nghị lực làm nghiên cứu khoa học.

Mỗi ngày nàng đều ôm sổ tay, khiêng cuốc nhỏ, nhìn nhìn viết viết, đào đào bới bới, còn dùng pháp bảo Xích Dương Châu mua được ở chợ đen để làm mặt trời giả để thử nghiệm quá trình quang hợp.

Giống như trở lại lúc nàng học đại học, toàn bộ nhiệt huyết và tâm huyết đều đặt trên đồng ruộng.

Nàng cảm thấy mấy cây này cũng không phải quá khó trồng. Mấy loại tiên thảo mua về để thí nghiệm mặc dù chưa lớn hoàn toàn nhưng hoa non nhìn vô cùng khoẻ mạnh, lá xanh biếc, linh khí toả ra bốn phía, không giống dáng vẻ sống không quá 10 ngày mà ông chủ Trân Bảo Các nói.

Cây Tuý Mộng Quỳ chết héo mà nàng nhặt về thậm chí thân cây còn có dấu hiệu chuyển xanh trở lại, mấy cành cây bị chiết ra trồng ở ngoài ruộng cũng trổ những chồi non mơn mởn.

Mà vườn rau bên này còn tươi tốt hơn nhiều. Bình thường hoa cỏ rau dưa trồng đã dễ, dưới sự chăm sóc tỉ mỉ của nàng thì càng phát triển hơn. Nàng đã có thể ăn rau dưa tươi mới mỗi ngày rồi.

Chỉ qua mấy ngày mà đình viện lạnh băng trước kia đã trở nên bừng bừng sức sống, có hoa có cỏ có cây, càng ngày càng giống tiểu viện ở nhân gian của nàng.

Không biết nàng còn bị nhốt ở đây đến bao giờ nữa, cải thiện hoàn cảnh sống ít nhất có thể khiến cuộc sống ăn bữa nay lo bữa mai của nàng thư thái hơn không ít.

Mà qua mấy ngày, Tiểu Yêu Nhân cũng không còn đề phòng nàng như cũ nữa, sẽ ăn cơm nàng nấu, sẽ chạy tới chạy lui chơi đùa với Quán Quán.

———

Thần thức Bách Lý Hưu bao trùm cả toà Ma điện.

Chỉ cần hắn động tâm niệm là có thể thu hết mọi ngóc ngách của Ma điện vào trong mắt.

Mỗi ngày Phó Yểu Yểu làm gì hắn đều biết. Ban đầu còn hứng khởi bừng bừng chờ thủ đoạn mới của nàng. Đồ vô dụng Phó Yểu kia chỉ biết đầu độc, hạ dược, rút kiếm liều mạng với hắn, quá nhàm chán.

Kết quả chờ tới chờ lui lại phát hiện người này còn không bằng Phó Yểu!!

Quá không có chí tiến thủ!

Bách Lý Hưu âm u nhìn bóng dáng đang ngồi xổm đào đào bới bới trong đình viện của hắn, hỏi người hầu bạch y đang đấm chân cho hắn ở bên cạnh: “Tu tiên giới tìm mọi cách đoạt xá Phó Yểu cuối cùng đổi một phế vật như vậy tới ám sát bản tôn sao?”

Kiên nhẫn của hắn đã hết, đáy mắt toàn là sát khí, đạp người hầu bên cạnh ra, thân hình biến mất khỏi vương toạ.

Lúc xuất hiện lần nữa đã đứng ở hành lang trước phòng ngủ của Phó Yểu Yểu.

Phó Yểu Yểu đang chổng mông nhổ cỏ, ở bên cạnh có một cái cuốc nhỏ, Quán Quán vốn đang lăn lộn trong vườn rau đột nhiên cảm nhận được cái gì đó, chạy vội vào lòng Phó Yểu Yểu.

Phó Yểu Yểu lúc này mới hậu tri hậu giác cảm nhận được sát khí.

Lúc nàng quay đầu lại, đại ma đầu nhiều ngày không gặp đang đứng cách nàng năm bước, âm trầm nhìn nàng, hai chữ “đang quạu” viết rõ trên mặt, sát ý rõ ràng.

Hai chân Phó Yểu Yểu mềm nhũn, ngã ngồi xuống đất.

Bách Lý Hưu bước từng bước tới gần, vạt áo quét đất vang lên tiếng sột soạt như tiếng rắn bò, cho đến khi đi đến trước mặt nàng, hắn mặt không cảm xúc nói: “Ta muốn gϊếŧ ngươi.”

Phó Yểu Yểu: “????”

Nàng bị doạ khóc đến nơi luôn: “Vì sao chứ? Ta chưa làm gì mà!”

Bách Lý Hưu: “Chính vì ngươi cái gì cũng không làm nên ta mới muốn gϊếŧ ngươi.”

Phó Yểu Yểu: “????”

Đại ca à! Làm người phải nói lý chứ?!?

Nhưng nàng không dám nói lý với một tên điên, giữ mạng quan trọng hơn: “Không không không!! Ta làm! Ta có làm mà!”

Phó Yểu Yểu xách Quán Quán đang run bần bật trong lòng ra: “Ma tôn mời xem! Đây là Vân Xuyên Thú ta nuôi vì ngài đây!”

Nàng nói: “Quán Quán! Làm trái tim cho Ma tôn xem đi!”

Tiểu Vân Xuyên Thú trên mặt đất cứng đờ người không nhúc nhích. Phó Yểu Yểu liều mạng nháy mắt với nó.

Dưới cái nhìn cấp bách của chủ nhân, nó miễn cưỡng nâng đuôi lên, hai chóp đuôi hơi cong xuống chạm vào nhau, tạo thành một trái tim vừa méo mó vừa run rẩy.

Bách Lý Hưu: “??”